Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ

Chương 18: Thần Thông Đạo Sĩ - Chương 18



Chương 18

Thật ra cũng không cần làm thế, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng là rắn khổng lồ có thể đóng Long Môn lại.

Nhưng vì để cho có hiệu quả thị giác, khiến cho bọn người Diệp Huy Tùng rung động thì tôi cũng phải làm bộ một chút.

Tôi nhắm hai mắt lại rồi bắt đầu mặc niệm: “Thiên địa Huyền Tông, vạn khí bản căn. Nguyên thủy an trấn, phổ cáo vạn linh. Trái xã phải tắc, bất đắc vọng kinh. Các an phương vị, bị thủ đài đình. Thái thượng có mệnh, kiếm đến, phong môn!1′

Tôi nói xong thì đốt một tấm phù Hỏa và phù Phong rồi gia trì chúng lên thanh kiếm gỗ.

Sau đó tôi vận chuyển khí Huyền Dương rồi đâm kiếm thẳng về phía Long Môn.

Kiếm gỗ đào bốc lửa, mang theo gió giống như là một lưỡi đao sắc bén đâm vào Long Mòn.

Mà rắn khổng lồ cũng đã nghe được mệnh lệnh của tôi, cũng bắt đầu gây sóng gió.

Tu vi của nó rất cao, đã có thể hóa rồng rồi nên há miệng là có thể phát ra những tiếng kêu kỳ ảo. Mặc dù không uy nghiêm bằng rồng thật

nhưng cũng đủ khiến đám người kia sợ hãi.

Tôi nghe được tiếng hét này thì không kiềm chế được mà cười lên, con rắn này có tố chất làm diễn viên đó.

“Không tốt rồi, đã đụng chạm tới người trên núi. Kẻ này đang muốn hại chúng ta chết đó!” Không biết là ai thốt lên với sự sợ hãi.

Lúc mọi người định chạy trốn thì cửa đá phát ra tiếng kẽo kẹt rồi từ từ khép lại.

Tôi quay người rồi nói một cách bình tĩnh: “Long Môn đã đóng.”

Thế là ánh mắt của tất cả mọi người khi nhìn về phía tôi đều trở nên vô cùng kính sợ.

Hai mắt của Diệp Huy Tùng như phát sáng, muốn chạy tới cảm ơn tôi.

Đúng lúc này Thẩm Đoàn Tinh lại cười khinh một tiếng rồi nói: “Cáo mượn oai hùm, chủ của Kinh Long đóng cửa lại chưa chắc đã liên quan tới ông.”

Thẩm Đoàn Tinh đúng là một con cáo già vô liêm sỉ. Ý của ông ta là sở đr Long Môn đóng lại là vì ông ta vừa mới cúng tế, chỉ là thời gian có chút dài nên bị tôi ăn may.

Thẩm Đoàn Tinh là thầy phong thủy số một Liễu Canh nên dù ông ta có đang ăn nói


bừa bãi vẫn có một số người tin tưởng. Bọn họ bắt đầu nhìn chằm chằm vào phía tôi, muốn xem tôi sẽ giải thích như thế nào.

Tôi bực bội trong lòng, không biết nên làm gì mới đúng. Dù sao thì kinh nghiệm sống của tôi còn quá ít, không có khả năng lươn lẹo như mấy con cáo già có mặt ở đây.

Đúng lúc lòng tôi đang nóng như lửa đốt thì đột nhiên gió bắt đầu gào thét, thậm chí còn có đá lớn lăn xuống.

Cùng lúc đó, trên núi Kinh Long vang lên tiếng động vật côn trùng kêu, giống như là có rất nhiều động vật trên núi đều bị đánh thức vậy.

Tôi đang bực bội thì đột nhiên nghe được một tiếng rồng kêu vô cùng hùng hồn. Là tiếng rồng thật sự, vang tận mây xanh.

Rồng ngâm một tỉêhg, vạn thú ỉm lặng.

Đây là lần đầu tiên tôi nghe được tiếng rồng ngâm, suýt chút nữa không đứng vững mà ngồi bệt xuống đất.

Trên núi Kinh Long có rồng!

Không phải là con rắn khổng lồ đã giúp tôi kia, mà là rồng chân chính!

Tôi than thầm một tiếng, làm lớn chuyện rồi. Sợ rằng người nằm trong quan tài được chín

con rồng kéo kia đã bị đánh thức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.