Ngự Phật

Chương 57: Tên Xạ Nhật



Tên Xạ Nhật

Có thể vây khốn Bạt đã là không tệ rồi, nếu không hắn đã chẳng phải cống hiến luôn cả y phục của mình. Dù sao, so với bọn họ, Bạt cũng là Tán tiên* ít nhất đã vượt qua bảy lần Lôi kiếp.

* “Tán” nghĩa là không có căn cơ, dùng cơ thể không có căn cơ tu luyện thành tiên thì được gọi là Tán tiên. Tán tiên cứ một ngàn năm đều phải chịu Thiên kiếp trừng phạt, chịu được chín đạo Thiên kiếp thì sẽ thành tiên thật.

Giờ trên cõi đời này, Tán tiên vượt qua năm lần Lôi kiếp đã là thứ hiếm, có thể đếm được trên đầu ngón tay, vượt qua bảy lần Lôi kiếp, vậy chẳng khác một nửa Tiên nhân là mấy.

“Ngươi có cách giết nàng?” Ngón tay Hoa Liên búng ra một ngọn lửa nhảy vào đám kinh Phật kia, vừa đúng đốt trúng cánh tay của Bạt, kết quả, kết quả người ta một chút phản ứng cũng không có.

Quả nhiên! Tu vi giữa họ chênh lệch quá lớn, Nghiệt hỏa trong tay nàng căn bản không sinh ra bất cứ uy hiếp gì với Bạt. Hơn nữa, vào thời Thái cổ, thân thể mạnh gần bằng Vu nhất chính là cương thi, đây còn là vua cương thi, muốn dùng phi kiếm gì đó để đầm chết nàng lại càng không thiết thực.

Nếu với thực lực như của Ân Mạc mà có thể sử dụng Nghiệt hỏa thì may ra còn có một chút khả năng. Cho nên, Hoa Liên chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào hắn, dù sao hắn gì thì gì cũng là cao tăng, không phải sao.

“Không có.” Hắn vẫn ở trần, giơ tay nhún vai, bày ra nét mặt “không làm gì được”.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loại thở dài. Chẳng lẽ cứ đứng chờ nàng ta thoát ra thế này, sau đó gặm mình? Nghĩ đến tình cảnh đó, Hoa Liên không nhịn được mà run run.

Trong lúc hai người đang vắt óc nghĩ cách, Tạc Xỉ vừa bị Bạt chụp cho một cái văng ra một bên đột nhiên lảo đảo đi tới. Xem ra, nhìn qua thương tích của nó không nhẹ, cũng không biết đã đụng phải chỗ nào, máu tươi chảy ròng ròng trên trán.

Tạc Xỉ không hề nhìn về phía bọn họ, mà đi về phía Bạt, nó đứng cách kinh văn chừng một thước, ánh mắt gần như si mê nhìn Bạt đang giãy giụa ở bên trong.

“Vũ… Quỳ Vũ…” Tạc Xỉ mở miệng, những câu chữ không rõ ràng bật ra từ trong miệng nó, sau khi Bạt nghe thấy vậy, không kìm được ngừng giãy giụa, quay đầu nhìn qua nó, ánh mắt khi thì tỉnh táo, khi thì hỗn loạn.

“Tiểu Sơn… ca ca?” Cuối cùng, thần chí của Bạt cũng dần dần khôi phục, hai chiếc nanh bén nhọn nơi khóe miệng cũng dần dần thu về, nàng ngây ra nhìn Tạc Xỉ, mắt bỗng ứa lệ.

Nàng nhớ hắn, vẫn luôn nhớ. Khi còn bé, quan tư tế trong bộ lạc nói nàng là đứa con gái tai họa, mang nàng đến nơi có dị thú thường lui tới trong rừng, nói rằng, nếu như nàng sống được, sẽ không mang tai họa đến cho bộ lạc nữa.

Khi đó, trong cánh rừng lạnh lẽo chỉ có một mình nàng, trừ khóc ra nàng không biết làm gì hết.

Là hắn đã cứu nàng khi nàng chỉ còn lại một hơi tàn, đưa nàng về sơn động, chữa khỏi vết thương của nàng. Sau đó, người của bộ lạc phát hiện ra nàng còn sống, nhưng lại ở cùng với một con quái vật, họ liên kết với mấy bộ lạc khác muốn giết hắn.

Nàng không biết Tiểu Sơn ca ca có phải quái vật hay không, nàng chỉ biết hắn đối xử với nàng rất tốt, sẽ mất công đi tìm mồi lửa để làm chín thức ăn cho nàng ăn, sẽ đuổi hết đám dã thú muốn ăn thịt nàng đi.

Đêm đó nàng trăn trở trong sơn động không sao ngủ được, Tiểu Sơn ca ca không biết đã rời khỏi sơn động từ lúc nào, bỏ lại tấm khiên hắn vẫn không rời tay đặt trên người nàng.

Sau đó, hắn không trở lại nữa.

Sau đó nữa, nàng bị đưa về bộ lạc, chết bởi hình phạt Đầu Thạch*. Trước khi chết, tư tế nói, quái vật kia giết người vô số, đã bị Hậu Nghệ đại nhân bắn chết ở Nam Khâu.

* Hình phạt chôn sống rồi lấp đá lên trên

Nàng không cam tâm, thực sự không thể cam tâm! Ngay cả chết rồi, bọn họ vẫn không được nhìn mặt nhau lần cuối, chỉ một lần thôi là đủ rồi.

Nhưng rồi, không biết bao nhiêu năm trôi qua, nàng dần dần sinh ra tri giác, dần dần có thể tiếp tục suy nghĩ, nhưng những ký ức trong quá khứ kia dường như đã phai sắc, rất lâu rồi chưa từng xuất hiện. Cho đến khi, nhìn thấy hắn lần nữa, nàng mới nhớ lại, thì ra, tên nàng là Quỳ Vũ.

“Tiểu Sơn ca ca, ngươi chưa chết đúng không, ngươi còn sống, ngươi còn sống, hu hu hu… Ngươi còn sống…” Nàng giống như mất hết sức lực, quỳ trên mặt đất, hai tay bụm mặt, nước mắt theo kẽ tay chảy xuống.

Cuối cùng nàng cũng được nhìn thấy hắn, lại một lần nữa, được nhìn thấy hắn.

Tạc Xỉ đứng bên ngoài, trên mặt vẫn không có bất cứ biểu cảm nào, nó là thú, vốn không có cảm xúc của loài người, nhưng giờ khắc này, không thể nghi ngờ gì, nó đang vui vẻ.

Nó bước lên một bước, đột nhiên, những kinh văn bay lượn xung quanh Quỳ Vũ tỏa ra từng đợt bạch quang, khiến cho Tạc Xỉ bắn ngược trở lại. Nhìn cảnh tượng ấy, huyết sắc trong mắt Quỳ Vũ ở bên trong lan tràn, cặp vuốt vồ lấy những kinh văn kia. Cho dù tay của nàng bị Phật quang phía trên thiêu đốt đến đen sì, nhưng trước sau vẫn không chịu buông tay, trong miệng còn không ngừng gào thét, “Để ta ra ngoài, ta muốn giết các ngươi, giết các ngươi, để ta ra ngoài!”

Tạc Xỉ nhìn cảnh ấy, tia sáng mong mỏi trong mắt dần dần phai nhạt, rốt cuộc nàng vẫn không còn là cô bé ngây thơ khi ấy nữa. Thân thể bị những tàn hồn kia ký sinh có những ký ức không thuộc về nàng, nàng trở nên tàn bạo khát máu, cho dù còn nhớ rõ hắn, nhưng trước sau vẫn không còn là cô bé loài người mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm không quên được.

Bởi vì thực lực của Bạt cao hơn Ân Mạc, cho nên, dù nàng bị kinh văn của nàng gây thương tích, nhưng sau khi hai bên chạm vào nhau, những kinh văn kia cũng dần trở nên ô nhiễm, Phật quang phía trên ngày càng mờ đi,

Nếu như cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì, nàng ta cũng sẽ thoát ra.

Đúng vào lúc này, Tạc Xỉ lặng lẽ đi về phía này. Hoa Liên căng thẳng siết chặt tay, Ân Mạc trao cho nàng một ánh mắt an tâm, giống như trấn an nắm lấy tay nàng.

“Tên… ta… cung… ngươi.” Vốn thanh âm của Tạc Xỉ khi nói chuyện đã không rõ ràng, hơn nữa, ý tứ biểu đạt rất khó để hiểu được, Hoa Liên nghe mà chẳng hiểu ra sao, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn Tạc Xỉ.

Đại khái hắn cũng nhìn ra Hoa Liên nghe không hiểu ý hắn, dứt khoát kéo tay nàng lên. Tay của Tạc Xỉ khác với tay người, phía trên chỉ có bốn ngón tay, trên mu bàn tay màu xanh nhạt có những chiếc vảy mọc lẻ tẻ, có vài nơi như đã bị tróc ra, còn lộ ra tơ máu.

Khi tay họ áp vào nhau, Bạt đang bị vây ở bên trong bỗng điên cuồng gào thét, “Ngươi muốn làm gì, không được cho nàng, không thể cho nàng! Ta phải giết các ngươi!” Tiếng thét tê thanh liệt phế kia khiến cho đáy lòng người ta phát lạnh.

Tạc Xỉ quay đầu nhìn Quỳ Vũ đã biến trở lại thành Bạt thêm lần nữa, cuối cùng lưu luyến không nỡ quay qua chỗ khác. Một tay hắn kéo tay Hoa Liên, một tay khác dứt khoát vạch ra một dấu máu hình chữ thập trong lòng bàn tay nàng.

Sau đó cũng vạch lên tay mình một dấu vết tương tự, hai lòng bàn tay áp vào nhau, Hoa Liên chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh cực kỳ mỏng manh truyền đến từ trong lòng bàn tay đối phương, mà sắc mặt của Tạc Xỉ lúc này cũng đang dần trở nên xám ngoét, giống như tử thi vậy.

Cho dù không hiểu ý tứ của hắn, Hoa Liên cũng có thể cảm nhận được hành động này của hắn chẳng khác nào buông tha cho sinh mệnh, nàng muốn rút tay về, lại bị Tạc Xỉ túm chặt, cho đến khi luồng sức mạnh truyền đến từ đối phương trở nên yếu dần rồi mất hẳn, hắn mới buông tay ra. Sau đó lập tức vô lực trượt ngã ngồi trên đất, giống như một khúc gỗ không có sinh mệnh.

Hoa Liên cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, huyết dịch từ dấu chữ thập kia đột nhiên bừng lên, luồng sức mạnh chí cương chí dương vừa mới xông vào trong cơ thể nàng lại vọt ra lần nữa. Một mũi tên biến ra từ máu cứ thế xuất hiện trước mặt nàng.

“Hắn muốn ta dùng tên để giết nàng?” Giọng nói của Hoa Liên hơi khô khốc, nàng nhìn Tạc Xỉ đã nằm trên mặt đất không nhúc nhích, lại nhìn Bạt vẫn đang không ngừng kêu gào.

Ân Mạc nhìn mũi tên máu trên tay Hoa Liên, trong mắt có chút khiếp sợ. Thời Thái cổ, Thần Khí theo trời mà sinh ra, Nghệ Đồng cung cũng là một trong số đó.

Thực ra thì, vốn có mười mũi tên đi cùng nhau. Sau khi Hậu Nghệ bắn rơi mặt trời. Đế Tuấn vô cùng tức giận, mũi tên thứ mười đã bị ông ta đâm vào cơ thể Hậu Nghệ, từ đó, trên đời này không còn ai nhắc đến Xạ Nhật tiễn nữa.

Nhưng, sau khi bắn mặt trời, khi Hậu Nghệ dùng mũi tên kia để bắn Tạc Xỉ, uy lực còn hơn cả Xạ Nhật tiễn. Cho đến hôm nay Ân Mạc mới hiểu ra, mũi tên kia từ đâu mà có.

Sau khi mũi tên kia xuất hiện trên tay Hoa Liên, trên mặt Bạt tràn ngập vẻ hoảng sợ, càng dùng sức túm lấy kinh văn xung quanh, muốn xông ra,

Tên thì đã có, hơn nữa uy lực tuyệt đối không phải kinh khủng ở mức bình thường? Vừa nãy Tạc Xỉ muốn nàng cầm cung, nhưng nàng biết lấy cung ở đâu ra đây?

“Dùng lửa.” Ân Mạc đứng một bên nhắc nhở.

Mặc dù bởi vì không có huyết mạch của Hậu Nghệ, uy lực của mũi tên này đã yếu đi rất nhiều, nhưng thứ dây cung có thể chịu được mũi tên này vẫn cực kỳ hiếm hoi, Nghiệt hỏa cũng là một trong số đó, nghe nói trước khi Nghệ Đồng cung xuất thế, ngày đó bên trong lò luyện, chính là dùng Nghiệt hỏa để đốt.

”…Không đủ.” Sắc mặt Hoa Liên có chút quẫn bách, nói ra đích xác là rất mất mặt, Nghiệt hỏa mà nàng tu luyện ra được kia, căn bản không đủ để biến ra hẳn cả một cây cung.

Ân Mạc nhìn chằm chằm Hoa Liên một lúc lâu, cuối cùng bị nàng đánh bại, “Ngươi hóa dây đi.” Nói xong, tay hắn lóe lên kim quang, một cây cung không dây xuất hiện trong tay hắn.

Ngón tay của Hoa Liên phác ra một đường giữa không trung, một sợi dây cung màu đỏ xuất hiện trước mắt hai người.

”…Ngươi cảm thấy… ta biết bắn tên sao?” Hoa Liên nhìn cây cung hắn đưa tới, hỏi ngược lại.

Ân Mạc trầm mặc một hồi, kéo Hoa Liên đến trước người, nghiến răng nói, “Gài tên.” Hắn cảm thấy, mình thực sự đã đánh giá nàng quá cao.

Chiếc cung này mặc dù không khác cung thật là mấy, nhưng dây cung có thể phù hợp để bắn tên Xạ Nhật thì nhất định chỉ bằng năng lực như Hoa Liên thì không thể kéo được, sau khi nắm lấy tay nàng căng dây cung ra, Ân Mạc cuối cùng cũng lĩnh ngộ, Hoa Liên trừ việc gài tên, kéo dây ra, thì chỉ được cái đẹp mắt mà thôi.

Tên nhọn nhắm vào trái tim của Bạt, nàng đã đoán được kết cục mình sắp gặp phải, dần dần yên tĩnh lại, cặp mắt đỏ như máu nhìn đăm đăm Tạc Xỉ đang nằm trên đất, mặt không chút biểu cảm.

Mũi tên trong tay cuối cùng cũng bắn ra, vẽ ra một luồng huyết sắc giữa không trung, cho đến khi xuyên thấu qua ngực của Bạt. Sau đó, mũi tên kia biến mất, thân thể của Bạt bắt đầu vỡ vụn từng chút.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của nàng chưa từng rời khỏi Tạc Xỉ, trước khi thân thể nàng hoàn toàn biến mất, Tạc Xỉ trên mặt đất cựa quậy, khó khăn ngẩng đầu lên nhìn nàng, khóe mắt ứa ra một giọt lệ máu.

Sau khi Bạt chết đi, chỉ để lại một viên châu to bằng ngón cái. Hoa Liên bước tới cầm lấy viên châu đó, trước mắt thoáng qua từng cảnh tượng khi Quỳ Vũ còn sống, cuối cùng, tất cả đều phai nhòa, biến mất, chỉ duy có gương mặt của Tạc Xỉ là không thể nào xóa sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.