“Phải, có vấn đề gì sao?” Tất cả đan phương của Hoa Liên đều được chép lại từ bút ký của mẫu thân Tiểu Chỉ, trên đó những vấn đề cần chú ý về cách điều chế, tác dụng, thậm chí là thời gian luyện chế đan dược đều được ghi chép rõ ràng.
Vùa hay gần đây tu vi của Hoa Liên đã được nâng cao, phẩm chất của đan dược luyện chế ra cũng dần tăng lên, cho nên nàng mới có thể luyện chế ra nhiều đan dược Huyền cực Trung phẩm hơn.
Nếu như cho nàng thêm một chút thời gian nữa, đoán chừng có luyện chế đan dược Huyền cục Thượng phẩm cũng không thành vấn đề.
Chỉ cần có thể luyện chế ra được đan dược Huyền cực Thượng phẩm, thì cho dù sau này Hoa Liên có một mình ra ngoài cũng tuyệt đối không lo chết đói, ở Yêu tộc, đan sư vẫn khá là nổi tiếng.
“Thuốc, thuốc này không phải xuất phát từ Ma Môn sao?” Hiểu biết của Giang Lưu tương đối nhiều, hơn nữa trước khi đến chỗ Hoa Liên cũng là tinh anh trong tộc, dĩ nhiên biết rất nhiều thứ. Hỏa Tinh đan mặc dù chưa thể coi là đan dược tốt nhất, nhưng đối với Hồ tộc mà nói, thứ này có tác dụng rất lớn. Đáng tiếc phương pháp chế luyện chỉ lưu truyền trong số ít Ma Tu, không truyền ra ngoài. Cho nên với chuyện Hoa Liên có thể luyện chế ra được thứ này, Giang Lưu hết sức kinh ngạc, lập tức lại cảm thấy mức độ thần bí của Hoa Liên lại tăng lên một phần.
“Vậy sao, thứ này dùng để ngưng tụ Hỏa nguyên lực đúng không, ngươi không dùng được?” Đan phương đến từ chỗ nào, nàng chẳng hề hiếu kỳ, chỉ vì thứ này có thể ngưng tụ Hỏa nguyên lực nên nàng mới muốn luyện ra thử xem có tác dụng gì với mình hay không thôi.
Đáng tiếc, lửa được ngưng tụ phẩm chất quá thấp, căn bản không thể dung hợp với Nghiệt Hỏa.
“Dĩ nhiên có thể.” Thứ này là dùng để bảo vệ tính mệnh vào thời khắc mấu chốt, đan dược với số lượng ít lại càng trân quý, căn bản nàng không thể rmua được, có điều nàng không ngờ tới Hoa Liên lại tiện tay cho mình một thứ quý giá như vậy.
“Vậy hai người các ngươi cứ giữ lấy đi.” Dù sao những thảo dược kia cũng là do hai tỷ muội này đưa tới cho nàng, đồ đưa cho họ cũng chẳng sao, huống chi, ở đất Hồ tộc này, nàng sống cũng còn chưa quen, Hồ Uẩn cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng.
Tuy nói hai tỷ muội này là do Hồ Hoàng phái tới, nhưng có một số việc, nàng vẫn cần hai người này giúp một tay. Đưa cho họ chút lợi lộc, cũng không quá đáng.
“Đa tạ tiểu thư.” Hai tỷ muội mừng rỡ nhận lấy những đan dược kia rồi lui xuống.
Hai người vừa đi khỏi, Hoa Liên còn chưa kịp nhúc nhích, đột nhiên đã bị một luồng sức mạnh cường đại lôi dậy. Chớp mắt một cái, cảnh sắc trước mắt đã thay đổi.
Đột nhiên đi tới một nơi xa lạ, trong lúc nhất thời Hoa Liên có chút không kịp thích ứng, nàng đang cố gắng hồi tưởng lại quá trình mình đến đây, đáng tiếc, không thu hoạch được gì.
Đây là một sơn động, đỉnh động được bao phủ bởi từng viên minh châu, trên vách đá xung quanh điêu khắc những bức vẽ phức tạp, cũng không biết rốt cuộc là để làm gì.
Phía sau không có đường, Hoa Liên chỉ có thể nhắm mắt bước vào bên trong, dọc đường đi có không ít khúc ngoặt, Hoa Liên chỉ đành chọn đại một đường đi thẳng về phía trước. Đi nhầm, sẽ bị quay trở lại chỗ ban đầu.
Cũng không biết đi được bao lâu, cuối cùng, nàng cũng nhìn thấy ánh sáng.
Không phải ánh mặt trời, mà là một thứ ánh sáng màu vàng nhàn nhạt. Vật thể tỏa ra ánh vàng ấy đang ở trong căn phòng đá cách Hoa Liên không xa. Khi nàng bước vào gian phòng đá, trong lòng bàn tay, một nhúm Nghiệt Hỏa lẳng lặng bùng lên. Ở một nơi xa lạ, vì cái mạng nhỏ, Hoa Liên chưa từng lơi lỏng cảnh giác.
Sau khi bước vào, mới đưa mắt nhìn vật kia lần đầu tiên đã khiến cho Hoa Liên trợn mắt há mồm.
Nàng nhìn thấy gì đây? Một bộ xương khô màu hoàng kim đang ngồi trên ghế… đọc sách?
“Đồ đệ… tốc độ của ngươi thực sự là không nhanh tí nào.”
Thanh âm này… là Lạc Lâm Cửu, vị sư phụ mình vừa mới bái sư đã biến mất đó.
Nhưng ông ấy, sao lại có bộ dạng thế này? Hoa Liên dù trong lòng có nghi vấn nhưng vẫn không mở miệng, dù sao, hai người bọn họ còn chưa tính là quen thuộc, mặc dù có danh phận thầy trò, nhưng chưa hề chung đụng, nàng cũng không biết tính khí của vị sư phụ này thế nào.
Bất kể ra sao, chọc giận ông ta, sẽ chẳng có lợi gì cho mình.
“Hoa Liên bái kiến sư phụ.” Hoa Liên thu hồi sự kinh ngạc trong lòng, cung kính quỳ trên mặt đất, dập đầu lạy Lạc Lâm Cửu ba cái. Lần này, Lạc Lâm Cửu không hề ngăn cản nàng, lẳng lặng nhận ba lạy của nàng, sau đó mới hơi ngếch cái đầu màu vàng kia lên, xuyên qua hốc mắt, có thể nhìn thấy trong khoang sọ của ông ta có một ngọn lửa màu hoàng kim đang nhảy nhót.
“Đứng lên đi, bộ dạng này, chắc làm ngươi sợ rồi hả.” Trong giọng nói của Lạc Lâm Cửu mang theo vài phần cay đắng khó mà phát hiện.
“Cũng bình thường.” Sợ thì chưa đến nỗi, chỉ là rất kinh ngạc mà thôi.
“Mấy ngày qua ngươi đã nghĩ ra muốn học gì với vi sư chưa?” Rất nhanh, Lạc Lâm Cửu đã chỉnh đốn lại tâm trạng, Hoa Liên cũng không nhận ra được sự thay đổi cảm xúc khi nãy của ông ta.
“Ách..” Thật ra thì, Hoa Liên cũng chưa nghĩ ra mình nên học cái gì, với nàng mà nói, nếu không phải cần thiết thì ngay cả tu luyện cũng chẳng hấp dẫn đến vậy. Về phần luyện đan, tạm thời coi như là có hứng thú đi. Nếu không thích, chắc nàng đã chẳng lãng phí nhiều thời gian như vậy để ngồi quắt queo bên lò luyện đan.
Thứ khác thì nàng không có, chứ nhẫn nại thì có thừa.
“Luyện đan… có được không ạ?”
Khi Hoa Liên hỏi ra những lời này, Lạc Lâm Cửu một lúc lâu vẫn không đáp lời, chỉ có điều là ngọn lửa ánh vàng trên đỉnh đầu kia lại đang rung động kịch liệt, giống như ông ta đang do dự giằng xé chuyện gì vậy.
Thật lâu sau, ông ta thở dài, “Luyện đan, là thứ vi sư tinh thông nhất, có điều… đan mà ta luyện ra, không thể sử dụng tùy tiện. Aiz, nếu ngươi muốn học, vậy ta cứ dạy cho ngươi thôi, thất truyền cũng đáng tiếc.”
Nghe ý tứ của ông ấy, hình như có chút không tình nguyện lắm, mà hình như lại chẳng phải ý đó, Hoa Liên có chút không đoán ra nổi suy nghĩ của sư phụ.
Sau khi Hoa Liên lấy được ngọc giản mà Lạc Lâm Cửu trao cho nàng, rốt cuộc cũng hiểu ra ý tứ ông ấy.
Quả nhiên không thể sử dụng tùy tiện, trước mắt, với tu vi của Hoa Liên, chỉ có thể xem được đến đan phương luyện chế đan dược Địa cấp hạ phẩm, tổng cộng có ba trăm loại, mỗi loại đều là tinh phẩm, mỗi một loại đều có thể giết người trong vô hình.
Không sai, thứ Lạc Lâm Cửu tinh thông không phải là đan dược, mà là đan độc.
Từ xưa đan sư đã được chia làm hai phái, có điều hiện giờ, chỉ còn lại có một phái. Bọn họ vốn tên là Đan dược sư, những Đan sư sau này đều là Đan dược sư. Vốn, còn có một loại đan sư khác, gọi là Đan độc sư.
Đối với những đan sư hiện nay mà nói, luyện chế đan độc, đều là dị đoan, nhất định sẽ bị tru diệt. Mặc dù như vậy, cõi đời này vẫn luôn có những nhân vật điên cuồng, đáng tiếc, những đan phương đan độc còn sót lại trên thế gian này quá ít, có hoàn chỉnh, thì lại không có uy lực quá lớn.
Nhưng những phương pháp luyện đan độc mà Lạc Lâm Cửu đưa cho nàng lại khác hẳn, mỗi đan phương đều được ghi chú rõ, có thể dùng để đối phó với tu sĩ cấp độ nào, đan độc Địa cấp Hạ phẩm có thể khiến cho tu sĩ Xuất Khiếu kỳ vô thanh vô tức mà chết, mặc dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nhưng vật này lại xuất phát từ tay của Lạc Lâm Cửu, nàng thực sự không thể không tin.
Thứ này đối với Hoa Liên quả thực là quá chấn động, nàng cũng có một chút nôn nóng muốn biết, những đan phương đan độc đã bị cấm chế phong bế kia, có phải còn vượt qua cả đan dược Thiên cực Thượng phẩm.
Đáng tiếc, sư phụ chẳng chịu nói câu nào, nàng cũng chỉ đành chào thua.
Cho nàng vật này, còn thuận tay ném cho Hoa Liên một cái lò luyện đan bằng đá to chừng bàn tay, sau đó Lạc Lâm Cửu liền đưa nàng trở lại. Chỉ nói, khi nào có chuyện, có thể dùng đá truyền âm trên lò luyện đan tìm ông ấy, đại khái là ông ấy cũng không thích gặp người khác.
Khi ra khỏi gian phòng đá, trong đầu Hoa Liên đột nhiên nhoáng qua một suy nghĩ rất kỳ quái, sư phụ không phải là bị ai nhốt vào đó đấy chứ…
Nhưng ngẫm lại, khả năng không cao, dù sao, tu vi của ông ấy trong Tu Chân giới bây giờ cũng là hàng đầu, ai có thể làm gì ông ấy được chứ.
Kể từ sau khi lấy được đan phương đan độc, phương hướng luyện đan của Hoa Liên lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ, dược thảo cần thiết cũng kỳ quái hơn rất nhiều.
Bởi vì thảo dược mà Giang Lưu đưa đến cho nàng bình thường đều phải qua sự kiểm tra của đan sư trong tộc mới được đưa tới, trong số họ có không ít đan sư lợi hại, có thể thông qua dược thảo mà phân tích ra được Hoa Liên đang luyện chế đan dược gì. Nhưng hiện giờ, họ hoàn toàn không nghĩ ra nổi, luyện đan thì luyện đan, sao nàng ta còn bắt đầu cần cả máu của yêu thú làm gì?
Thực ra thì, Hoa Liên không hề cần máu của yêu thú, trong đan phương đều có yêu cầu cụ thể, có điều, nàng sợ bị người ta phát hiện mình đang luyện chế đan độc, nên mới vẽ ra một phạm vi thật rộng để họ tìm nguyên liệu cho mình.
Kết quả, dần dần mọi người đều cho là Hoa Liên đang muốn vẽ bùa chú nên mới cần thứ này, sau đó cũng chẳng ai chú ý đến chuyện này nữa.
Tháng thứ năm Hoa Liên ở lại Hồ Khâu, Đại Hoang sơn đón trận tuyết đầu tiên, tuy nói những yêu quái ở đây đều đã tu luyện thành hình, sẽ không có chuyện ngủ đông, nhưng Hoa Liên lại phát hiện ra bọn họ hình như đều trở nên lười biếng hơn một chút.
Mỗi ngày khi nhìn hai tỷ muội Giang Lưu Giang Tâm, hai người đều như vẫn chưa tỉnh ngủ. Khác hẳn với những Thú tộc này, Hoa Liên vô cùng thích ứng với nhiệt độ bây giờ.
Kể từ khi đến Hồ Khâu, nàng gần như sống trong phòng luyện đan, hiếm khi được hôm trời đẹp, Hoa Liên không mang theo tỷ muội Giang gia, định đi dạo một mình quanh Hồ Khâu.
Nàng tin là, trong Hồ Khâu sẽ không có kẻ nào ngu xuẩn mà động đến nàng, trừ phi muốn chết.
Trong Hồ Khâu, mỗi hồ tộc đều ở một nơi khác nhau, nàng đã sớm nghe Giang Tâm nói qua, tộc Tuyết hồ tính tình hết sức ôn hòa, hơn nữa nơi Tuyết Hồ tộc tụ cư phong cảnh cũng không tệ.
Nơi Tuyết Hồ tộc tụ cư là bên bờ đầm Lạc Hà ở Hồ Khâu, lúc này tiết trời đã chuyển lạnh, nước trong đầm đã kết thành băng, Hoa Liên mặc một chiếc váy lụa xanh đơn bạc, đứng bên bờ, chẳng cảm thấy lạnh.
“Tiểu Phong, hiếm khi ngươi mới quay về một chuyến, sao nhanh như vậy đã muốn đi rồi.” Đúng vào lúc Hoa Liên định nhấc chân, chuẩn bị giẫm lên mặt băng, sau lưng đột nhiên vọng đến tiếng nói.
“Ừm, ta chỉ về thăm các ngươi một chút thôi.” Một giọng nói có chút lạnh lùng khác vang lên.
Nghe thấy cái giọng này, Hoa Liên cứng đờ hết cả người, có chút khó tin nhìn qua phía thanh âm vọng tới, trên nền tuyết, hai người đang bước về phía này. Một trước một sau, người đi trước mặt một thân trắng như tuyết, nếu như không nhìn kỹ, ngay cả mái tóc cũng màu trắng, không hề nghi ngờ chính là tộc Tuyết Hồ, người còn lại thì một thân đen kịt.
Hai người kia nhìn thấy Hoa Liên đứng bên đầm, một trong số đó có vẻ hơi phấn khích, hắn biết Hoa Liên, giờ ở Hồ tộc có mấy ai là không biết đến Hoa Liên. Nét mặt của người còn lại thì càng thêm đáng để nghiền ngẫm.