Mùi hương trong không khí lượn lờ, vị thuốc đông y nhàn nhạt. Ngoài cửa sổ, loan nguyệt ngân câu (vầng trăng cong cong màu bạc), bên trong chúc hỏa như đậu (ánh nến nhỏ như hạt đậu).
Trên mặt Liên Ngu Sơn dần dần không chút màu sắc, hai mắt như si như dại.
Coong ── coong ──
Tiếng kẻng báo giờ trong cung xa xa truyền đến, nhất ba nhất ba, nếu như thạch đầu nhập thủy (từng đợt sóng như đá ném vào nước), tạo nên từng gợn sóng, chậm rãi lan ra.
Vân Lạc dời tầm mắt, ôm y chậm rãi đến giường. Ngắn ngủn vài bước chân lại hận không thể dùng hết cả một đời.
Tới bên giường, cánh tay cứng ngắc thật cẩn thận đem Liên Ngu Sơn buông xuống, lại luyến tiếc rời đi thân thể ôn nhuận gầy yếu này.
Lưu luyến rút tay về, không ngờ lại bị Liên Ngu Sơn nhẹ nhàng cầm. Vân Lạc căng thẳng trong lòng, dừng một lát, ngẩng đầu nhìn lại y.
Liên Ngu Sơn ôn nhu cười cười với hắn, ánh nến chập chờn lay động, khuôn mặt tái nhợt bị che một tầng sa mỏng, nhu hòa như ngọc, hai mắt càng thêm sáng trong.
“Lạc nhi…”
Vân Lạc hơi chấn động.
Liên Ngu Sơn cười đến vui vẻ, nhẹ giọng oán giận, “Ta chờ đã lâu, sao muôn như vậy ngươi mới đến.” Lông mi y thật dài run lên, đem Vân Lạc kép lại gần mình, mơ hồ nói, “Lạc nhi, ta rất nhớ ngươi, ôm ta một cái a.”
Vân Lạc trong lòng vừa động, thấy vẻ mặt y mông lung, hai mắt ngẩn ngơ, khóe miệng mang theo ý cười làm say lòng người, cũng không biết là do đang trong mộng hay do thần trí mơ màng.
Nhưng bất kể như thế nào, y không thanh tỉnh, thật tốt…
Vân Lạc cúi người xuống, vươn tay cánh tay, đem Liên Ngu Sơn nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, làm cho y dựa vào thật thoải mái.
Liên Ngu Sơn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, nhắm hai mắt lại, kéo tay hắn sờ bụng mình, lẩm bẩm nói, “Ngươi sờ, nó lớn như thế, còn có thể động mà, thật kì lạ… A, đúng rồi, tên ngươi nghĩ được chưa?”
Vân Lạc dán vào trán y, nhẹ nhàng vuốt ve, “Chưa nghĩ đến.”
Liên Ngu Sơn hơi nhíu mi, vẫn nhắm mắt,đôi môi giống như đang hờn giận, nhẹ nhàng nhếch lên, “Phải sớm nghĩ một cái tên thật hay a.”
Vân Lạc thích nhất biểu tình này của y. Đôi môi Liên Ngu Sơn dày, khẽ nhếch lên sẽ không giống người thường, y làm vậy giống như đang làm nũng, vô cùng ngây thơ đánh yêu.
Vân Lạc nhịn không được cúi đầu, ở hắn trên môi nhẹ nhàng hôn một cái, “Cái này có gì đáng lo a.”
Liên Ngu Sơn vi không thể không run lên một cái, hàm hồ nói, “Chờ đứa nhỏ đi ra, ngươi mới lo đến thì đã muộn.”
Vân Lạc cười nói, “Vừa muốn giáo huấn ta sao?”
Liên Ngu Sơn nhíu mi nói, “Ta chưa từng giáo huấn ngươi a.”
Vân Lạc cười hắc hắc, không nói gì, một tay ôm y, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng y.
Hai người yên lặng, hương thơm ấm áp như tình ái vây quanh bốn phía, tình cảm như được hòa tan, chậm rãi thấm vào lòng người, lấp đầy những khoảng trống.
Vân Lạc cúi đầu, thấy lông mi Liên Ngu Sơn như cây quạt nhỏ run rẩy không ngừng, nhịn không được nhẹ giọng hỏi, “Vì sao không mở mắt?”
Liên Ngu Sơn cả người cứng đờ, bỗng nhiên gắt gao ôm lấy cánh tay hắn, dán vào má hắn, lẩm bẩm nói, “Ta sợ mở mắt ra, sẽ không thấy ngươi nữa…”