Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 75: Ngược sát (1)




Mạc Sa quốc gần thành thị lớn Tề Nghiệp nhất.

Tề Nghiệp thành cách Mạc Sa quốc chỉ khoảng trăm dặm, trung gian ngăn cách bởi một nơi hiểm yếu – Hoàng Sa quan, Tề Nghiệp Thành ngàn năm yên ổn, vốn dựa vào Hoàng Sa quan kiên cố bảo hộ, mỗi một tấc đất tấc bùn nơi đây thấm đầy máu giặc ngoại xâm

Ánh trăng như cái lưỡi liềm, lặng lẽ treo trên thiên không.

Rừng cây nhỏ trong sơn đạo, lửa trại nhanh chóng được nhóm lên

Hai con thỏ hoang kỳ dị không nhúc nhích, một cọng lông cũng không có, da bóng loáng trần trụi, mùi thịt nướng thơm mê người quanh thân lan tỏa đến nơi Tiểu Vi đang ngơ ngác ngồi dưới một gốc cây đằng xa, lạnh lùng nói:

"Sa Nhân Bình, phía trước hai mươi dặm chính là Tề Nghiệp thành, lần này ta tuân thủ lời hứa đưa ngươi đến, sau này chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào. Còn có con thỏ nướng kia nữa, ngươi nướng sắp cháy mất rồi, nếu thành than tự ngươi đi bắt, đừng sai ta!"

Tùy tùng nướng thỏ xấu hổ sắc mặt đỏ bừng, tay lúng ta lúng túng, vốn đã nhiều chỗ bén lửa cháy đen, tay hắn loạn lên nhặt ra từ trong lửa, Sa Nhân Bình nháy mắt với tên tùy tùng, sau đó quát:

"Nô tài ngu xuẩn, ngay cả chuyện cỏn con cũng làm không xong, làm ăn cái gì không biết, trở về bẩm báo phụ vương chém đầu ngươi, ngẩn ra đấy làm gì, còn không mau lau khô sạch sẽ chút, cẩn thận ta giết cả nhà ngươi"

Tùy tùng kia quỳ trên mặt đất luôn miệng cầu xin tha thứ.

"Hừ! Ỷ thế hiếp người!"

Giang Tiểu Vi hừ lạnh một tiếng khinh thường quay mặt đi chỗ khác, nhìn hướng Hoàng Thành xa xa, nơi đó tự nhiên có người mình yêu, có các tỷ muội, có ấm áp, cũng có cả hạnh phúc. Vì sao đã biết nguy hiểm hộ tống kẻ tiểu nhân hèn hạ này? Không biết, chẳng nhẽ chỉ để cầu an lòng? Nàng có chút thống hận chính mình, thời khắc cuối cùng rời chàng đi, chàng có tha thứ cho ta không? Nàng không dám suy nghĩ, chỉ khẽ cắn răng cố gắng không để nước mắt rơi xuống, loan đao bên thoáng chút nắm chặt, khẽ run.

Tùy tùng kia thấy Tiểu Vi rời tầm mắt đi nơi khác, lập tức lộ ra nụ cười quỷ dị, lặng lẽ đem chút ít bột phấn màu lam nhạt rắc lên trên con thỏ nướng, lại giả bộ lúi húi quay quay con thỏ trên lửa. Sa Nhân Bình thấy đã đắc thủ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt ác độc liếc Tiểu Vi mấy lần, cười khẩy đắc ý.

Trong sơn lâm tối tăm, hai dã nhân đang chạy như điên.

"Phu quân, người lại đem đá lửa đánh mất, làm hại chúng ta không có đồ ăn, aizz… ta liền nhẫn nhịn một bữa vậy, chờ đến Tề Nghiệp thành, chàng phải gọi cho ta một trăm bàn thức ăn và rượu ngon, thiếu một bàn ta liền không để chàng yên!"

Chung Vô Nhai thầm nhủ "Đá lửa luôn là nàng bảo quản, ta giữ lúc nào mà lại để mất chứ, trên sách nói, đá lửa là để đốt lửa dùng nhưng là hình dạng như thế nào ta cũng không biết"

Hăn vừa định phản bác, bỗng nghe Lâm Tố Tố nói

"Đừng bảo là chàng đến hòn đá lửa như thế nào cũng không biết chứ, nói cũng chẳng ai tin, còn mạnh miệng nữa ta liền không cho chàng theo tìm con gái nữa, đem chàng vứt lại trong rừng!"

Chung Vô Nhai mê mang nhìn bốn phía, bất đắc dĩ nói

"A, không nên bỏ ta lại, ta không biết đường. Tố Tố nói đều đúng, là ta đánh mất đá lửa, vào thành ta nhất định cho Tố Tố một trăm bàn rượu thịt, một bàn cũng không thiếu!"

"Khách khách khách, là ta lừa chàng đấy! Phu quân ngốc, ta ăn được một trăm bàn không nói, nhưng trên người chúng ta một xu cũng không có, ai bán cho chúng ta ăn a?"

"Không cho chúng ta ăn, ta liền đánh hắn, nàng không phải nói võ công của ta rất lợi hại đấy sao? Trong sách nói, chỉ cần ngươi thật lợi hại, ăn cơm không phải trả tiền, gọi là cơm chùa!"

"hảo hảo, chúng ta ăn cơm chùa, phu quân chạy nhanh lên một chút, còn hai mươi dặm nữa là đến Tề Nghiệp thành rồi!"

Sa Nhân Bình thấy Tiểu Vi không nghi ngờ ăn miếng thịt thỏ, mép hồ ly nhếch lên cười xảo trá, thức ăn trong tay thả ra, từ trong lồng ngực móc ra một bộ sách bọc da vàng, Tiểu Vi nhìn lướt qua bìa sách, ngây ra một lát, lại không nói một lời ăn thức ăn trong tay

Sa Nhân Bình hươ hươ quyển sách trong tay

"Tiểu Vi, quyển sách này chính là ước mơ tha thiết của nàng "Tàn Nguyệt Đao Pháp" võ công bên trong không phải ai cũng có thể học được, chỉ cần nàng sau này theo ta, không trở về bên Nhạc Nhạc nữa ta hiện tại sẽ đem quyển sách này cho nàng, như thế nào?"

Tên tùy tùng kia thấy "Tàn Nguyệt" đao phổ ánh mắt lộ ra hung quang, sờ sờ loan đao bên hông, vừa cúi đầu xuống lẳng lặng ăn thức ăn.

"Phi! Câm miệng cho ta!"

Giang Tiểu Vi tức giận đem thức ăn còn dư ném tới Sa Nhân Bình

"Ngươi còn nói thêm một câu như vậy nữa, ta liền giết chết ngươi!"

Sa Nhân Bình cười đùa nhẹ nhàng tiếp được khúc xương nàng ném tới

"Nàng hiện tại còn có khí lực giết ta sao? Ha ha, trúng "Nhuyễn Tâm Tán" gia truyền nhà ta, ngươi ngay cả cơ hội cắn lưỡi tự tử cũng không có, lão tử nhịn ngươi hơn mười ngày rồi, ngươi cho rằng ta sẽ đem đao phổ cho truyền ngươi ư, đồ ngốc, ngươi cho rằng ta còn cần thứ tàn hoa bại liễu như ngươi ư, ngu ngốc! Ha ha, trừ Vương Nhạc Nhạc đem ngươi hầu hạ dưới bảo khố làm gì có ai, lão tử hơn mười ngày không có chạm qua nữ nhân, nếu không còn không thèm đụng tới ngươi, hắc hắc!"

Giang Tiểu Vi nghe mà lệ rơi đầy mặt, thật vì mình quá ngu xuẩn mà rơi nước mắt. Nàng chưa từng nghĩ tới xã hội nam quyền này, số phận nữ nhân không nguyên vẹn chính là bi thảm như vậy, ngay cả đồ bỏ đi Sa Nhân Bình này cũng xem thường mình, chỉ có Nhạc Nhạc là không như thế hắn chưa bao giờ khinh bỉ mình. Chỉ có Nhạc Nhạc đối với mình tốt nhất, tuyệt sẽ không để nam nhân nào khác đụng đến mình, nàng oán hận nhìn chằm chằm Sa Nhân Bình muốn rút đao, nhưng loan đao kia như một ngọn núi nặng nề, nàng muốn chạy trốn nhưng ngay cả một ngón tay cũng không thể nhúc nhịc được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cười dâm đãng hướng mình đi tới.

Nếu như có thể cắn lưỡi, nàng đã chết rồi, đáng tiếc.

Sa Nhân Bình quét mắt nhìn Tiểu Vi mềm yếu thở gấp, chẳng qua chỉ là khoảng cách sáu bảy thước, nhưng hắn đột nhiên cảm giác thật xa xôi, hai chân đã vô pháp chống đỡ mềm nhũn ngã bên đống lửa, hắn sợ hãi quát tên tùy tùng:

"Sa Thất, thằng ngu, ta làm sao cũng trúng độc?"

Bộ dáng nhát gan thường ngày biến mất, hắn hắc hắc cười âm hiểm đi tới bên cạnh Sa Nhân Bình, dùng sức đá hắn mấy cái, nhìn Sa Nhân Bình kêu như heo chọc tiết, cất tiếng cười điên dại:

"ta đồng dạng cũng hạ độc trong thức ăn của ngươi, dĩ nhiên là ngươi cũng trúng rồi, ngươi nếu không trúng độc ta mới thực sự là ngu ngốc! Còn nữa, ta ghét nhất người khác chửi ta ngu, nhỡ kỹ cho ta!"

Vừa nói dùng sức bạt tai hắn mấy cái. Cái mặt trắng anh tuấn của Sa Nhân Bình nhất thời sưng như cái đầu heo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

"Đừng đánh đừng đánh! Sa Thất đồ ngu, ngươi tại sao lại làm như vậy? Chẳng nhẽ ngươi không sợ liên lụy vợ con sao, đừng quên bọn họ còn trong quản chế của Vương phủ, ngươi dám phản bội ta, không sợ họa diệt tộc sao?"

"lão bà? Hài tử? Diệt tộc? Ha ha ha thật nực cười! Ngươi cho rằng ta cái gì cũng không biết ư? Ngươi thấy ta bà nương kia xinh đẹp, liền cố ý phái ta ra ngoài làm việc, ngầm cùng ả thông dâm, hài tử trắng bạch kia có nét nào giống ta? Hắc hắc, diệt tộc? Ta sớm đã không còn thân thích đẻ ngươi giết, phải đi giết chính nữ nhân cùng hài tử của mình sao? Nhỡ cho kỹ, ả tao bà nương kia là nữ nhân của ngươi, là ta chơi nữ nhân của ngươi chứ không phải ngươi chơi lão bà của ta!"

Sa Nhân Bình cảm nhận được Sa Thất đang điên cuồng, cảm thấy tử vong đang cận kề, lúc này mới có chút sợ hãi nói:

"Chẳng nhẽ ngươi chỉ vì một nữ nhân là buông tha vinh hoa phú quý cả đời sao? Buông tay chính là tiền đồ rộng mở, tha cho ta, đừng đánh! A! Tha mạng!"

Sa Thất đoạt lấy đao phổ trong tay hắn, dữ tợn cười nói:

"hừ hừ, ta vào Sa vương phủ mười năm, trung thành cảnh cảnh, cho dù nằm gai nếm mật cũng là vì "Tàn Nguyệt đao pháp" "

Sa Nhân Bình trúng độc, chỉ có thể hoạt động cánh tay chút ít, nghĩ thừa dịp hắn nhìn bí kíp, không ngờ từ trong ngực lấy ra giải dược, dã bị Sa Thất dùng chân đá bay, trùng hợp rơi bên cạnh Tiểu Vi. Tiểu Vi ngơ ngác nhìn sự kiện đột biến phát sinh, chợt thấy giải dược bay tới, trong lòng mừng thầm, bất đắc dĩ chỉ còn cách nàng chưa tới một thước, nhưng nàng ngay cả chút xíu khí lực hoạt động cũng không có.

Sa Thất sau khi đá bay giải dược xong, nổi giận điên cuồng hành hạ Sa Nhân Bình, vừa đánh vừa chửi:

"Ta thừa biết ngươi trì hoãn thời gian, muốn ăn giải dược à? Hắc hắc.. không có cửa đâu! Ta đánh ta đánh! Ngươi không phải thích nhất gian dâm vợ thủ hạ ư? Lão tử hôm nay đem mệnh căn ngươi phế ngay lập tức!"

Sa Nhân Bình xương sườn bị đá gãy bảy tám cái, các đốt ngón tay cũng bị bẻ gãy, chân cũng bị cắt đứt một cái, trong miệng máu tươi xối xả, mặc dù kêu khóc thê thảm nhưng không có tuyệt vọng

"Đừng phế ta, ta chỉ chơi lão bà của ngươi thôi, ngươi muốn báo thù có thể chơi lão bà của ta, chơi nữ nhân của ta nha! Tiểu Vi ở chỗ này, ngươi tìm nàng đi, không nên đánh ta, không nên đánh~~"

Tiểu Vi nghe hắn nói vậy, căm giận suýt chút nữa hộc máu, tức giận hét:

"đồ khốn kiếp vô sỉ! Ta với ngươi không có một chút quan hệ nào! Đừng nhắc đến tên ta! Sa Thất, giết hắn đi!"

Sa Thất cười quét mắt nhìn Tiểu Vi một cái

"Hiện tại không ai có quyền ra lệnh cho ta, ngươi cũng thế! Đừng tưởng rằng ta sẽ bỏ qua, thu thập Sa Nhân Bình xong đến phiên ngươi"

Tiểu Vi tâm lạnh như băng. Nhìn Sa Nhân Bình bị đánh đập đến bất thành nhân dạng, khóe miệng nàng lộ ra nụ cười khoái ý, thầm nghĩ

"có thể trước khi chết, thấy tên khốn kiếp hại ta mất đi hạnh phúc chết trước cũng đủ rồi! "

"A~~~"

Một tiếng kêu cực kỳ bi thảm, vang dội khắp núi rừng, dọa bay vô số chim chóc.

Sa Thất giơ tay chém xuống cắt lấy mệnh căn của hắn, dùng cái cây thăm bằng trúc xâu thành chuỗi, thả vào xiên nướng, Sa Nhân Bình đau đến ngất xỉu như, cũng muốn chết đi, nhưng hắn bán thân bất toại, sống không được chết không xong, chỉ có thể hộc máu nhìn mệnh căn bị người ta đem nướng thành than màu đen, mùi thơm thịt người, ngọn lửa bốn phía thiêu đốt.

"hắc hắc, ta muốn làm trò trước mặt ngươi, chơi từng nữ nhân của ngươi. Ha ha"

Sa Thất cuồng tiếu, đi về phía Tiểu Vi

----------------------------

Lời dịch giả: Ác giả ác báo, tên Sa Nhân Bình coi như đã bị trừng trị thích đáng. Nhưng còn số phận nàng Tiểu Vi liệu có rơi vào vòng xoáy bi thảm của số mệnh. Một bông hoa kiều diễm giữa sa mạc sắp bị vùi dập. bông hoa ấy có đủ kiên cường đón nhận cơn bão táp sắp tới?. Hãy cùng đón đọc hồi tiếp theo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.