Bởi vì Phong Biệt Tình vẫn chưa tỉnh lại, cho nên Hoa Liên và Tiểu Chỉ vẫn sống trong căn phòng nhỏ. Nghe Tiểu Chỉ nói, nơi này bốn phía đều có cấm chế Phong Biệt Tình bày ra, người bình thường không thể vào được. Hơn nữa, giờ bọn họ thân ở Ngao Thành, gần với Hải vực, cho nên ở đây người Tu Chân cũng không nhiều.
Trong khi rảnh rỗi, Hoa Liên thường thích đi dạo loanh quanh trên núi, sau vài ngày đi dạo, nàng phát hiện ra nơi đây hình như cũng không phải là một ngọn núi bình thường.
Trong núi, nàng có thể nhìn thấy được không ít những linh thảo chỉ có ở Tu Chân giới, kỳ quái là, trong núi này không có bất cứ linh thú nào, ngay cả chim thú bay nhảy bình thường cũng cực hiếm thấy.
Ngày hôm đó, Tiểu Chỉ ngồi trong phòng bói toán cho Phong Biệt Tình, Hoa Liên chỉ nói với Tiểu Chỉ một tiếng rồi ra ngoài hái thuốc.
Tuy Phong Biệt Tình có thể dựa vào bản thân để chống đỡ được những hàn khí đã hút ra từ trong cơ thể nàng, nhưng cách này quá chậm, hơn nữa hàn khí ở trong người lâu ngày sẽ sinh ra ảnh hưởng với thân thể.
Vừa khéo nàng có truyền âm cho sư phụ Lạc Lâm Cửu, lấy được từ chỗ ông ấy một loại đan phương đan độc, nếu như cho người bình thường ăn, kết quả duy nhất chính là lửa cháy đốt người mà chết.
Có điều Lạc Lâm Cửu từng nói với nàng, loại đan độc này vừa hay có thể chống lại hàn khí, hàn khí càng bá đạo, hiệu quả lại càng rõ rệt.
Dĩ nhiên, làm vậy sẽ có nguy hiểm nhất định, có điều Hoa Liên phát hiện mấy ngày gần đây, sắc mặt Phong Biệt Tình ngày càng khó coi, hàn khí xung quanh thân thể cũng có khuynh hướng gia tăng, bất đắc dĩ nàng mới phải luyện thứ đan độc này ra.
Bất quá, khi rời khỏi Hồ Khâu, thảo dược nàng mang theo trên người cũng không ít, chỉ có một vài loại thảo dược không thể giữ lâu được thì không mang theo bên người, mấy ngày trước lên núi, vừa hay nàng lại phát hiện ra trong núi có thảo dược mà nàng cần, bây giờ mới chuẩn bị ra ngoài hái thuốc.
Đi giữa rừng núi, thậm chí ngay cả tiếng côn trùng kêu vang cũng rất khó nghe thấy, sự yên tĩnh này khiến cho người ta có chút rờn rợn.
Cây cối trong núi này vô cùng rậm rạp, ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy màu xanh đậm của cành lá, ánh mắt trời cũng chỉ lấm tấm lọt xuống mặt đất, tạo thành từng vệt lốm đốm nho nhỏ, rất nhiều nơi thậm chí không có lấy một tia sáng mặt trời rọi xuống. Cố tình, nơi càng âm u, thì linh dược sinh trưởng lại càng nhiều.
Để hái thuốc, nàng đành phải đi vào chỗ cây cối rậm rạp. Hoa Liên đi rất chậm, dọc theo đường đi nhìn thấy không ít thảo dược. Chẳng qua là vẫn thiếu vị thuốc quan trọng mà nàng cần, cho nên nàng đành phải tiếp tục đi vào trong.
Không biết có phải là vì tâm lý hay không, nàng cứ cảm thấy sau lưng có người đi theo, nhưng cho dù là quay đầu lại nhìn hay dùng thần niệm để tra xét, tìm khắp nơi vẫn không thấy dấu vết tồn tại của bất luận kẻ nào. Đại khái là do khu rừng này quá tĩnh lặng, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng căng thẳng chăng. Hoa Liên cười thầm mình nghi thần nghi quỷ.
Trong rừng này vốn không có đường, nàng muốn hái thuốc, nhất định phải tự mình mò mẫm khắp nơi, mà càng đi vào trong, cây cối lại càng rậm rạp, đến cuối cùng, nàng không thể không phất tay chặt bỏ những cành cây ngăn trở phía trước.
Hoa Liên vẫn đi về phía trước nên không phát hiện ra, nhưng nhánh cây bị nàng chặt xuống, sau khi nàng đi khỏi lại chảy ra chất lỏng có màu đỏ như huyết dịch.
Một lát sau, biến thành nám đen, sau đó phong hóa thành một nhúm bột màu đen, bị gió thổi qua biến mất tăm.
Căn cứ vào sự ước chừng của Hoa Liên, ít nhất nàng đã đi trong rừng hai canh giờ, cuối cùng, dưới một tán cây kết đầy những thứ quả màu đỏ không biết tên, nàng cũng tìm được được vị thuốc mà mình cần.
Nhìn thấy cây thảo dược kia nở ra những bông hoa màu trắng nho nhỏ, trên mặt nàng dâng lên một nụ cười, nhanh chóng bước về phía trước.
Đúng vào lúc này, dưới chân nàng đột nhiên truyền đến một trận lay động kịch liệt, giống như động đất vậy. Loại chấn động này chỉ kéo dài có mấy giây, sau đó ngừng lại, Hoa Liên đứng yên tại chỗ một lúc, trong mắt tuy có sự nghi ngờ, nhưng cũng nhanh chóng dời lực chú ý lên cây thảo dược kia.
Ngay khi nàng vừa cúi người xuống, vươn tay, còn chưa chạm phải thảo dược kia, những thứ quả trên cái cây bên cạnh nàng đột nhiên rơi xuống. Thứ quả màu đỏ như lửa kia trong phút chốc đã lộp bộp rơi xuống đất vỡ nát thành mấy phần.
Ban đầu, Hoa Liên cũng không để ý, nhưng những thứ quả kia vẫn rơi xuống không ngừng, chờ đến khi nàng phát hiện có gì đó không ổn, trên đất đã tràn ngập những dây mây màu đỏ.
Đám dây mây kia từ từ chuyển động trên mặt đất, mới nhìn qua trông giống hệt như những mạch máu chằng chịt. Lúc này, Hoa Liên vẫn không quên vươn tay hái cây thảo dược kia.
Nàng vừa mới cử động, đám dây mây huyết sắc kia lại có thể phóng lên từ trên mặt đất, quấn lấy nàng. Hoa Liên lật tay thu hồi thảo dược, yêu khí trong cơ thể nháy mắt bộc phát, có điều, đám dây mây kia chỉ thoáng dừng lại một chút, không hề có ý ngừng lại.
Còn Nghiệt Hỏa trong tay Hoa Liên tuy có thể đốt được dây mây này, nhưng có điều, Nghiệt Hỏa vốn đã ít, còn phải lưu lại hơn phân nửa để áp chế luồng hàn khí kia, nên bây giờ nàng chỉ có thể bắn ra một tia lửa từ ngón trỏ, chẳng khác nào cây nến. Muốn thiêu đứt một tầng dây mây này, đoán chừng phải đợi đến ngày mai. Hơn nữa, cứ tiếp tục thế này, nàng có sống được đến mai hay không cũng khó nói.
Giờ nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn trên thân những dây mây kia mọc ra từng chiếc gai nhọn, tựa như ngân châm, mạnh mẽ đâm vào da thịt của nàng, huyết dịch và yêu khí trong cơ thể cũng theo đó mà chạy ra ngoài.
May thay, y phục trên người nàng cũng là cấp bậc linh khí, đám gai nhọn kia không thể đâm xuyên qua được, có điều những chỗ da lộ ở bên ngoài thì tương đối thảm.
Mới đầu, Hoa Liên còn cảm thấy kỳ quái, tại sao đám gai nhọn trên dây mây này lại né qua mặt của mình, rất nhanh nàng đã hiểu ra, thì ra màn đặc sắc vẫn còn chờ ở phía sau.
Nhờ hấp thụ được huyết dịch và yêu khí của nàng, thoáng cái, trên đám dây mây kia đã mọc lên từng nụ hoa màu đỏ. Lúc này nàng mới nhìn rõ, thì ra thứ có màu đỏ trên cây kia không phải là quả, mà là nụ hoa.
Trong số này có một nụ hoa có màu sắc khác hẳn, lại còn là màu lam, hơn nữa còn đang vươn về phía mặt nàng, đột nhiên những cánh hoa khép chặt của nó bật mở, phả ra một làm khói màu lam về phía Hoa Liên. Mặc dù sớm có phòng bị, nhưng thứ khí màu lam này lại có thể trực tiếp thấm qua da.
Hiện giờ Hoa Liên chỉ thấy đầu choáng váng, huyết dịch trong mạch máu giống như đang sôi trào, trong đan điền như đang có một ngọn đuốc đang thiêu đốt, khiến cho da thịt toàn thân nàng phiếm lên màu hồng nhàn nhạt.
Lần này lại xui xẻo rồi! Vì luyện chế đan độc cho nên nàng cũng có chút nghiên cứu với các loại độc thảo hiếm thấy, khi nàng nhận ra được những triệu chứng này cũng đã hiểu mình bị trúng độc gì.
Loại độc này, sẽ không trí mạng ngay lập tức, nhưng đối với người Tu Chân mà nói, lại không thể nào kháng cự.
Hơn nữa, sau khi trúng độc, yêu khí toàn thân đều bị kích thích ra ngoài. Độc này chính là dược liệu chủ yếu của Vãng Sinh đơn, vào lúc liều mạng, ăn một viên Vãng Sinh đơn, có thể phát huy lực chiến đấu gấp năm lần bình thường, dĩ nhiên, thứ đan độc này cũng giống như tên, sau khi ăn xong, cửu tử nhất sinh.
Dĩ nhiên, loại độc chưa được trải qua luyện chế này thì không đáng sợ đến vậy.
Có điều, đối với Hoa Liên mà nói cũng chẳng khác là mấy. Độc tốc trong người lan tràn, Hoa Liên không thể khống chế thuật biến hình, vạt áo trên người từ từ biến thành hồng sa, từng tầng một phủ lên thân thể, đóa sen màu đỏ như máu bên hông nàng lại hiện lên, xuyên qua hồng sa có thể loáng thoáng nhìn thấy.
Bây giờ đừng nói là thao túng Nghiệt Hỏa, cho dù cử động một cái cũng rất khó, yêu khí trong người đánh thẳng về phía trước, ngay cả luồng hàn khí kia cũng tăng lên rất nhiều, Nghiệt Hỏa mặc dù có thể chống đỡ được thứ độc tố kia, lại bởi vì hàn khí mà bị áp chế chặt chẽ.
Không biết trải qua bao lâu, bên ngoài vẫn là một mảng tăm tối, giờ đám dây mây trên người Hoa Liên đã kết thành hình cái kén, màu sắc của chúng cũng càng trở nên tươi tắn, hơn nữa, những nụ hoa trên dây mây cũng nở ra càng nhiều, không ổn, những nụ hoa màu lam kia không còn phun khí về phía nàng nữa.
Yêu khí trong cơ thể nàng đã tụ lại đến điểm giới hạn, đám dây mây kia dường như đã phát hiện ra điều gì đó, cũng bắt đầu chậm rãi di chuyển, gai nhọn bên trên cũng dài ra rất nhiều. Bị hút máu trong thời gian dài như vậy, Hoa Liên cũng chỉ chờ thời khắc này.
Cánh tay phải đã bị dây mây quấn lấy miễn cưỡng ngưng tụ ra được một ngọn lửa to chừng hạt đậu, đám dây mây kia nháy mắt lui về phía sau, sau đó Hoa Liên lật tay đem cây châm Ân Mạc đưa cho nàng đâm vào lòng bàn tay. Máu đột nhiên phun ra ngoài, một mũi tên màu đỏ như máu cũng đồng thời xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Mặc dù không có cung, nhưng đám dây mây kia giống như đã gặp phải thứ gì đáng sợ, điên cuồng lùi về phía sau.
Sau khi đám dây mây kia lùi ra xa chừng năm sáu thước thì ngừng lại, Hoa Liên ngã ngồi dưới tàng cây, sắc mặt tái nhợt nhìn đám dây mây tựa như một cái nhà giam, nụ cười khổ trên mặt càng đậm.
Gọi được mũi tên này ra đã là cực hạn của nàng rồi, độc tố và hàn khí trong cơ thể vì cử động khi nãy lại càng bắt đầu tàn sát bừa bãi, giờ ngay cả khí lực để đứng lên nàng cũng không có.
Mũi tên trong tay vẫn tản ra tia máu nhàn nhạt, trong lúc nhất thời sẽ không biến mất, nhưng máu trên tay Hoa Liên không tài nào ngừng chảy.
Tay nàng buông thõng trên đất, huyết dịch nhanh chóng nhuộm bùn đất xung quanh thành màu đỏ. Nếu như nói, nàng bị Thương Tình giết, có lẽ không cam lòng nhưng ít nhất cũng chết rõ ràng. Nhưng hôm nay nếu chết ở chỗ này thì thực sự là đủ oan uổng.
Ngay cả Tiên giới trông như thế nào nàng cũng chưa được thấy, ngay cả thập nhị phẩm đài sen cũng chưa tu luyện ra được, thậm chí cả kẻ thù đã hại nàng thiếu chút nữa mất đi đường sống khi trước còn chưa tìm thấy, sao nàng có thể cam tâm chết như vậy. Cảnh sắc trước mắt từ từ biến mất, theo đó mà đến là bóng tối vô tận.
Hoa Liên không nhận ra được, khi mí mắt nàng khép xuống, trong rừng, truyền đến tiếng bước chân nho nhỏ. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đám dây mây tụ tập bên cạnh Hoa Liên hơi có chút xôn xao.
Cho đến khi người kia xuất hiện, đám dây mây đột nhiên bò qua Hoa Liên, trườn về phía người nọ.
Đáng tiếc, đám dây mây kia còn chưa chạm đến vạt áo của người nọ, đã bị từng luồng kim quang làm cho bắn ngược trở lại. Phàm là chỗ dây mây nào bị dính phải kim quang, đều giống như mất đi sinh lực mềm nhũn rơi xuống trên mặt đất, dần dần càng ngày càng trở nên khô quắt.
Đám dây mây kia tựa như có suy nghĩ vậy, biết đối phương lợi hại, lại dời lực chú ý lên người Hoa Liên. Lúc này, mũi tên máu trong tay Hoa Liên đã bắt đầu trở nên ngày càng mơ hồ, đất xung quanh nàng đã bị nhiễm đỏ một mảng lớn.
“Aiz.” Người nọ thấp giọng thở dài một tiếng, trong giọng nói dường như có vài phần bất đắc dĩ.