Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 63: Tần lão gia [1]



Từ lúc bệnh thuỷ đậu bắt đầu lặn, Tiêu Dật lại sống được hai ngày tốt đẹp, nhưng đến lúc kết vảy, lại tiếp tục bị ngứa, nhưng mà lúc này không có cách gì, chỉ có thể chịu đựng, nhóm người lớn thấy đứa nhỏ mở to đôi mắt đen ướt át nhìn mình trong lòng đều cảm thấy mềm mại, các cô y tá hầu như đã vét sạch túi tiền để dỗ đứa nhỏ cực kỳ dễ thương đặc biệt khiến mọi người yêu mến này, kết quả trực tiếp làm cho phòng bệnh suốt cả ngày đều có đầy đủ các món điểm tâm ăn vặt, Tần Thái Nhiên nhìn mà lắc đầu, nhưng cũng không có ngăn cản, trẻ con đang bệnh, nếu có thể ăn này nọ, thì không còn gì tốt hơn, ngay cả Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp, cũng làm rất nhiều món đứa nhỏ thích ăn.

Tiêu Dật ngồi ở trên giường, cùng Tần Mộc anh một ngụm em một ngụm ăn bánh gato hoa quả, mùi hương sữa nồng đậm phối hợp với hoa quả tươi mát ngọt ngào, mùi vị thật ngon, Tiêu Dật thỏa mãn híp mắt, cảm thấy có bánh gato thì trên người cũng không còn quá ngứa nữa.

Tần Mộc cắn một miếng bánh thật to, lúc này mới nói:“Chị y tá trưởng nhất định mua cái bánh gato này tại tiệm bánh gato kia, mỗi lần anh nằm viện chị ấy đều mua ở đó, ăn rất ngon phải không?”

Tiêu Dật gật đầu nhỏ, trên chóp mũi còn dính một ít bơ:“Ừ, lần sau khi nàng đến, ta sẽ nhìn nàng nhiều hơn một chút.”

……

Đang ở bên cạnh pha trà sữa cho bọn nhỏ Mộ Dung Phong ngừng lại một chút, rõ ràng mấy ngày trước lúc Tần Mộc đề nghị Tiêu Dật giả bộ đáng yêu lừa ăn ngon, Tiêu Dật còn nghiêm túc nói ra lời chính nghĩa răn dạy Tần Mộc một hồi, sao mới đảo mắt lại dùng chiêu này! Với lại, thủ đoạn rõ ràng còn cao tay hơn Tần Mộc, lúc bệnh Tần Mộc sẽ quệt miệng đáng thương lăn lộn nói muốn ăn cái gì cái gì, mà tiểu Thái Tử này, trực tiếp dùng ánh mắt nhìn như vậy, chỉ trong nháy mắt đã giết tất cả mọi người. Trong đầu Mộ Dung Phong đột nhiên nhảy ra một câu: Mỹ nhân là tai họa. Tuy đứa nhỏ này mới là tiểu shota thôi, nhưng là trí tuệ tướng mạo không thiếu thứ gì, thật đúng là cái tiểu tai họa.

Một buổi chiều tuyệt vời, hai đứa nhỏ vừa ăn này nọ vừa nói chuyện vui vẻ suốt buổi chiều. Cuối cùng, bụng bọn nhỏ đã tròn vo đương nhiên ăn không vô cơm chiều Đa Nạp dụng tâm chuẩn bị. Nhưng Đa Nạp cũng không thèm để ý, ít nhất Mộ Dung Phong đã ăn không phải sao? Với hắn mà nói chỉ cần như vậy là đủ rồi!

Buổi tối 7 giờ, di động đúng giờ vang lên, Tần Mộc ngồi xổm góc tường vừa hờn tủi nhìn Tiêu Dật cười rất vui vẻ, vừa vẽ vòng tròn nguyền rủa cái tên Tiêu Thần kia, rõ ràng bị thương nặng như vậy, sao không chịu nằm yên! Không có việc gì thì gọi điện thoại làm gì! Ngày nào cũng chỉ nói có nhiêu đó không thấy phiền sao! Hắn không phiền, tiểu Dật phiền! Tiểu Dật không chê phiền, nhưng nó- Tần Mộc phiền!!!

Nhưng mà, thời gian hơn tủi cũng không lâu, lúc Tiêu Dật tắt điện thoại, quay đầu tìm Tần Mộc, Tần Mộc lập tức khôi phục sức sống, giống như người vừa rồi ngồi góc tường không phải nó.

Tần Thái Nhiên yên lặng nhìn trời, đã biết đứa cháu nhỏ của mình thật sự đã gặp được khắc tinh, mới lớn chừng này, đã bị đứa nhỏ kia ảnh hưởng, sau này phải làm sao bây giờ.

Cứ như vậy trôi qua vài ngày, cuối cùng cũng đến ngày Tiêu Dật xuất viện, thật ra nếu dùng tiêu chuẩn bình thường để xem, Tiêu Dật đã sớm có thể xuất viện, chẳng qua bởi vì nó chưa từng tiêm vacxin phòng bệnh, vì lý do an toàn, cho nên mới ở bệnh viện lâu một chút, thuận tiện tiêm một vài vacxin phòng bệnh cho nó, quá trình tiêm thuốc này khó khăn vô cùng, đứa nhỏ có sự bài xích khó hiểu với kim tiêm, nó chán ghét cảm giác nước bị tiêm vào trong thân thể.

Nhưng mà, kết quả cuối cùng cũng rất tốt, ngày Tiêu Dật xuất viện, đúng lúc đoàn phim được nghỉ ngơi một ngày, cho nên cuối cùng, người tới đón nó cùng đi tiễn nó, đứng đầy ở tầng trệt.

Tiêu Dật ôm bánh gato nó thích nhất, Tần Mộc ôm một hộp kẹo lớn, hai đứa nhỏ cứ như vậy vui rạo rực, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, hoa lệ xuất viện.

Buổi tối cùng ngày, một chiếc RV dừng trước cửa biệt thự, đó là Tần lão gia cử tới đón bọn họ trở về.

Lúc Tiêu Dật ở ngồi trên xe, còn đang suy nghĩ đã đồng ý đi ăn món ngon với Diệp Thanh Mộc, thực đáng tiếc!

Biết sắp gặp gia gia của Tần Mộc, người đứng đầu Tần gia, trong lòng Tiêu Dật hiếm khi có chút khẩn trương, lúc trước nghe Tần Mộc hay nói muốn méc ông nội gì đó, Tiêu Dật cảm thấy Tần lão gia tử có lẽ là một lão nhân rất nghiêm khắc, có lẽ giống như các lão thần trong triều, mở miệng ngậm miệng đều là cấp bậc lễ nghĩa quy củ.

Giống như đoán được suy nghĩ của Tiêu Dật, Tần Mộc lôi kéo tay Tiêu Dật líu ríu nói không ngừng:“Tiểu Dật tiểu Dật, nhất định ông nội sẽ thích em, em yên tâm!”

Tiêu Dật gật gật đầu, nghĩ nghĩ, hỏi:“Tần lão gia là người như thế nào?”

Tần Mộc nghiêng đầu:“Bình thường ở nhà ông nội cũng rất tốt, nhưng mà nếu có khách hoặc là muốn đi ra ngoài, sẽ xụ mặt, lúc tức giận rất đáng sợ!” Nói xong, lại trấn an Tiêu Dật,“Em đáng yêu như vậy, nhất định ông nội sẽ không hung dữ với em, ông rất thích ôm anh gọi anh là cháu ngoan đáng yêu.”

Xem ra thật sự giống lão thần, Tiêu Dật âm thầm nghĩ, trong lòng yên lặng nhớ lại phụ hoàng cùng mẫu phi Thái Phó đại nhân từng dạy qua, phải giao tiếp với lão thần như thế nào.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng dựa vào Tần Mộc ngủ, mà Tần Mộc, cũng đã sớm đi gặp Chu Công.

Lúc hừng đông, xe chạy vào tổ trạch, Tần lão gia đang ở trong viện đánh Thái Cực, Mộ Dung tổng quản đại nhân đang đứng ở một bên, Tần Thái Nhiên mang theo Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp đi qua gặp ông.

“Các người vất vả rồi, Tiểu Phong, trở về rồi nghỉ ngơi thật tốt, lần này bị tiểu Mộc dày vò thật lâu đi.” Động tác của Tần lão gia tử không ngừng, tùy ý hỏi.

Mộ Dung Phong khom người:“Chăm sóc tiểu thiếu gia là trách nhiệm của tôi.”

Tần lão gia đưa mắt nhìn tổng quản đại nhân bên cạnh, không nhanh không chậm nói:“Hai đứa nhỏ đâu?”

“Còn ở trong xe, chưa tỉnh ngủ, Tiêu Dật mới xuất viện hôm qua.”

“Ôm tới cho ta xem, đừng làm bọn nhỏ thức.”

“Vâng.”

Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp xoay người đi đến chỗ xem cẩn thận ôm Tần Mộc cùng Tiêu Dật lại, còn đắp cho bọn nhỏ mỗi đứa một tấm chăn mỏng, tuy bây giờ là đầu hạ, sáng sớm vẫn có chút cảm giác lạnh, vả lại, bệnh thủy đậu của Tiêu Dật còn chưa có hoàn toàn khỏi hẳn.

Tần lão gia chậm rãi thu công, lúc này mới chắp tay sau lưng lần lượt quan sát từng đứa nhỏ trong lòng Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp:“Nhóc con Tần Mộc lần này ra ngoài hình như hơi béo một chút. Chậc chậc, bệnh thủy đậu này cũng rất khó chịu.”

“Đúng vậy, nổi đầy người, hai ngày đầu đều ngứa đến nổi không ngủ được.” Tần Thái Nhiên đi theo một bên thấp giọng nói.

Tần lão gia lại nhìn nhìn, đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật, Tiêu Dật chép chép miệng, xoay đầu, không tỉnh.

“Bộ dáng thật sự giống một tiểu Thái Tử, ta còn chưa từng thấy đứa nhỏ nào tinh xảo như vậy.” Tần lão gia vừa nói, vừa tiếp tục chạm vào khuôn mặt trắng trắng mềm mềm của đứa nhỏ, tuy trên mặt còn có một ít sẹo thuỷ đậu chưa biến mất, nhưng xúc cảm vẫn rất tốt.

Lông mày của tổng quản đại nhân đứng một bên hơi nhướng lên một chút, lập tức bước tới vài bước, cũng đến nhìn Tiêu Dật trong lòng Đa Nạp, trong lòng âm thầm sợ hãi than, quả thật là một đứa nhỏ xinh đẹp.

Sờ đủ Tần lão gia tử phất phất tay:“Đưa vào trong phòng ngủ đi, bệnh thuỷ đậu còn chưa khỏe, đừng đứng đây hóng gióng.”

“Vâng.”

Lúc Tiêu Dật tỉnh lại, phát hiện mình ngủ ở một nơi xa lạ, nó trừng mắt nhìn, lập tức xoay người ngồi dậy, giơ tay đẩy Tần Mộc bên cạnh:“Tần Mộc, mau tỉnh lại, nơi này là nơi nào?”

Tần Mộc mơ mơ màng màng mở mắt ra, lập tức lại nhắm lại, miệng lẩm bẩm:“Đây là phòng ngủ của anh.”

Thì ra đã đến tổ trạch, Tiêu Dật nhảy xuống giường, chân đạp lên thảm lông mềm mại, nó không có tìm được giày của mình, vì thế, chân trần đi tới cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra một kẻ hờ……

Tổng quản đại nhân mới vừa đi lên lầu ba, từ xa xa đã nhìn thấy cửa phòng Tần Mộc mở, sau đó một cái đầu tóc nhỏ đưa ra, tổng quản đại nhân lập tức thu chân phải, dính vào cầu thang nhìn đứa nhỏ kia, chỉ thấy cái đầu nhỏ xoay chuyển, đôi mắt to đen thùi sáng ngời, xoay tròn, lộ ra linh khí, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tò mò. Thừa dịp đứa nhỏ xoay đầu qua chỗ khác, tổng quản đại nhân sửa sang lại vạt áo, nhấc chân bước lên bậc thang cuối cùng, vài bước bước tới trước mặt đứa nhỏ.

Tiêu Dật quan sát phía trước hình như không có người, đang do dự có nên đi ra ngoài nhìn một cái hay không, liền cảm thấy có chút không thích hợp, vừa xoay đầu, trước mặt thế mà đột nhiên xuất hiện một người, nó giật mình, vô thức lùi về sau một bước nhỏ.

Tổng quản đại nhân vươn tay, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy đôi mắt đứa nhỏ còn tròn hơn lúc nãy, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, còn có chút đề phòng, tóc dài đen nhánh mềm mại phủ trên người, có chút tán loạn, áo ngủ hơi nhăn, còn có chút lệch, khiến đứa nhỏ càng thêm dễ thương. Tổng quản đại nhân ngồi xổm trước mặt đứa nhỏ, mỉm cười nói:“Xin chào! Tôi là tổng quản nơi này, ngài có việc gì cần tôi phục vụ không?”

Tiêu Dật mím môi, cẩn thận quan sát vị đại thúc này, bề ngoài của ông có chút quen mắt, lúc cười rộ lên rất dịu dàng, có vẻ dễ nói chuyện, Tiêu Dật đang muốn mở miệng, đột nhiên nhớ tới mình còn chưa có rửa mặt, vì thế, nó lại lui về phía sau một bước, nhỏ giọng nói:“Có thể làm phiền tổng quản đại nhân tìm Mộ Dung quản gia tới giúp tôi không? Tôi muốn rửa mặt.”

“Rửa mặt sao, tôi cũng có thể phục vụ ngài, không biết ngài có đồng ý hay không?”

Tiêu Dật không nghĩ rằng người này thân là tổng quản, thế nhưng lại tự mình rửa mặt cho khách, lập tức gật gật đầu:“Được rồi, làm phiền tổng quản đại nhân.”

Vì thế, tổng quản đại nhân dắt đứa nhỏ vào phòng tắm trong phòng, cầm lấy đồ dùng rửa mặt đã chuẩn bị sẵn, hầu hạ đứa nhỏ đánh răng rửa mặt. Sau đó, lại lấy ra một chiếc lược ngà voi, cẩn thận chải mái tóc dài của đứa nhỏ, sợi tóc quá mềm mại mịn màng, thế cho nên ông cũng không dám dùng sức, sợ làm đứa nhỏ đau, mất một ít công sức, mới chải xong, cuối cùng, lại vấn một búi tóc đơn giản, lấy ra một cây ngọc trâm, xuyên qua búi tóc.

Tiêu Dật không thấy búi tóc trên đầu mình, đành phải để tổng quản đại nhân tùy ý vấn, nhưng mà, cũng rất thoải mái, một chút cũng không cảm thấy đau, xuống tay còn nhẹ hơn ma ma trong cung.

Sau khi làm xong, tổng quản đại nhân đi tới tủ quần áo, lấy ra một trường sam nhỏ màu vàng, thay cho đứa nhỏ, sau đó, lại lấy ra một đôi giày vải nhỏ, cho đứa nhỏ mang vào, một lát sau, một tiểu Thái tử bằng xương bằng thịt ra lò.

Tần Mộc đang ngủ ở trên giường đúng lúc tỉnh dậy, nhìn thấy Tiêu Dật lập tức nở nụ cười:“Tiểu Dật, em như vậy thật là đẹp mắt!”

Tiêu Dật nghe xong, đắc ý nâng nâng cằm:“Ta tất nhiên là đẹp mắt.”

Tần Mộc nhảy từ trên giường xuống dưới:“Tổng quản gia gia, con cũng muốn thay quần áo, đợi lát nữa còn phải đưa tiểu Dật đi gặp ông nội!”

“Được, đã chuẩn bị cho ngài rồi, đừng đi chân trần, đến mang giày.”

Tiêu Dật kiên nhẫn chờ Tần Mộc rửa mặt thay quần áo, sau đó mặc kệ hắn lôi kéo mình chạy ra ngoài.

Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật chạy xuống dưới lầu, tổ trạch Tần gia có ba tầng, tầng thứ ba này chỉ có hai phòng, lúc trước Tần Mộc làm ầm ĩ muốn ở tầng cao nhất, cho nên liền cho nó ở. Tần lão gia ở lầu hai, nhưng mà, lúc Tần Mộc mang theo Tiêu Dật chạy tới lầu hai, lại không có nhìn thấy bóng dáng Tần lão gia, ngay cả thư phòng cũng không có. Tần Mộc quay đầu hỏi tổng quản đại nhân đi theo phía sau bọn họ:“Tổng quản gia gia, ông nội của tôi ở chỗ nào?”

Tổng quản đại nhân mỉm cười khom eo nhìn hai đứa nhỏ:“Có lẽ đang ở phòng ăn.”

“Vậy sao, vừa lúc chúng ta cũng đói bụng, đúng không tiểu Dật?”

Tiêu Dật gật đầu:“Ừ.”

Lúc hai đứa nhỏ chạy đến phòng ăn, Tần lão gia đang ngồi ở bàn dài xem báo giấy, Tần Thái Nhiên ngồi ở bên phải ông, Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp Y theo thứ tự ngồi cạnh Tần Thái Nhiên.

“Ông nội, con nhớ ông muốn chết!” Tần Mộc lớn tiếng hô, nhanh chân chạy qua chỗ Tần lão gia, nhào thẳng vào lòng ông. Tiêu Dật đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Tần lão gia ôm lấy cháu ngoan, hôn một cái vang dội:“Ông nội cũng rất nhớ con.”

Tiêu Dật nhìn hai ông cháu gặp nhau vui vẻ hoà thuận bên kia, không khỏi nhớ tới hoàng gia gia đã mất, nó nhớ rõ trước đây, hoàng gia gia cũng thích nhất là ôm nó, cho nó nắm râu, cười tủm tỉm cho nó ăn, cầm tay dạy nó viết tự.

“Ông nội, em ấy chính là tiểu Dật, là bạn tốt nhất tốt nhất của con! Em ấy rất lợi hại, biết thật nhiều thứ! Còn xinh đẹp như vậy, là một mỹ nhân nha!”

Giọng nói phấn khởi mà đắc ý của Tần Mộc gọi Tiêu Dật đang chìm trong suy nghĩ trở về, Tiêu Dật lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy ông lão kia vốn dĩ cười tủm tỉm, lại mang theo ánh mắt dò xét nhìn mình, Tiêu Dật không cam chịu yếu thế, tay nhỏ bé chấp sau lưng, hơi hơi nâng cằm, nhìn lại.

Tim Mộ Dung Phong khe khẽ nhảy lên, hắn vô thúc đẩy gọng kính mắt, môi mỏng mím lại, Đa Nạp ngồi bên cạnh vỗ nhẹ lên đùi Mộ Dung Phong, lúc hắn quay đầu, mở miệng nói vài từ.

Một lát sau nhi, Tần lão gia lên tiếng:“Tiểu dật, lại đây ăn cơm trước, lát nữa chúng ta đến thư phòng nói chuyện.”

“Được.” Tiêu Dật thản nhiên trả lời, tiếng trẻ cong trong trẻo không mang theo chút do dự.

Tần lão gia nhìn đứa nhỏ không nhanh không chậm đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, cơ thể nhỏ nhắn ngồi ngay ngắn, tầm mắt thản nhiên. Người làm bắt đầu mang thức ăn lên, Tần Mộc chen đến ngồi cạnh Tiêu Dật.

Tổng quản đại nhân bước lên, cầm lấy khăn ăn trên bàn, đeo vào cho Tần Mộc, lại đi đến bên cạnh Tiêu Dật, cầm lấy khăn ăn, lại bị đứa nhỏ từ chối.

“Tôi không cần đeo yếm!”

—————————

RV: rv-parking-chicago

Tiểu thái tử: 5658510620110519223529066

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.