Ngu Nữ Bắt Chồng

Chương 1-2



Nhưng mà ngoài dự đoán, Hướng Tiểu Dương lại hết sức bình tĩnh, bình tĩnh tới mức khiến phụ thân của nàng - Hướng Bá Thiên cảm thấy rất kinh khủng.

Ông còn nghĩ nữ nhi chắc chắn sẽ làm ầm lên phản đối hay ít ra cũng phải nói gì đó uy hiếp ông; nhưng mà không có. Nàng chỉ nhàn nhạt nói một câu "Con biết rồi", sau đó thì về phòng.

Ối giời, thiên hạ thái bình rồi! Thật khiến lòng người khiếp đảm.

Tính tình nữ nhi này của ông, ông cũng hiểu được bảy, tám phần. Bề ngoài thì ra vẻ không để ý, nhưng trong bụng lại âm thầm tính kế, không cẩn thận sẽ rơi vào bẫy của nàng mất.

Trên đời này chỉ có bạc trắng mới có thể khiến nàng động tâm, sáng mắt lên thôi; đối với những thứ còn lại, nàng một chút cũng không thèm để ý.

Tuy rằng như vậy nhưng ông lại nhớ rõ khi nàng mười tuổi, lúc ông tuyên bố nàng đã là vị hôn thê của Hạ Hầu Diễm, nàng có phản kháng.

Hướng Bá Thiên hoàn toàn để ngoài tai những lời kháng nghị của nàng, lần đầu tiên tận dụng quyền lợi của một người cha. Phản đối vô hiệu, ông nói đó chính là thánh chỉ.

Kết quả là suốt một tháng ông bị đau bụng, khiến ông từ một nam tử hán uy vũ gầy đi nhanh chóng chỉ còn lại da bọc xương. Tới tận đến khi ông sắp quy tiên thì bệnh tình mới chuyển biến tốt hơn một chút.

Đương nhiên ông biết đây là kiệt tác của ai nhưng cũng không có biện pháp nào cả.

Trong một tháng đó, Hướng Tiểu Dương hoàn toàn không để ông vào trong mắt, cứ như đối với nàng ông thực sự đã chết vậy, coi ông như không tồn tại. Hướng Bá Thiên ông yêu nữ nhi như mạng, sao có thể chịu nổi sự đối xử như vậy chứ? Vậy nên, ông không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn chịu đựng đòn trả thù của nữ nhi.

Cũng may là nữ nhi còn có lương tâm, trước khi ông thật sự sắp đi gặp mặt tổ tông thì đã dừng tay bỏ qua không báo thù nữa.

Cho nên lần này nữ nhi bình tĩnh như vậy lại khiến ông cảm thấy sợ hãi. Quá thản nhiên rồi! Thản nhiên đến mức khiến người ta cảm thấy kinh khủng. Ông tin tưởng nữ nhi tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn nghe lời ông.

Sợ nàng đào hôn, ông còn gia tăng canh chừng, chỉ lo nàng bỏ trốn. Tân nương không thấy thì hôn lễ phải làm thế nào đây? Hôn sự này nhất định phải thành công, tuyệt đối không thể thất bại được!

Aiz! Nhìn xem, nhìn xem, phụ thân như ông đúng là mệnh khổ mà! Hướng Bá Thiên không khỏi cảm thấy ai oán. Đối với sự ai oán của phụ thân, Hướng Tiểu Dương hoàn toàn làm như không thấy.

Đúng vậy, bên ngoài nàng rất bình tĩnh nhưng trong bụng đã sớm suy tính được một đống kế hoạch rồi.

Muốn nàng ngoan ngoãn gả cho Hạ Hầu Diễm sao? Nghĩ cũng đừng có nghĩ!

Đối với thiếu niên giống như tảng băng đó, nàng có ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Mười hai năm qua, nàng không nghĩ tảng băng đó tan ra được chút nào mà có khi còn trở thành một núi băng lớn rồi cũng nên. Mà kết quả nghe ngóng mấy ngày nay cho thấy nàng đoán không sai! Hắn quả nhiên là một tòa băng sơn vạn năm mà.

Ngại quá, nhưng nàng rất sợ lạnh, cho nên không có hứng thú với với băng sơn đâu. Nàng quyết định muốn chạy trốn khỏi hôn sự này.

Đương nhiên, đối với sự phòng bị của phụ thân, nàng nhìn thấy nhưng vẻ mặt vẫn không hề biến sắc. Dù sao nàng còn có thời gian, không vội!

Giờ phút này, nàng đang ở trong phòng ghi chép sổ làm ăn. Từ nhỏ nàng đã rất nhạy cảm đối với tiền bạc, ánh mắt chuẩn vô cùng, tuyệt đối không có chuyện để mình bị lừa gạt. Cho nên tất cả sổ sách làm ăn trong nhà đều được đưa cho nàng tiếp quản, mà tiền bạc cũng là do nàng quản nốt.

Thỉnh thoảng có những khi nhàm chán, Hướng Tiểu Dương thường đến sòng bạc làm vài ván.Nàng rất thích đánh bạc nhưng không đắm chìm vào trong đó. Nàng chỉ thấy thích cảm giác vui vẻ khi đánh bạc mà thôi. Khi cảm thấy thắng đã đủ, nàng liền rời khỏi đó ngay, không lưu luyến một chút nào.

Đương nhiên! Thắng quá nhiều khiến chủ sòng bài nhìn không vừa mắt, đã từng lén lút tìm tới nàng gây phiền toái, nhưng đều bị nàng đánh cho chạy trối chết, nàng còn quay lại đó chơi thắng thêm vài ván nữa mới đi về. Sau vài lần như vậy thì không thấy có ai dám chọc vào nàng nữa.

Nhất định phải trốn! Hướng nhị tiểu thư nàng là người dễ bị bắt nạt lắm à? Hạ Hầu Diễm muốn thành thân với nàng á? Cả đời cũng đừng có mơ!

Hướng Tiểu Dương mím môi, ngón tay linh hoạt gảy bàn tính, tiếng động từ những hạt châu của bàn tính va vào nhau là âm thanh duy nhất có ở trong phòng.

Thấy lợi nhuận tính được càng ngày càng cao, hai mắt của Hướng Tiểu Dương cũng càng lúc càng sáng, tâm tình cũng theo đó mà phơi phới như được tắm gió xuân.

Bạc trắng bóng bẩy là tình yêu lớn nhất của nàng, cho nên cái gì nàng cũng không có, chỉ có quỹ đen là nhiều nhất!

Mà muốn đào hôn thì tất nhiên phải cần đến tiền rồi. Ngày nào tính toán sổ sách nàng cũng bớt lại một ít, tích trữ làm của riêng.

Cái gì? Tham ô ấy hả?

Đó là gì thế? Nàng không hiểu! Dù sao tiền do nàng kiếm được thì cũng là tiền của nàng, nàng nói như thế nào thì nó là như thế ấy.

"Nhị tỷ, nụ cười của tỷ thật xấu xa." Hướng Tiểu Tứ đẩy cửa phòng ra, liếc mắt đã thấy nhị tỷ của mình đang nhe răng ra cười vô cùng gian ác .

Không cần nghĩ cũng biết, với vẻ mặt hiện giờ của nhị tỷ thì nhất định là tỷ ấy đang có âm mưu đen tối gì rồi!

Hướng Tiểu Dương đưa mắt nhìn về phía tam muội, cũng là khuôn mặt thanh tú giống y hệt nàng, chỉ có trang phục là khác nhau. Trang phục của nàng là màu lục còn Hướng Tiểu Tứ lại là một thân áo trắng phiêu dật. Khí chất của hai người hoàn toàn bất đồng.

Bộ dạng nàng lười nhác, khóe môi luôn nhếch lên cười nhẹ, đôi mắt đen linh động thỉnh thoảng lóe ra một tia tà ác, giảo hoạtnhư hồ ly, khiến người khác không thể không đề phòng.

Mà nếu nàng giảo hoạt như hồ ly thì tam muội nhà nàng lại dùng vẻ thanh thuần vô hại để đi lừa người ta, kỳ thực trong bụng cũng gian xảo không kém gì nàng.

"Tìm tỷ làm gì?" Hướng Tiểu Dương chống cằm, nàng không tin tam muội không có việc gì mà lại tới đây.

Hướng Tiểu Tứ đi tới trước mặt nàng, ưu nhã ngồi xuống, mắt đẹp liếc sổ sách trên bàn một cái, ánh mắt chợt lóe.

"Tỷ thực sự định gả cho Hạ Hầu Diễm?" Hướng Tiểu Tứ mở miệng hỏi nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi quyển sổ kia. Số liệu trên đó quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức có chút khả nghi.

Hướng Tiểu Dương đóng quyển sổ lại, không để tam muội tiếp tục nhìn lén nữa, dùng ánh mắt tà khí lướt nhẹ qua nàng một cái. "Tiểu Tứ, có một số việc dù có thấy thì cũng coi như không thấy, hiểu chứ?"

Hướng Tiểu Tứ chớp mắt mấy cái, cười ngọt ngào. "Đương nhiên Tiểu Tứ hiểu mà. Nhị tỷ muốn hành động vào lúc nào?"

Đối với tỷ tỷ của mình, nàng tất nhiên sẽ quan tâm tìm hiểu những vấn đề này.

"Tối mai." Hiểu được hàm ý của Hướng Tiểu Tứ, Hướng Tiểu Dương cũng không giấu giếm.

"Phụ thân đã phái người phòng thủ rất chặt chẽ nha." Mà đặc biệt là mấy ngày nay lại càng thêm nghiêm ngặt. Xem ra đối với nữ nhi của mình, phụ thân hiểu rất rõ ràng.

"Tiểu Tứ, lúc này là lúc muội phải ra tay giúp tỷ rồi." Nở nụ cười quái dị, nàng không khách khí chút nào đưa tay về phía Hướng Tiểu Tứ.

Trên người tam muội có một đống lớn toàn những loại dược cổ quái, tùy tiện lấy ra một bình cũng có thể làm “giấy thông hành” được rồi.

Hướng Tiểu Tứ nhìn bàn tay Hướng Tiểu Dương một cái. "Muội thì giúp được gì cho tỷ đây?"

Nếu phụ thân biết được nàng giúp nhị tỷ đào hôn thì nhất định sẽ tìm đến nàng để quấy rầy. Nàng không cần phúc lợi đó đâu nha!

Hướng Tiểu Dương cười hết sức gian tà, "Tiểu Tứ, tỷ biết rất rõ bí mật kia của muội! Chẳng lẽ muội muốn tỷ đi nói với mọi người à?"

Ha ha! Nàng biết tam muội nhà nàng từ nhỏ đã thích người nào nha, nhưng tam muội lại không nói ra, bên ngoài cũng giấu giếm rất tốt. Không ai biết chuyện này cả, nếu không phải nàng tinh mắt thì cũng không phát hiện ra đâu.

Sắc mặt Hướng Tiểu Tứ biến đổi, "Tỷ. . . . . ."

Hướng Tiểu Tứ cắn môi trừng mắt nhìn tỷ tỷ của mình. Nàng nghĩ mình đã che giấu rất khá, không ngờ lại bị nhị tỷ hồ ly này phát hiện được.

"Thế nào? Có cho hay không?" Ngón tay chỉ chỉ, ánh mắt Hướng Tiểu Dương đầy mong chờ.

Hướng Tiểu Tứ nheo mắt lại, thâm trầm nở nụ cười. "Nhị tỷ, tỷ nhất định đừng để bản thân lọt vào trong tay muội!" Tiểu nhân báo thù, mọi lúc mọi nơi!

"Yên tâm, sẽ không có ngày đó đâu." Hướng Tiểu Dương cũng cười theo. Cười đến tự tin, hết sức đắc ý.

"Hừ!" Hừ nhẹ một tiếng, Hướng Tiểu Tứ lấy ra một bình dược màu lục từ trong vạt áo.

"Mê hồn tán, không màu không mùi, không cần đối phương phải hít vào, chỉ cần thấm qua làn da cũng có thể phát huy tác dụng."

"Đa tạ!" Nhận lấy bình dược, tà khí trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng tăng lên. Mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi chỉ chờ nàng hành động mà thôi!

Gừ gừ! Hạ Hầu Diễm, các người không đón được tân nương, cho các người mất hết thể diện đi!

Đêm khuya thanh vắng, chính là thời điểm thuận lợi để đào hôn ——

Hướng Tiểu Dương xách lấy bọc quần áo, nhanh chóng phi thân lên nóc nhà, lấy ra bình dược màu lục mà tam muội đưa cho, xác định chuẩn xác hướng gió rồi mở nắp bình.

Ước chừng qua được một khắc (15 phút), nàng cảm thấy thời gian cũng đã đủ, mới đóng bình dược lại, im lặng chờ đợi. Một lúc sau, xác định không còn hơi thở từ giám thị bốn phía, mới hài lòng nhếch miệng cười nhẹ.

Phụ thân, người phòng bị nghiêm ngặt như vậy, vẫn không ngăn được con đấy!

Đắc ý cười vài tiếng, Hướng Tiểu Dương buộc chặt bọc quần áo ở trên lưng, nhẹ đẩy mũi chân, không tiếng động mà hạ xuống bức tường ở phía trước.

Quay đầu lại nhìn khung cảnh yên tĩnh trong nhà một cái, nàng nói thầm. "Hừm! Chờ hủy bỏ hôn ước với Hạ Hầu gia xong thì con sẽ tự quay về, còn từ bây giờ cho tới lúc đó. . . . . ."

Nàng liếc mắt nhìn bọc quần áo ở phía sau, trong đó tất cả đều là ngân phiếu, cũng đủ để nàng sống dư dả nửa đời người rồi.

Nếu phụ thân vẫn kiên trì không hủy bỏ hôn ước, muốn thử thách sức chịu đựng của nàng thì cả đời này nàng cũng không quay về nữa đâu!

Quyết định xong, Hướng Tiểu Dương khẽ điểm mũi chân một lần nữa, đang muốn nhảy ra khỏi bức tường, lại đột nhiên cảm thấy một đạo kiếm khí vọt đến từ phía sau.

Nhanh chóng xoay người, Hướng Tiểu Dương né được công kích nhưng lại chậm một bước.

Bọc quần áo ở sau lưng bị chém một nhát, đống ngân phiếu từ trong đó lập tức bay ra.

"Á! Ngân phiếu của ta!" Hét lên một tiếng, nàng vội vàng thi triển khinh công, trước khi ngân phiếu bay tán loạn đã vội vã thu lại đầy đủ.

May quá, tiền không mất. Nàng bất mãn trừng mắt nhìn về hướng phát ra kiếm khí kia.

"Ai?"

Dám đánh lén ngân phiếu của nàng, muốn chết chắc!

Một bóng người từ trong đêm tối chậm rãi bước ra, lúc này ánh trăng trên bầu trời cũng ló mặt ra khỏi mây đen, chiếu sáng nơi hai người đang đứng.

Ngũ quan như đao khắc mà lạnh lùng, khí thế cuồng vọng lạnh lẽo từ trên người hắn toát ra khiến cho người khác không thể lờ đi được.

Lúc này, đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia đang nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, giống như một con mãnh hổ hung ác.

Mà nàng, chính là con mồi của hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.