Sau đó, môi của hắn phủ xuống môi nàng, trằn trọc nặng nề, dường như đang bày tỏ tâm tình với nàng, lại giống như đang thề lập thệ với nàng, khiến toàn thân nàng nhũn ra.
Một lúc lâu sau, Mục Chấn Hạo không nỡ buông môi nàng ra, thỏa mãn nhìn gương mặt phấn yên* của nàng, giữ lấy chiếc cằm mềm mại của nàng, lập ra lời thề cả đời. (Gương mặt xinh đẹp chuyển thành màu hồng phấn).
"Tiểu Hẹp Hòi, nàng là thê tử của ta, cả đời này nàng đều chạy không thoát."
Đầu của Lục Thập Tam giống như bị người ta đánh một cái, quên cả trả lời, vì khẩu khí của hắn và trong mắt hắn không hề che giấu tình yêu mà giật mình. Hắn nói muốn nàng làm thê tử của hắn?
Ngày hôm nay, Lục Thập Tam không ra ngoài đi dạo, ngoài ý muốn ở lại trong phòng của mình, nằm trên bàn gỗ, ngẩn người, chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Nàng nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, thân thể lại nóng kỳ quái, nhịp tim cũng tăng nhanh gấp rút, nhưng nàng lại không biết nguyên nhân?
"Hắn nói hắn muốn lấy ta? Có phải là trêu đùa không?" Cả buổi sáng, miệng Lục Thập Tam chỉ nỉ non đúng những lời này.
Mặc dù không phải nàng rất ghét Mục Chấn Hạo, mà là càng lúc càng thích ở chung với hắn, hơn nữa đề nghị của hắn rất hấp dẫn, phiếu cơm dài hạn lại ổn định.
Nhưng nàng nghĩ mãi không ra, rốt cuộc là thiếu cái gì khiến cho lòng nàng bất an, lo lắng.
Đối với nàng mà nói, thật sự Mục Chấn Hạo chỉ là tờ phiếu cơm dài hạn? Thật sự nàng ở chỗ này tới ngày hôm nay chỉ vì được đảm bảo toàn cuộc sống từ trên xuống dưới? Càng lúc nàng càng không hiểu.
Không nghĩ nữa không xong, mà càng nghĩ càng loạn, trong đầu nhỏ Lục Thập Tam bị những vấn đề nan giải này làm cho rối bời.
Coi như Mục Chấn Hạo còn có lương tâm, cho nàng chút không gian để suy nghĩ, không tới tìm nàng dùng điểm tâm, nếu không nhất định nàng sẽ núp đầu ở trong chăn, chết cũng không chịu ra khỏi phòng một bước.
Hôm nay, Đường Pháp Quân đứng canh cửa thấy nàng rầu rĩ ở trong phòng hết một buổi sáng, lòng thấy không an tâm.
Vì vậy, hắn liên tục vào dò hỏi: "Lục cô nương, nàng có muốn đi ra ngoài một chút không? Có muốn ra ngoài giải sầu không?".
Thật giống như sợ nàng chết vì buồn rầu ở trong phòng, nếu vậy thì hắn sẽ mang tội lớn.
Chỉ là nói cũng phải, nếu nàng không ra ngoài đi dạo một chút, có lẽ nàng sẽ chết vì buồn bực ở trong phòng.
Bỗng chốc, nàng lại nghĩ rằng, hôm qua nếu không phải là bởi vì Bạch Ngọc Tu không chịu để cho nàng ra ngoài, thì sự kiện kia sao có thể xảy ra?
Lục Thập Tam thở dài, liếc nhìn bóng dáng cao lớn đang đứng gác chiếu vào trên cửa.
Có lẽ Đường Pháp Quân...... Không! Hắn sẽ không để nàng ra khỏi Mục gia nửa bước, suy nghĩ một chút, đối với lời của Mục Chấn Hạo nói gì hắn nghe nấy, đến mức đi chết cũng được, cho nên thôi đi vậy!
Kể từ ngày nàng theo Mục Chấn Hạo vào Mục gia đến nay, nàng chưa từng rời khỏi nơi này.
Rốt cuộc vì mục đích gì mà Mục Chấn Hạo lại giữ nàng ở đây? Chẳng lẽ vì để khỏi phải đưa sính lễ cho nàng? Nàng không cảm thấy hắn là người nhỏ mọn như vậy.
Nghĩ đến đây, Lục Thập Tam ra sức lắc đầu.
A? Tại sao nàng lại nhớ tới chuyện về Mục Chấn Hạo?
Nàng khổ sở nâng gương mặt xinh đẹp trắng nõn, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Đúng rồi! Nếu Mục Chấn Hạo không cho phép nàng ra ngoài, thì nàng có thể vụng trộm trốn đi mà! Huống chi nàng lại có siêu năng lực, loại chuyện như thế này không hề làm khó được nàng!
Dù sao lần này, chỉ cần trước khi"Bay qua cửa sổ" nàng nhìn xuống phía dưới xem có ai không trước đã, không thì có thể thuận lợi bay ra ngoài ngay lập tức, A! A! A!
Vì chủ ý này của mình, Lục Thập Tam vui vẻ muốn đứng dậy vỗ tay hoan hô chính mình, nhưng là ngại vì Đường Pháp Quân đứng gác ở bên ngoài cửa phòng, nàng giương đôi môi đỏ mọng mà cười khẽ.
Hắc! Hắc! Hắc! Cứ quyết định như vậy đi!
Ngay sau đó, nàng lập tức hành động, trước tiên thay vào bộ y phục mộc mạc đơn giản, tiếp theo nàng lấy mấy lượng bạc vụn kiếm được ở thôn Cổ Gia giấu ở dưới gối ra rồi cho vào túi trong tay áo, lập tức muốn trốn đi.
Lục Thập Tam thấy rõ ngoài cửa sổ không có người đứng gác, mới nhảy lên thành cửa.
Trước khi rời đi, nàng quay đầu lại liếc nhìn bóng dáng cao lớn đang canh giữ ở ngoài cửa kia một cái.
Nàng nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, Đường Pháp Quân, đợi lúc nào trở lại, ta sẽ mang cho ngươi mấy xâu mứt quả."
Lục cô nương, ta tình nguyện không ăn mứt quả của nàng, nàng cũng đừng đi ra ngoài mà!
Đáng tiếc, căn bản Đường Pháp Quân không có cơ hội nói ra lời này, Lục Thập Tam cũng vui vẻ bay qua cửa sổ ra ngoài.
Sau khi Lục Thập Tam rời khỏi Mục gia không lâu, đúng lúc Mục Chấn Hạo và Bạch Ngọc Tu xử lí xong công sự ở xung quanh Đại Thành quay về.
Bởi vì cả đêm hôm qua Mục Chấn Hạo không về Mục gia, cho nên vừa về tới Mục gia, xuống ngựa đã hỏi người: "Lục cô nương đâu? Ngươi có biết nàng ở đâu không?".
Mã đồng vừa dắt ngựa đi nghỉ ngơi vừa cười để lộ ra hai hàm răng trắng, trả lời: "Thiếu chủ, hôm nay Lục cô nương ở trong phòng đợi ngài, còn chưa ra ngoài đấy!".
Thì ra là vậy, hèn gì sáng sớm bọn họ không nghe thấy tiếng cười vui vẻ của nàng.
"Thật sao?"
Bạch Ngọc Tu cười khẽ, giao dây cương trong tay cho hạ nhân phía sau, rồi thong thả đến đi bên cạnh Mục Chấn Hạo.
Nhưng Mục Chấn Hạo nghiêng người liếc hắn một cái, không nói gì, bắt đầu đi về phía hành lang.
Bạch Ngọc Tu thong dong đuổi theo, nói: "Thiếu chủ, ta nghĩ rằng nhất định Lục cô nương cảm thấy phiền não đối với những lời nói hôm qua của người, nếu như người không tính cho nàng biết tâm ý của người thì, ít nhất, cũng nên đi trấn an tâm trạng của Lục cô nương một chút."
Thật ra thì Bạch Ngọc Tu đang lo lắng về chuyện ngày hôm qua ngay trước mặt phụ tử Vương Bách Thọ, Mục Chấn Hạo tuyên bố Lục Thập Tam là vị hôn thê của mình, mà Mục Chấn Hạo lại cho rằng hắn đồng ý để Lục Thập Tam đến nghe lén, nên hạ thân hơi suy sụp.
Dứt lời, liền đi tới Uyển Hồng Phong, dĩ nhiên Bạch Ngọc Tu hết sức vui mừng rằng cuối cùng Mục Chấn Hạo cũng thông suốt, nhưng hắn lại không biết rằng lúc đó Lục Thập Tam đã rời khỏi Mục gia.
"A! Thiếu chủ! Người đã trở lại rồi à?" Đường Pháp Quân kinh ngạc hỏi.
"Lục cô nương ở bên trong sao?" Nghe nói cả buổi sáng nàng không ra khỏi cửa.
Có lẽ đúng như Bạch Ngọc Tu nói đối với loại chuyện này dù tiểu nữ tử có ngây thơ, tự nhiên thế nào đi chăng nữa thì vẫn khổ tâm suy nghĩ không ngừng, cho nên hắn mới quyết định đến thăm Lục Thập Tam trước thời hạn.
Đường Pháp Quân thở phào nhẹ nhõm, nói: "Lục cô nương đã ở trong phòng hết một buổi sáng, thuộc hạ sợ nàng sẽ buồn mà sinh bệnh!"
"Ta biết rồi." Mục Chấn Hạo thấy Đường Pháp Quân tránh sang một bên, liền đưa tay gõ cửa.
"Tiểu Hẹp Hòi, Tiểu Hẹp Hòi."
Nhưng bên trong không có tiếng đáp lại.
Đôi tinh mâu của Mục Chấn Hạo tối lại, hắn trầm giọng nói: "Tiểu Hẹp Hòi, nếu nàng không mở cửa, thì ta tự mình đi vào vào."
Đường Pháp Quân đang ở một bên thấy thế, cũng lo lắng cho Lục Thập Tam.
"Lục cô nương! Mau mở cửa, Thiếu chủ về rồi."
Ánh mắt của Mục Chấn Hạo trầm xuống, ý lo lắng thoáng qua trong đầu, hắn đột nhiên đẩy cửa đi vào khiến Đường Pháp Quân ngạc nhiên.
"Thiếu chủ......" Đường Pháp Quân cũng thong thả đi theo vào phòng, nào thấy bóng dáng xinh đẹp của Lục Thập Tam?
"Đường Pháp Quân!" Mục Chấn Hạo hạ giọng, Đường Pháp Quân biết rằng trong lời nói ẩn chứa sự yên lặng trước giông bão.
"Dạ! Thiếu chủ." Đường Pháp Quân ôm quyền đáp.
"Lập tức phái tất cả người có năng lực của Mục gia ra ngoài tìm Lục Thập Tam cho ta!" Hắn thực sự tức giận.
Vui sướng bay đến rừng cây cách Đại Thành không xa, Lục Thập Tam từ từ hạ xuống, rồi bắt đầu đi vào trong thành.
Vừa vào thành, sự phồn vinh trong thành khiến Lục Thập Tam phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Oa! So với toàn thành bên ngoài thôn Cổ Gia, nơi này đẹp hơn rất nhiều! Dọc đường không chỉ có tiếng rao hàng của người bán hàng rong, ngườiqua lại cũng nhiều hơn gấp mấy lần, hai bên nhiều cửa hiệu buôn bán san sát nhau, có hàng buôn vải, ngân hàng tư nhân, quán cơm, quán ăn nhỏ, thậm chí còn có người bán hàng rong trên đường.
Cho nên, Lục Thập Tam vội vàng hòa mình vào đoàn người, dự định trải qua một ngày tự do.
Đi, lắc lư, rất nhanh sau đó Lục Thập Tam nghe được người giao bán mứt quả mà tiểu nha hoàn Chân Nhi đã từng nói, vì vậy nàng đi nhanh về phía đó, người bán hàng lập tức rong đỏ mặt, ngây ngốc nhìn nàng mua năm xâu mứt quả.
Nàng một xâu, Mục Chấn Hạo một xâu, Bạch Ngọc Tu, Đường Pháp Quân, Chân nhi một người một xâu như nhau.
Nàng đi dạo cho đến lúc chân bắt đầu có chút đau xót, giữa trưa, bụng không ngừng kháng nghị kêu ùng ục thì nàng mới phát hiện ra thời gian đã không còn sớm.
Lục Thập Tam di chuyển về phía người bán hàng rong ở ven đường để mua vài cái bánh bao, sau đó vừa đi vừa ăn.
Cứ như vậy, nàng đi chơi thêm một canh giờ nữa, bạc vụn trên người đã xài hết rồi, mới ra khỏi thành định trở về Mục gia.
Không may, nàng mới ra khỏi cửa thành không bao lâu thì trời bắt đầu có mưa rào sấm chớp.
Mãi đến giữa rừng nàng mới nhìn thấy một gian nhà gỗ cũ nát bên cạnh con đường nhỏ, nàng vội vàng vọt vào ngay lập tức, vẩy vẩy nước mưa trên tóc và trên quần áo đã ướt một chút.
Nếu không nhanh trở về thì liệu Mục Chấn Hạo có lo lắng hay không? Nàng ngẩn người, ngây ngốc nhìn vào không.
Bỗng dưng, Lục Thập Tam phát hiện ra, bây giờ dù đi đâu thì lòng cũng sẽ nghĩ đến Mục Chấn Hạo.
Chẳng hạn như, khi nàng mua ăn đồ thì nghĩ rằng nói không chừng Mục Chấn Hạo cũng giống nàng chưa từng ăn thử món này, có muốn mua một chút về cho hắn ăn thử hay không? Hoặc là, lúc mua được thứ thú vị thì sẽ nghĩ đến không biết Chấn Hạo đã nhìn thấy thứ như vậy chưa, mua về cho hắn xem một chút.
Nếu mà đúng là nàng thích...... Ách, hoặc là yêu Mục Chấn Hạo, nàng không cần hắn không yêu mà cưới nàng, chuyện này dùng đầu gối mơ tưởng cũng không được.
Người cổ đại không thể so với người ở thế kỷ 22, mỗi nam nhân đều có thể hưởng diễm phúc lấy mấy bà vợ, Lục Thập Tam tương đối hiểu biết rõ ràng rằng mình không thích hợp với loại hôn nhân như vậy, cho nên không có tình yêu thì tuyệt đối không được.
Nàng cúi thấp đầu, vì ý nghĩ cùng mấy nữ nhân chia sẽ Mục Chấn Hạo mà lòng bị nhéo đến đau nhức.
Có lẽ, nàng nên đi khắp nơi, tìm bóng dáng số 55 và số 77 một chút, bởi vì hiện tại nàng rất nhớ bọn họ.
Trong lúc Lục Thập Tam đang cân nhắc làm sao cho đúng, có một nam nhân mặc áo đen dầm mưa đạp nước mà đi đến.
Lục Thập Tam liếc hắn một cái, phát hiện hắn rất thật anh tuấn, nhưng không đẹp trai bằng Mục Chấn Hạo.
Nam nhân áo đen thấy nàng đang đứng ở cửa nhà gỗ, sửng sốt một chút.
Đại khái hắn không ngờ nhà gỗ này có người ở? Nhất là nữ nhân, nghĩ đến quan niệm nam nữ thụ thụ bất tương thân, hắn quay người, định tìm nơi khác để trú mưa.
Lục Thập Tam thấy hắn muốn quay đầu bỏ đi, vội vàng gọi hắn lại, trong nhất thời cũng không nghĩ quá nhiều.
"Này! Không phải là ngươi muốn tránh mưa sao? Vào đi! Ta sẽ không xông về phía người mà cắn một cái đâu." Nàng nói lời này, khiến hiệp khách áo đen nở nụ cười.
Thấy hắn gật đầu một cái coi như lời cảm ơn với nàng, lúc này mới đi vào trong nhà gỗ đổ nát, cởi áo choàng đen trên người xuống, giũ cho nước mưa rơi hết.
Lục Thập Tam thấy hắn an nhàn tựa vào tường để nghỉ ngơi, không hề lên tiếng gây ầm ĩ ảnh hưởng hắn, bởi vì trông hắn thật mệt mỏi, giống như muốn mệt chết đi.
Được rồi! Lần này nàng không thể không thừa nhận với chính mình, thật sự là nàng có chút...... Có một chút thích, hơn nữa còn có một chút yêu cái tên Đại Sắc Lang kiêm Sao Chổi, Mục Chấn Hạo đó!
Chỉ là, nếu như Mục Chấn Hạo không chính miệng cam kết với nàng là sẽ cưới nàng vì yêu, nàng cũng quyết định dứt khoát rời khỏi Mục gia, sau đó đi khắp nơi để tìm số 55 và số 77.
Bởi vì, nàng không muốn làm oán nữ suốt quãng đời còn lại, hơn nữa, còn là một oán nữ chết ở xứ người!