Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 83: Trưởng thành [3]



Từ sau sự kiện “Đái dầm” ngày đó qua đi, hai đứa nhỏ đều trớn ở trong phòng không đi ra ngoài nữa, Tiêu Dật là vì răng rụng, mà Tần Mộc thì bởi vì bị chê cười. Nếu không phải Tần gia có gia quy, người một nhà đều phải ngồi cùng một bàn ăn cơm, có lẽ nhóm người lớn Tần gia sẽ không thấy được hai đứa nhỏ.

Tần lão gia nhìn hai đứa nhỏ trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, mím môi, không nói tiếng nào, xuống lầu đi thẳng đến bàn ăn, vẻ mặt vộ cùng nghiêm túc ăn cơm, keo kiệt đến ngay cả cái ánh mắt đều lười cho người khác, ăn xong liền lau sạch miệng vỗ vỗ mông nhỏ lập tức rời đi.

Nhìn vị trí của hai đứa nhỏ trên bàn cơm đã trống không, Tần lão gia tử bắt đầu âm thầm tự kiểm điểm lại, hình như chọc ghẹo hơi quá. Ai, sớm biết da mặt Tần Mộc cũng mỏng như vậy, ngày đó thực không nên chê cười nó, thực kì quái, lúc nhóc con dính Tiêu Dật, da mặt dày như gì vậy, sao với bọn họ thì da mặt mỏng như vậy chứ?

Ngón tay Tần lão gia gõ gõ lên bàn cơm, từ từ mở miệng:“Mạch Nhiên, còn tìm cái thời gian, nói chuyện vói tiểu Mộc.”

Tần Mạch Nhiên liếc mắt nhìn Tần lão gia một cái, hình như nhớ tới cái gì, hơi hơi cong cong khóe miệng:“Được.” Tần lão gia cũng không có nói thêm cái gì, Tần Mạch Nhiên cũng không có hỏi, nhưng mà nhóm người lớn đang ngồi ở đây đều hiểu được, đây là muốn đi giáo dục về vấn đề sức khỏe cho đứa nhỏ.

Tần Mộc cùng Tiêu Dật trở lại phòng, theo thường lệ đến gần “Hôn lưỡi”, Tần Mộc thuần thục nhẹ nhàng liếm liếm ở chỗ răng đang mọc của Tiêu Dật, sau đó cũng thuận tiện liếm liếm ở những chỗ khác trong khoang miệng của Tiêu Dật, khuôn mặt nghiêm túc của Tiêu Dật ửng đỏ, thỉnh thoảng cũng sẽ vươn đầu lưỡi liếm liếm đầu lưỡi Tần Mộc. Đây thật sự là cái hôn lưỡi thuần khiết nhất của nhân loại!^_^

Sau khi hôn xong, hai người liền leo lên giường, bắt đầu ngủ trưa. Tuy bọn họ mỗi ngày đều ở trong phòng, nhưng mà ngày trôi qua rất phong phú, buổi sáng thức dậy học từ đơn, chủ yếu là tiếng Anh, thỉnh thoảng còn có thể học ngôn ngữ khác, sau khi ăn điểm tâm xong sẽ luyện chữ một giờ, sau đó đọc sách, làm bài tập một lát, giữa trưa ăn cơm trưa, sau khi ngủ trưa dậy, chơi game một lát hoặc là xem anime, có khi cũng sẽ chơi cờ.

Buổi tối, Tần Thái Nhiên vì hai đứa nhỏ mà đặc biệt mời giáo viên âm nhạc đến, dạy bọn họ luyện một vài bài hát, Tiêu Dật thích nhất là đàn cổ cùng tiêu, Tần Mộc vốn chỉ biết đàn dương cầm, từ sau khi Tiêu Dật đến đây, cũng học đàn cổ, bây giờ cũng có chút ra khuông ra dạng.

Tuy nơi này có rất nhiều trò chơi cùng món ngon trước kia Tiêu Dật chưa từng thấy qua hấp dẫn nó, nhưng nó cũng không có bị mê hoặc tâm trí, đối với nó, buổi trưa đọc sách hay chơi game, cũng không có khác biệt quá lớn, hơn nữa từ lúc sinh ra tới nay với nó chỉ có cầm kỳ thư họa mới là chân chính, cho nên đối với cuộc sống được sắp xếp chỉ có làm việc và nghỉ ngơi, nó cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, so với ở trong cung trước kia, cuộc sống bây giờ đã vô cùng rảnh rỗi. Yêu cầu cao với bản thân và Tần Mộc như thế, có lẽ là bởi vì, ở sâu trong nội tâm Tiêu Dật, nó vẫn cảm thấy mình sẽ trở về, vì thế, yêu cầu của nó với Tần Mộc cũng có chút cao, nó nghĩ, nếu thật sự có thể trở về, nếu như Tần Mộc đồng ý, nó sẽ đưa Tần Mộc cùng nhau trở về, như vậy, Tần Mộc sẽ không thể chơi đùa nữa, cũng phải học được một vài thứ này nọ, ở đất nước của nó, đào kép không có một chút tiền đồ nào.

Tần Mộc cũng không biết suy nghĩ của Tiêu Dật, giống như rất nhiều đứa nhỏ, trước kia hắn chán ghét học tập vì thực buồn tẻ vô vị, nhưng mà, phần buồn tẻ này sau khi có Tiêu Dật làm bạn cũng đã biến mất không thấy, ngược lại, hắn thực thích Tiêu Dật dạy cho hắn vài thứ kia, tuy so với Mộ Dung Phong dạy thì khó hiểu hơn một ít, nhưng mà đọc quen thì cũng cảm thấy thú vị, ít nhất số lượng chữ được giảm rất nhiều không phải sao?

Hơn nữa, ở trong lòng Tần Mộc, cũng có suy nghĩ của riêng mình, hắn thực thích Tiêu Dật, nhưng mà hắn còn nhớ rõ lúc Tiêu Dật mới xuất hiện, rất là khinh thường hắn, trước kia là không phục, nhưng dần dần, hắn phát hiện Tiêu Dật quả thật biết nhiều hơn hắn, cũng thông minh hơn hắn, đương nhiên, ở phương diện khác, hắn cũng biết nhiều hơn Tiêu Dật, nhưng mà, hắn lớn hơn Tiêu Dật, là anh, anh không thể thua em! Huống hồ, hắn mơ hồ có một loại cảm giác không thể nói thành lời, chính là dù như thế nào, hắn cũng phải vượt qua Tiêu Dật.

Đủ loại kết hợp, bây giờ Tần Mộc cũng xem như đã quen với thời gian làm việc và nghỉ ngơi như vậy.

Hôm nay trước khi ngủ, Tần Mộc đã thương lượng với Tiêu Dật, sau khi ngủ trưa dậy sẽ đi chơi cờ, Tiêu Dật biết cờ vây, Tần Mộc biết cờ vua, trước đó, Tiêu Dật dạy Tần Mộc cờ vây, kết quả Tần Mộc bị giết không còn mảnh giáp, thua vô số lần, theo thường lệ bị Tiêu Dật gọi là “Tư chất ngu dốt, gỗ mục không thể khác”! Mà bây giờ, cuối cùng cũng đến lượt Tần Mộc dạy Tiêu Dật cờ vua, Tần Mộc âm thầm tính toán, muốn thừa dịp Tiêu Dật chưa quen chơi, cũng thắng nó vài lần!

Tần Mộc là ôm suy nghĩ tốt đẹp đi vào giấc mộng, có lẽ là trước khi ngủ rất nhập tâm suy nghĩ muốn thắng Tiêu Dật, thế cho nên sau khi ngủ liền mơ thấy Tiêu Dật. Cảnh trong mơ giống y hệt buổi tối ngày đó, hắn cùng Tiêu Dật đều trống trơn nằm ở trên giường, hắn giúp Tiêu Dật liếm răng nanh. Cảnh vốn dĩ rất hạnh phúc mà tốt đẹp, Tần Mộc lại đột nhiên giật mình, sau đó, hắn tỉnh, có chút mờ mịt trừng mắt, Tiêu Dật đang gối đầu lên cánh tay hắn ngủ rất ngọt ngào, Tần Mộc nâng cánh tay phải lên sờ sờ quần ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lập tức xoắn xuýt thành một đoàn, sao lại đái dầm!

Uể oải một hồi lâu Tần Mộc phục hồi tinh thần lại, quyết định tiêu diệt chứng cớ, tuy lần trước đái dầm Tiêu Dật cũng chưa nói cái gì, nhưng mà Tần Mộc vẫn sâu sắc nhận ra ngày đó khóe miệng Tiêu Dật có chút nhướng lên, hắn cẩn thận nhẹ nhàng đem nửa người Tiêu Dật đang nằm trên người hắn đẩy ra ngoài, Tiêu Dật hơi hơi nhăn mi, chép chép miệng, đầu cọ cọ lên vai Tần Mộc, tiếp tục an ổn ngủ. Nhìn sườn mặt Tiêu Dật, động tác Tần Mộc lại nhẹ một chút, hắn không muốn đánh thức Tiêu Dật.

Nhưng mà, kết quả của động tác nẹh nhàng một chút chính là, cho đến khi Tiêu Dật tỉnh, Tần Mộc vẫn không có thể rời giường. Thấy Tiêu Dật tỉnh, Tần Mộc lập tức nhảy xuống giường, chạy đến tủ quần áo kéo một ngăn ra, lấy ra một cái quần lót nhỏ, xoay người chạy vào trong phòng tắm. Tiêu Dật chớp mắt mấy cái, có chút không rõ, cho nên, cũng xuống giường theo, chân trần chạy vào phòng tắm nhìn xem Tần Mộc đang làm gì.

Tần Mộc vừa cởi quần ngủ cùng quần lót lót nhỏ, muốn mặt quần lót nhỏ sạch sẽ vào, lại nghe được phía sau truyền đến giọng Tiêu Dật:“Tắm rửa trước rồi mới đổi đi.” Mặt Tần Mộc lập tức đỏ, khó khăn xoay người, hắn lắp bắp muốn giải thích:“Tiểu Dật, anh, anh, cái kia, anh cũng không, không biết sao lại thế này……” Còn chưa nói xong, chỉ thấy Tiêu Dật đi đến, ngồi xổm nhìn cái quần lót nhỏ bị đặt ở một bên, mặt Tần Mộc càng đỏ hơn, vội vàng đi kéo Tiêu Dật:“Tiểu Dật, cái kia, em đừng……”

Tiêu Dật lại vươn tay chỉ vào quần lót nhỏ, ngẩng đầu, trên mặt một nửa nghiêm túc một nửa lo lắng:“Tiểu Mộc, ngươi không phải sinh bệnh, trên này là màu trắng không phải màu vàng!” Màu sắc của nước tiểu rõ ràng là màu vàng!

Tần Mộc nghe xong, không để ý tiểu jj còn bại lộ trong không khí, cũng ngồi xổm nhìn, quả nhiên, chỉ thấy phía trên quần lót nhỏ kia thoạt nhìn có chút giống sữa, cũng không phải màu của nước tiểu, cái này, sắc mặt Tần Mộc cũng có chút khó coi.

Hai đứa nhỏ nhìn nhau trong chốc lát, sau đó cực kỳ ăn ý cúi đầu, nhìn tiểu jj Tần Mộc, phía trên còn dính một ít thừ gì đó!

Tiêu Dật nhỏ giọng hỏi:“Lần trước ngươi cũng là như vậy sao?”

Tần Mộc có chút mờ mịt lắc đầu:“Không nhớ rõ.” Lúc ấy vì che dấu “Chứng cớ”, Tần Mộc cởi áo ngủ quần ngủ cùng quần lót nhỏ đều ném vào bồn tắm làm ướt, sau đó ngụy trang thành bộ dáng tắm rửa. Chỉ tiếc, hắn vẫn coi thường nhãn lực của tổng quản đại nhân.

Một lát sau, Tiêu Dật đề nghị:“Tiểu Mộc, gặp bác sĩ đi.”

“Không được!” Tần Mộc không chút nghĩ ngợi liền từ chối, tiểu jj loại địa phương này bị bệnh, không thể nào mở miệng với bác sĩ được! Hắn mới không muốn đi bệnh viện! Rất dọa người!

Tiêu Dật nhíu mày nhìn Tần Mộc:“Giấu bệnh sợ thầy là không đúng, thừa dịp bệnh trạng không quá nghiêm trọng, phải sớm đi trị liệu. Hơn nữa, bệnh ở chỗ kia, về sau tiểu tiện không được làm sao bây giờ?”

Câu nói cuối cùng của Tiêu Dật thành công dọa được Tần Mộc, nghĩ đến cảnh không thể tiểu, Tần Mộc không tự chủ được rụt lui cổ, có chút oan ức mím môi:“Vậy làm sao bây giờ? Nơi này sinh bệnh truyền ra sẽ bị người chê cười!”

Tiêu Dật không khỏi nhớ tới khuôn mặt tươi cười đáng giận của Tần lão gia, hơi có chút cảm động lây:“Nhưng mà sinh bệnh là ngươi, khó chịu cũng là ngươi, không bằng để cho Mộ Dung quản gia vụng trộm đưa chúng ta đi bệnh viện, không nói cho lão nhân là được rồi.”

Hai đứa nhỏ ở trong phòng tắm nghiêm túc thảo luận chuyện sinh bệnh phải đi bệnh viện, Mộ Dung Phong ngoài cửa khóe miệng run rẩy, trời biết hắn mất bao nhiêu công sức mới nhịn cười được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.