Ngự Phật

Chương 151: Thánh Nhân bá đạo



Thánh Nhân bá đạo

Xem ra nàng vẫn còn xem nhẹ Tử Vi Tiên Đế, không biết hắn đã động tay động chân gì ở rễ sen mà có thể phá bỏ huyết chú của mình, giúp đóa sen kia hấp thụ linh khí của hoa cỏ trong Bách Hoa Viên mà khôi phục.

Thủ đoạn này quả thật đủ bá đạo, nếu để cho đóa sen này vượt qua Thiên kiếp, cho dù nó có bị nàng lấy đi một đài sen, cộng thêm những linh lực bị thất thoát mấy năm nay, chỉ e chắc cũng giữ được tam phẩm đài sen.

Đối với sen mà nói, chỉ cần hạt sen vẫn còn, cho dù có mất đi vài đài sen cũng hoàn toàn có thể tu luyện lại, chỉ cần thời gian mà thôi.

Lúc này từng đoàn mây kiếp trên bầu trời Bách Hoa Viên của nàng sợ rằng đã gây kinh động đến không ít người. Có điều đám mây kiếp này không tính là quá dọa người, chỉ tương đương với Thiên kiếp khi nàng ngưng kết yêu đan năm đó. Có Tử Vi Tiên Đế âm thầm bảo vệ, muốn vượt qua đơn giản vô cùng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Hoa Liên không khỏi dời về phía đóa sen đã hoàn toàn nở rộ kia, nàng vốn định dùng máu của mình phế bỏ toàn bộ cánh hoa của nó, không ngờ tới mình thực sự coi như tiền mất tật mang.

Lấy năng lực hiện nay của nàng, không thể ngăn cản được Thiên kiếp. Cũng hoàn toàn không thể ngăn cản đóa sen này hồi sinh, nhìn ánh tím chợt lóe lên bên cạnh hồ kia, hẳn là cấm chế do Tử Vi Tiên Đế để lại, xem ra cũng sợ nàng ra tay phá hoại.

Nàng cũng đâu ngu, cho dù muốn động thủ, cũng phải chờ đến lúc thực lực có thể đối đầu với Tiên Đế.

Hoa Liên không nhìn nữa, xoay người bước vào phòng, mặc cho từng đợt tiếng sấm ầm ầm bên ngoài cũng không bước ra. Việc nàng nên làm nhất bây giờ là tính toán tổn thất của chính mình. Trừ vườn linh dược do đám quái vật ở Thiên Ngoại Thiên giao cho tiên nhân ra, cả Tiên giới giới chỉ có thảo dược trong Bách Hoa Viên này của nàng là trân quý nhất. Có rất nhiều thảo dược được giữ lại từ thời Thượng cổ giờ đã tuyệt chủng, nàng cũng muốn xem xem, Tử Vi Tiên Đế lần này dùng gì để bồi thường.

Nếu trước đây có thể sẽ cho qua, có điều… liếc mắt nhìn người đàn ông vẫn đang say ngủ trên giường mình, Hoa Liên không khỏi bĩu môi, coi như là hắn còn có chút tác dụng, có câu đến sớm không bằng đến đúng lúc.

Cáo mượn oai hùm thì chưa đến nỗi, có điều mượn khí thế của hắn thì có thể. Cũng không biết Tử Vi có dám nhận không, nói ra thì nàng vẫn luôn tò mò, tu vi của Ân Mạc rốt cuộc là đến cấp bậc nào, so với Tử Vi Tiên Đế thì thế nào đây?

Đại khái qua chừng hai canh giờ, Hoa Liên nằm trên chiếc ghế nằm cạnh giường đọc sách, tiếng sấm bên ngoài vẫn vang lên không ngớt. Điều này khiến nàng thấy có chút kỳ quái, đã có chín đạo Thiên kiếp đánh xuống, sao mây kiếp bên ngoài vẫn còn chưa chịu tản đi?

Không riêng gì Hoa Liên, vẻ mặt của mấy Tiên Đế đang âm thầm chú ý đến Bách Hoa Viên cũng hiện lên một tia kinh ngạc, căng thẳng nhất chính là Tử Vi Tiên Đế.

“Chẳng lẽ là làm việc nghịch thiên, đạo Thiên kiếp thứ mười không ra được?” Thần niệm của vài vị Tiên Đế giao hội giữa không trung, tự trò chuyện với nhau. Hậu Thổ Tiên Đế mở miệng trước.

“Xem ra Thiên đạo cũng không chịu để cho nàng ta sống rồi.” Giọng nói của Thanh Lam Tiên Đế rõ ràng mang theo sự giễu cợt.

Mà Tử Vi Tiên Đế đáng lý phải lo lắng nhất, giờ phút này lại chẳng nhúc nhích. Hắn đang trao đổi với sư tôn của mình, trên Tiên Đế còn có Thánh Nhân, trong Thánh Nhân tôn Tam Thanh đứng đầu, mà sư phụ của Tử Vi chính là một trong ba vị Tam Thanh.

Kiếp nạn nghịch thiên này chỉ có thể lấy năng lực của bản thân ngăn trở, cho dù hắn có muốn giúp một tay cũng không thể làm gì, có thể áp chế được phép tắc của thiên địa, chỉ có cấp bậc Thánh Nhân mới làm được.

Đúng vào lúc đạo Thiên kiếp thứ mười cuối cùng cũng hình thành, bầu trời Bách Hoa Viên đột nhiên bị một trận kim quang mạnh mẽ bao phủ lại, đạo Thiên kiếp kia giống như bị chọc giận, mấy vạn cột sét điên cuồng nện vào kim quang, thời gian kéo dài đến một nén nhang mà vẫn chưa ngừng lại.

Kiếp nạn nghịch thiên này cho dù là Thánh Nhân ra tay cũng không hề thối lui nửa bước. Cuối cùng giữa không trung chợt xuất hiện một bàn tay khổng lồ, loáng cái đã thu lấy kiếp vân trên bầu trời Bách Hoa Viên.

Bàn tay kia sau khi tiếp xúc với mây kiếp thì gây nên những tiếng nổ vang rền liên tiếp, kim quang trên bàn tay cũng mơ hồ tản đi. Mây kiếp và bàn tay khổng lồ giằng co không bao lâu, đám kiếp vân kia đột nhiên không còn tỏa ra lôi quang nữa, dường như đã yên ổn lại.

“Được rồi, dù sao cũng là nghịch thiên, Tử Tiêu sau này hãy ở lại đây tu hành, không được ra ngoài nửa bước, đạt đến cảnh giới Tiên Đế xong rồi hẵng độ nốt đạo Thiên kiếp thứ mười này.” Một giọng nói ôn hòa lại mang theo vài phần tang thương đột nhiên vang lên giữa không trung, cũng không biết là đang nói với ai.

Có điều, giọng nói này lại rõ ràng truyền đến tai mọi người, dĩ nhiên là bao gồm cả Hoa Liên.

Phá hủy vườn của nàng còn chưa tính, ngay cả chỗ ở của nàng cũng muốn chiếm luôn, trong lòng Hoa Liên nghẹn một bụng hỏa, lại không có chỗ phát tác. Người nói, trừ Tam Thanh ra tuyệt không có người khác, nàng dám chống đối Tiên Đế, nhưng chưa có gan chống lại Tam Thanh.

“Tử Vi, giờ ngươi phải chăm sóc Tử Tiêu cho tử tế.”

“Đệ tử tuân mệnh.” Thanh âm của Tử Vi cũng vang lên.

“Được rồi, vậy…” Nói còn chưa dứt lời, kim quang vẫn bao phủ trên bầu trời Bách Hoa Viên đột nhiên vỡ vụn ra, trong lòng mọi người không khỏi chấn động.

Người bên ngoài không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng Hoa Liên thì thấy rất rõ ràng. Vừa nãy trong miệng Ân Mạc đột nhiên nhả ra một chữ, nàng chỉ nhìn một cái đã thấy đầu đau kịch liệt, trên đó giống như có Phật pháp vô thượng vậy, căn bản không phải là thứ nàng có thể chịu được vào thời điểm này, chính là chữ vàng kia đã phá vỡ kim quang.

“Ta đời này ghét nhất có kẻ động tay động chân trên đầu mình.” Ân Mạc ngồi dậy từ trên giường, hai con mắt hoàn toàn biến thành màu hoàng kim, hắn ngẩng đầu lên nhìn, nóc nhà liền hoàn toàn biến thành trong suốt, cặp mắt màu hoàng kim kia tựa hồ như có thể xuyên thấu cả vòm trời.

“Sát Sinh Phật?” Thanh âm kia tiếp tục vang lên, nhưng lại mang theo một mùi vị quái dị.

“Ra mắt Thánh Nhân.”

“Sát Sinh Phật không ở Phật giới tu hành, sao lại xuất hiện ở chốn này?”

“Bách Hoa Tiên tử và ta là tri kỷ, ta đến thăm nàng mà thôi. Ai ngờ vừa tỉnh ngủ đã thấy một màn này, cảm thấy có chút thú vị.” Khóe miệng của Ân Mạc nhếch lên, trong lời có ý.

“Chuyện của Tiên giới, Sát Sinh Phật đừng nên nhúng tay vào thì tốt hơn.” Dù sao cũng là Thánh Nhân, nói chuyện không hề chừa chút đường lui. Trên thực tế, ông ta nói nhiều với Ân Mạc như vậy là đã nể mặt hắn lắm rồi.

“À à, ta đã nói rồi, Bách Hoa Tiên tử là tri kỷ của ta, nàng chịu nhiều thiệt thòi như vậy, chẳng ai chịu nói chuyện thay nàng, ta đương nhiên cũng không thể bỏ mặc nàng được đúng không? Huống chi Tử Tiêu cô nương có thể hồi sinh, vị tri kỷ này của ta cũng đã lập công lớn. Có điều người của Tiên giới từ xưa đến nay hành sự đều thích qua cầu rút ván hay sao? Phá hủy cả một vườn thảo dược của người ta còn chưa tính, giờ ngay cả chỗ ở của người ta cũng muốn chiếm nốt. Chậc chậc, ai cũng nói bần tăng ta bá đạo, ta lại cảm thấy bản lĩnh của Thánh Nhân còn mạnh hơn ta nhiều lắm.”

“Ý Sát Sinh Phật là muốn thế nào?”

“Nếu việc này là do Tử Vi Tiên Đế nhờ Hoa Liên giúp đỡ, dĩ nhiên là phải do hắn bồi thường rồi. Nếu Tử Vi Tiên Đế thấy không tiện, chúng ta có thể tỷ thí công bằng một trận, ngươi thắng, việc bồi thường coi như cho qua.” Ân Mạc tỏ ra dễ thương lượng.

Dáng vẻ kia khiến cho Tử Vi nhìn mà thiếu chút nữa giận đến mức lộn ruột. Tỷ thí công bằng? Thế mà hắn cũng nói ra miệng được. Lần trước ở chỗ Quan Âm Bồ Tát, nếu không phải có Bồ Tát đứng một bên nhìn, hắn đã sớm chịu thua thiệt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.