Toàn Giới cố ý ngăn trở tầm mắt của Mã Vạn Lý, hồi phục lời nói mới vừa rồi của hắn, nói: "Ôi, thì ra người bị đám đông chửi mắng chính là Vương Nhạc Nhạc, xin hỏi thí chủ họ gì?"
Mã Vạn Lý nghĩ hắn là cao tăng thường khổ tu tại thâm sơn, không biết hắn mình cũng là chuyện bình thường, vội vàng giọng điệu cung kính đáp: "Tại hạ Mã Vạn Lý, minh chủ Vạn Lý Minh, Vạn Lý Minh là chính phái đoàn thể nổi danh hiển hách...."
" Ôi, thất kính thất kính! Thì ra là Mã minh chủ, phật dạy: Gặp người tức là duyên. Ta thấy Mã minh chủ anh khí bất phàm..."
Hai người cứ như người nhà, cộng thêm thổi phồng lẫn nhau, trò chuyện tương đối vui vẻ, tạm thời quên đi Nhạc Nhạc...
Kim Điệp nhẹ lau đi nước mắt trên khóe mi, quyến rũ hé mở đôi mắt, khóe môi nhếch lên vô cùng xinh đẹp xuân tình, mệt mỏi nói: "Ta cảm thấy vô cùng thoải mái, như thế nào có việc!" Tiểu Sở khẩn trương nhìn chằm chằm hai má Kim Điệp, cả kinh nói:" Phu nhân thay đổi kỳ lạ quá, giống như… giống như đã trẻ thêm mấy tuổi, nếp nhăn trên khóe mắt không còn thấy nữa, làn da càng trở nên mịn màng hơn, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Kim Điệp lười biếng nằm trong lòng Nhạc Nhạc, quyến rũ cười nói: "Trẻ lại hay không ta không biết, nhưng ta khẳng định sẽ hạnh phúc, hơn nữa hạnh phúc đến chết, ta có thể cảm giác được trái tim của Nhạc lang, Nhạc lang dụng tâm nói chuyện cùng ta! Cảm giác thật tuyệt vời, dù bây giờ chết đi, ta sẽ giống như Tiểu Chiêu, trên mặt lộ nụ cười hạnh phúc thỏa mãn!"
Tiểu Sở thấy Kim Điệp nói năn kỳ quái, hơi sợ hãi: "Phu nhân, người đừng làm em sợ, người thật sự không có việc gì chứ, sao toàn nói chuyện kỳ lạ vậy?"
Nhạc Nhạc dụng tâm nói với Kim Điệp: " Điệp nhân, trước tiên đừng nói cho người khác, đây chính là bí mật của ta, hắc hắc, chỉ có nữ nhân của ta mới có thể biết!"
Vừa rồi lúc bọn họ ngồi xuống, người khác cũng không nhìn thấy gì, bây giờ cả hai hôn môi, vuốt ve, ánh mắt chớp chớp làm người xem kì quái kêu lên, không đứt chỉ vào Kim Điệp cùng Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc thầm thắt lại đai lưng, cào nhè nhẹ mũi nàng, cười nói: "Chân khí đã khôi phục hai thành, mặc dù còn chút nội thương, nhưng âm độc đã tiêu tan hét, thật sự là thoải mái à, để cho ta tiếp tục xả giận cho Điệp nhân, đánh dẹp..... đánh vốn là đánh không lại rồi, nhưng ta cũng phải dọa đám ngu ngốc này..."
Kim Điệp đôi mắt đẹp ẩn tình, hạnh phúc khẽ gật đầu, mệt mỏi tựa lên người Nhạc Nhạc nâng dậy, nép mình trong ngực hắn.
Nhạc Nhạc thấy Toàn Giới còn đang cực kỳ hòa khí tập trung nói chuyện phiếm với Mã Vạn Lý, lặng lẽ truyền âm nói: "Lão quỷ, ta đã hồi phục rồi, ngươi có thể trở về chùa uống rượu chơi nữ nhân, nơi này giao cho ta! Ôi, còn cái chuyện Nguyệt thần binh pháp kia, ta cũng muốn tìm cách giải quyết cho tốt, dùng dây thừng rắn chắc, trói chặc binh thư, treo trước cửa chùa, cho tám tên đồ đệ ngu ngốc của ngươi canh giữ nó, bọn người đến cướp, người đến cướp càng nhiều càng tốt, thời điểm có nhiều kẻ đến cướp sách, phải gọi tám tên ngu ngốc về tự, còn người khác cướp đi ra sao, ai có được cũng không liên quan ngươi rồi, phiền toái của ngươi liền được giải quyết."
Toàn Giới hướng Mã Vạn Lý làm một phật lễ, xoay người rời đi, truyền âm nói với Nhạc Nhạc: " Đơn giản vậy sao? Có vẻ rất khả thi. Con mẹ nó, thế mà làm ta nghĩ đến rụng hết cả tóc, vẫn nghĩ không ra, xem ra chuyến này đến không uổng công, không riêng làm tiểu thiếp của Trương viên ngoại, còn phải đến cám ơn nàng đã quyên tặng tài vật cho tự viện, hắc hắc, có thể sống nhìn thấy ta, lại mời ngươi uống rượu!"
Hắn đi đến trước Nhạc Nhạc, lại cao giọng niệm phật hiệu: "Adi đà phật, ngã phật từ bi, niệm tình thí chủ tuổi còn nhỏ, bần tăng sẽ cho ngươi một cơ hội, lần sau nếu còn thấy ngươi loạn sát sinh linh, nhất định không buông tha ngươi!" Nói xong hắn liền bước đi không hề quay đầu lại, lại vừa truyền âm nói: "Hắc hắc, nói chuyện phiếm với lão hỗn đản Mã Vạn Lý kia thực mệt mỏi, sát, giúp ta sát thật hăng, nhìn hắn làm ta mất cả khẩu vị, xem ra hôm nay chỉ có thể ăn nửa con dê, đáng thương à!"
Nhạc Nhạc mắng lớn: " Ngươi là một con lừa già ngu ngốc, lần sau nhìn thấy ngươi, cả ngươi ta cũng sát, hừ! Chớ chạy, cùng ta đại chiến ba trăm hiệp, nhát gan, giống đám rác rưởi Vạn Lý Minh, chỉ biết khi kẻ yếu, hèn hạ!" Hắn mặc dù chửi mắng hòa thượng, ánh mắt nhưng lại ngoắc ngoắc trợn trừng nhìn Mã Vạn Lý, tất cả mọi người đều hiểu hắn chửi mắng ai.
Mã Vạn Lý nghĩ lão tăng râu bạc trắng chắc chắn ra tay đối phó Nhạc Nhạc, chưa từng nghĩ lão lại quay đầu bỏ chạy, tức giận hung hăng dậm chân một cái, lại vừa lúc đón nhận ánh mắt lạnh như băng của Nhạc Nhạc, nhớ lại Nhạc Nhạc tàn nhẫn một kiếm sát trăm người, trong lòng gió lạnh thổi vù vù. Trong lúc lo lắng làm thế nào cho xong việc, bên tai truyền đến thanh âm của hộ pháp Trương Dương: "Minh chủ, ta mang cao thủ khác trở về gấp rồi!" Âm thanh vừa phát ra, đám đông chen chúc đông nghịt liền tách ra một đường, từ phía sau đám đông, hơn hai trăm quần áo khác nhau bước ra, đầu lĩnh có Hỏa Diễm Chưởng- Trương Dương, Thiểm Điện Kiếm- Ngô Thanh, Vạn Lý Minh hồng, hoàng, lam- tứ đàn đàn chủ, một thân áo bào tro Điểu Tử Quỷ, còn có một đạo sĩ mặc y phục rực rỡ.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyzMã Vạn Lý trong lòng mừng thầm, rồi lại lo lắng trở lại, thầm nghĩ: "Vương Nhạc Nhạc một kiếm kia uy lực quá mạnh nếu hắn lại dùng một chiêu kia, giờ có hơn hai trăm hảo thủ trong tay, có thể có bao nhiêu người có thể ngăn cản hắn đây, trừ phi tản ra... Chuyện đã tính toán tốt rồi, lại bị hắn làm cho rối loạn, hừ, tìm một cơ hội, nhất định phải để Dã Thảo tiêu diệt hắn, nếu hai vị trưởng lão có ở đây, cũng có thể đối phó hắn, có thể mời Luân Hồi thì quá tốt, chỉ tiếc Luân Hồi đang có địch ý với Vạn Lý Minh..." Hắn trên mặt thầm bất định suy tư, hồng, hoàng, lam lục tứ vị đàn chủ đã hướng hắn hành lễ, nói: "Tham kiến minh chủ, bọn tại hạ nhận được cấp bách chiêu lệnh của minh chủ, đã mang theo hảo thủ trong đàn khẩn cấp chạy về!"
Mã Vạn Lý hơi cười, dìu bọn họ đứng lên, chỉ nghe đạo sĩ mặc y phục rực rỡ hỏi: "Mã huynh đang lo lắng điều gì?" Mã Vạn Lý nao nao, vui vẻ nói: "Thì ra là Ẩn Quy đạo trưởng, xin thứ cho ta vừa rồi sơ ý, không thấy đạo trưởng, đắc tội rồi, xin hải hàm!"
Ấn Quy đạo trưởng mỉm cười: "Mã huynh khách khí, nhận được thư của huynh, ta liền đích thân xuống núi, mong rằng kia không tồi tệ như đồ đệ, không tạo cho quý minh phiền toái quá lớn!"
Mã Vạn Lý nói: " Ha hả, lệnh đồ Thải Vân cô nương, chỉ là tâm hồn nhất thời mê muội, có đạo trưởng ở đây, nàng nhất định sẽ biết sai mà quay đầu."
Ngô Thanh nhìn quanh, thấy những thi thể máu me cơ thể tan nát, thất kinh hỏi: "Minh chủ, mấy thi thể này...?"
Mã Vạn Lý sắc mặt bỗng nhiên trở nên u ám, có chút chậm chạp vô lực nói: "Cũng giống lẫn trước, bị Vương Nhạc Nhạc dùng chiêu "tan nát cõi lòng", một kiếm đã giết chết hơn bảy mươi hảo thủ, ôi..."
Ngô Thanh vội la lên: " Người lại giết nữ nhân của hắn?"
Mã Vạn Lý nghe vậy, nói: "Ngươi có ý gì? Chỉ là Viên Hôi muốn bắn chết Kim Điệp, ai ngờ nha hoàn của nàng ta thay chủ cản hai tiễn, chỉ là chết một con nha hoàn thôi!"
Ngô Thanh cấp bách dậm chân, thở dài:" Lần trước sau khi tổng đàn bị thiêu, ta đã cùng minh chủ nói qua, muốn giết hắn chỉ có thể ám sát, nhưng ngàn vạn lần không được trước thương tổn nữ nhân của hắn, bằng không... Hôm nay hắn sát hơn bảy mươi cao thủ, chỉ để báo thù cho một nha hoàn, nói ra chắc không ai tin! Viên hộ pháp đâu?"
Mã Vạn Lý thấy hắn luôn luôn tỉnh táo trầm ổn, bỗng nhiên vội vàng đến bực này, mới biết mình đã sai lầm nghiêm trọng, nói: "Viên Hôi là kẻ chết trước tiên, ngươi nói có lẽ đúng... Hắn tuổi trẻ, võ công sao lại cao cường như vậy, hơn nữa chiêu thức mới lạ xinh đẹp, độc ác quỷ dị, có lẽ thực sự không nên trêu chọc hắn, nhưng hắn đã giết chết gần hai trăm cao thủ của Minh ta, còn có Thanh Nhãn thư sinh, Viên Hôi, nghe nói cái chết của Tôn Hổ cũng có liên quan với hắn... Không giết hắn sao giải mối hận trong lòng ta, hơn nữa con ta Diệc Phổ cũng vừa mới chết, ôi, tại sao tất cả những điều này lại xảy đến với ta?"
Ngô Thanh, Trương Dương rời khỏi Mã Vạn Lý bất quá chỉ vài ngày, đã thấy hắn già hơn mười tuổi, thời điểm vào thành chỉ biết tin Mã Diệc Phổ đã chết, đều nói: " Minh chủ xin bớt đau thương..."
Bảo Phương hô: "Minh chủ, Vương Nhạc Nhạc muốn chạy trốn, làm sao bây giờ?"
" Ngăn hắn lại!" Mã Vạn Lý theo thói quen hô lên. Trước đây nghe nói kẻ thù nào muốn chạy trốn, Vạn Lý Minh luôn luôn trảm thảo trừ căn(diệt để trừ hậu họa), lâu dài dưỡng thành thói quen nói trảm đinh tiệt thiết, không để lại hiềm nghi.
Hồng hoàng lam lục nhận được mệnh lệnh, mang theo thủ hạ, ngăn đường đi của Nhạc Nhạc, vây lấy hắn cùng Tiểu Chiêu, Kim Điệp, Tiểu Sở. Nhạc Nhạc trong lòng cười khổ: " Nếu một mình một người, còn có thể chạy ra, giờ ôm thi thể Tiểu Chiêu, còn phải bảo vệ Kim Điệp, Tiểu Sở không có võ công, thật sự là thống khổ oa! Xem ra nếu muốn nghĩ bảo vệ âu yếm nữ nhân, còn phải tăng cường thực lực,***, nếu có lực khí, chắc sẽ lại dùng nhất chiêu "tan nát cõi lòng", đem bọn chúng toàn bộ nổ thành mảnh nhỏ, thật không may chỉ khi trong lòng thống khổ, mới có thể dùng ra này chiêu... Nhưng chỉ khi nữ nhân mình yêu phản bội hoặc bị chết, mới có cảm giác đau lòng, chặc chặc, buồn bực chưa! Thà rằng không bao giờ dùng "tan nát cõi lòng" nữa, ta cũng không muốn để bất cứ nữ nhân nào của mình chết đi..."
Kim Điệp cùng Tiểu Sở thấy địch nhân đông đảo, sợ hãi ôm chặt hai cánh tay Nhạc Nhạc, mặc dù không sợ hãi hét to, nhưng trong lòng bàn tay mồ hôi chảy ra đầm đìa, làm ướt cả quần áo trên cánh tay Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc từ từ dịu dàng an ủi nói: "Đừng sợ, ta sẽ không bỏ lại các nàng." Kim Điệp cảm động gật gật đầu, lại vội vàng lắc đầu, nói: "Nhạc đám, chàng đi trước đi, bọn họ không dám làm gì ta đâu, ngươi giết hơn mười người bọn họ rồi, bọn họ sẽ không bỏ qua cho chàng, chỉ có chàng đào tẩu, ta chết cũng an tâm rồi!" Tiểu Sở đệ nhất cũng khó hiểu, nhưng sau khi trầm tư, cũng nói: "Công tử, phu nhân nói có lý, dù chúng ta đã chết, chàng cũng sẽ báo thù cho chúng ta, có phải không?"
Nhạc Nhạc có chút cười khổ: "Các ngươi hiểu được tâm ý ta, nhưng ta sẽ không bỏ các ngươi lại, không cần nói thêm nữa..." Kim Điệp, Tiểu Sở còn muốn khổ khuyên, thì đúng lúc này, giữa đám đông vây xem bỗng vỡ ra một khe hở, trăm con thất chiến mã phi nhanh tới, lập tức tất cả đều là trung niên hán tử da ngăm đen, toàn thân mang giáp nhẹ màu vàng, tay cầm chiến đao sáng ngời phát sáng đằng đằng sát khí, trong nháy mắt chạy ào vào vòng vây của Vạn Lý Minh, liên trảm(giết liền) hơn mười người, vòng vây của Vạn Lý Minh nhất thời tạm đứt, né tránh sát khí cực thịnh của đoàn kỵ binh cường hãn.