Vân Lạc đỡ y ngồi xuống, “Đã trưa rồi đó, đứng lên ăn chút gì đi.”
Liên Ngu Sơn ngây người tùy ý Cửu nhi giúp y rửa mặt chải đầu xong, đổi quần áo, cùng Vân Lạc ngồi vào bàn.
Liên Ngu Sơn liếc mắt nhìn một cái đầy bàn đầy thức ăn mình thích, lại liếc mắt một cái nhìn người bên cạnh đang cười khanh khách – Vân Lạc, chỉ cảm thấy trong đầu lơ mơ không hiểu gì cả.
Vân Lạc gắp cho y một đũa thức ăn, “Nghe nói mấy ngày nay ngươi uống thuốc so với ăn cơm còn nhiều hơn. Sao vậy? Hôm nay ta ở trong này với ngươi, ăn nhiều một chút.”
Liên Ngu Sơn đưa tay dụi mắt, lại dùng sức mở to mắt, nhìn người trước mắt, vẻ mặt do dự không tin, run giọng nói, “Ta hẳn là điên rồi… Lạc nhi, ta nhớ ngươi tận xương rồi, từ nay về sau ta muốn ở lại hư cảnh này trong mơ, vĩnh viễn không tỉnh nữa.”
Vân Lạc giữ chặt tay y, chậm rãi dán vào trên hai gò má h mình, nhẹ giọng nói, “Tiểu thư ngốc,trời đã sáng rồi, ngươi không phải đang nằm mơ đâu.”
Liên Ngu Sơn vội vàng lắc đầu, nức nở nói, “Không, ta đang nằm mơ! Ta đang nằm mơ thôi! Chỉ có đang ở trong mộng, Lạc nhi của ta mới có thể trở lại bên cạnh ta, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta.”
Vân Lạc đau lòng đến không thể hô hấp, nhanh chóng ôm chặt tiểu thư ngốc vào trong lồng ngực.
“Tiểu thư ngốc, ta không bao giờ… rời bỏ ngươi nữa. Ta ở lại trong mộng của ngươi, vĩnh viễn cùng ngươi ở một chỗ.”
…
…
“Đến, ăn nhiều một chút.”
“Ăn thêm một chút.”
“Ngu Sơn ngoan nào, ăn một chút nữa thôi. Vì đứa nhỏ, ngoan…”
Liên Ngu Sơn cuối cùng chịu không nổi, mặt nhăn mày nhíu đẩy bát đũa ra, lắc đầu nói, “Lạc nhi, không được, ta thật sự ăn không vô nữa.”
Vân Lạc nhìn chén sứ nhỏ trước mắt, bên trong còn non nửa đồ ăn, không hài lòng nói, “Còn hơn phân nửa, ngươi vẫn chưa ăn xong.”
“Nhưng đây đã là chén thứ ba…”
“Vậy sao được!” Vân Lạc sờ sờ tiểu thư ngốc, lại ôm lấy bụng y, “Ta đi xem qua sách thuốc, cũng hỏi qua thái y, đều nói lúc mang thai thì sức ăn sẽ tăng nhiều, một người ăn hai người bổ. Sao lượng cơm của ngươi không thấy nhiều hơn vậy?”
Liên Ngu Sơn trừng mắt to, nói, “Sao lại không nhiều? Ta ăn nhiều hơn trước kia lắm rồi đấy.”
“Không đủ! Vẫn chưa đủ!” Vân Lạc đưa y ôm lại đây, hai tay sờ loạn quanh cái bụng tròn vo của y, rồi mới nhíu mi nói, “Hơn nữa, cục cưng còn chưa có nhiều thịt như trước…”
Liên Ngu Sơn nghe vậy, qua sau một lúc lâu mới chậm thanh hỏi, “Lạc nhi, ngươi muốn cho ta có bao nhiêu thịt?”
Vân Lạc hoạt bát hẳn lên, lấy tay sờ sờ, “Giống trước đây ấy, ôm thật mềm, thoải mái vô cùng.”
Liên Ngu Sơn không nói gì. Sờ sờ bụng của mình, trướng đến khó chịu, thật sự đã y ăn rất nhiều. Gần đây vừa phải ăn dược bổ (thuốc bổ) lại là thực bổ (thức ăn bổ), Liên Ngu Sơn cảm thấy chính mình giống bỗng nhiên phát phì lên như cái bánh mỳ, người mình như phồng lên, chỉ sau nửa tháng mà đứa nhỏ lớn dần rất nhiều so với trước kia.
Vân Lạc thấy gò má bạch ngọc của tiểu thư ngốc dần có huyết sắc, khí sắc cũng không tiều tụy như trước. Tiểu thư ngốc gần đây tinh thần cùng thân thể đều chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, làm cho Vân Lạc hết sức vui mừng.
Liên Ngu Sơn bỗng nhiên nhắc nhở nói, “Lạc nhi, buổi chiều ngươi còn có việc phải không?”
Vân Lạc nhớ tới buổi chiều còn có triêu nghị (nghị sự của triều đình), lập tức sẽ đến cuối năm, còn nhiều việc phải chuẩn bị, đành phải lưu luyến buông Liên Ngu Sơn ra, dặn dò một lần nữa, “Uống thuốc xong phải nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi, không được đọc sách viết chữ, hao phí tinh lực. Nếu nhàm chán thì cho Cửu nhi đọc cho ngươi nghe gì đó, hoặc là đi ra ngoài đi một chút, đã biết chưa?”
Vân Lạc hôn nhẹ hai gò má y, lại sờ sờ bụng của y, cọ xát nửa ngày rồi mới vội vàng tiến đến hội nghị.
Liên Ngu Sơn mỉm cười nhìn hắn rời đi, sâu trong đáy lòng lại không kìm được mà gợi lên sự sợ hãi mơ hồ.
Muốn… mở miệng gọi Lạc nhi về!
Mỗi lần Vân Lạc rời đi, Liên Ngu Sơn giống như tỉnh lại từ trong mộng, quay về với thực tại lạnh buốt và bất đắc dĩ. Nhưng chỉ cần Lạc nhi đến, Liên Ngu Sơn sẽ buông thả chính mình mà hưởng thụ sự thỏa mãn và hạnh phúc trong mộng này.
Bất quá là lừa mình dối người mà thôi.
Liên Ngu Sơn rũ xuống mi mắt, tự cười nhạo mình.
Liên Ngu Sơn, ngươi sao lại biến thành cái dạng này? Ngươi cũng là ngươi chính mình sao?
Chính là cho dù lừa mình dối người, thời gian cũng không hơn…
Thai nhi lại xao động một trận, Liên Ngu Sơn nằm ở trên giường, hơi hơi rên rỉ. Đứa nhỏ càng lớn càng không an phận, Liên Ngu Sơn dần dần cảm nhận được nghịch thiên dựng tử đích thực rất vất vả.
Hai tay chậm rãi trấn an theo thai nhi ngày càng nghịch ngợm trong bụng, đợi nó xao động qua đi, Liên Ngu Sơn mới chậm rãi nhắm mắt lại, mệt mỏi thiếp ngủ.
Đợi đến chạng vạng tỉnh lại, Lạc nhi sẽ trở lại.
Liên Ngu Sơn cũng không muốn quan tâm đến chuyện gì khác, chỉ cần có Lạc nhi bên người là đủ rồi.