Tần Dực và Lạc Khiết ngồi bên cạnh Tần lão phu nhân, khẽ an ủi bà.
Cái chết của Tiểu Liên, thật sự quá đột ngột.
Nhớ hôm nhận được tin dữ, bà đã không chịu được cú sốc mà ngất xỉu.
Sau khi biết rõ tất cả mọi chuyện, từ chuyện con bé bị lợi dụng, cho đến chuyện cô bị hại ngã cầu thang, kể cả hung thủ giết chết con bé...bà đã vô cùng hoảng hốt. May thay, bà vẫn đủ bình tĩnh để đối mặt với mọi chuyện.
Lục Vĩ Dạ - một người bà luôn xem như con gái ruột, lại là kẻ gây ra bao sóng gió cho Tần gia.
Bà ôm chặt tấm ảnh của Tiểu Liên trong lòng, nước mắt không ngừng nhỏ xuống.
Lạc Khiết chăm chú nhìn bức ảnh. Trong ảnh, con bé cười rất hồn nhiên, một nụ cười vô âu vô lo. Dường như bụi trần không thể chạm tới tà váy trắng tinh khôi của con bé.
Nghĩ tới đây, cô cũng bật khóc thút thít.
Hôm đến bệnh viện, là Tiểu Liên muốn tới đó để giết chết cô, thật không ngờ người hôm đó phải ra đi lại chính là nó.
Tần Dực ôm cô vào lòng:
- Mẹ và em đừng khóc nữa! Tiểu Liên ở trên trời cũng không mong thấy cảnh cả nhà chúng ta đau buồn như vậy.
Tần lão phu nhân gật gật đầu, cất giọng mệt mỏi:
- Mẹ lên trên phòng nghỉ ngơi, 2 đứa ở lại đây nhé!
Hắn đứng dậy định đỡ bà lên nhưng bà không cho, bắt hắn ở lại với cô, còn mình thì để quản gia dìu.
Đúng lúc ấy, thư kí của hắn chạy vào, để trên bàn 1 bức thư:
- Giám đốc! Tôi đã điều tra ra thông tin hiện tại của Lục Vĩ Dạ!
Lạc Khiết nhìn hắn, hắn lại nhìn thư kí:
- Sau hôm gây sự ở bệnh viện, Lục Vĩ Dạ bị chấn thương ở đầu, mất máu rất nhiều nhưng vì không được chữa trị kịp thời nên vết thương càng thêm trầm trọng. Cô ta mang theo bộ óc bị chấn thương nặng, lại sợ hãi khi nghĩ rằng đã giết chết giám đốc, nên toàn bộ ý thức của cô ta đều mất sạch. Lục Vĩ Dạ không về nhà mà lang thang khắp nơi.
Như vậy được 1 tuần, cô ta bị...một nhóm côn đồ chặn lại và hiếp tập thể. May mắn cô ta không chết, nhưng sau đó liền trở nên điên dại. Vài ngày sau cô ta có thai. Nhưng chính bản thân cô ta còn không chăm sóc nổi, làm sao giữ được đứa bé. Thế là...
Tần Dực vớ tay cầm lấy bức thư. Trong đó là một loạt hình ảnh của Lục Vĩ Dạ.
Cô ta đã điên rồi, đã mất trí rồi, và cả...đã từng làm mẹ rồi.
Lạc Khiết nhắm mắt, một giọt trong suốt chảy ra.
Lục Vĩ Dạ! Cô một đời muốn giết hại người khác, muốn giết hại con của người khác. Bây giờ lại đến lượt cô, sống không bằng chết, ngay cả cốt nhục của mình, cũng chẳng còn nữa.
Gieo gió thì gặt bão! Mà cô, đã gặp báo ứng rồi.
(...)
2 năm sau...
- Tiểu Bối! Lại đây chơi với bà nào!
Tần lão phu nhân cười hiền hậu, vỗ vỗ tay chờ đứa bé tên Tiểu Bối đi tới. Bé gái bụ bẫm, hóm hỉnh chạy tới, xòa vào lòng bà. Hai bà cháu được 1 dịp thoải mái.
Lạc Khiết nhìn mẹ chồng và con gái bé bỏng thân thiết như vậy, trong lòng dấy lên một loại niềm vui khó tả.
Còn nhớ lúc sinh Tiểu Bối mới được sinh ra, cô đã ái ngại nhìn bà. Đứa con đầu lòng là con gái, Tần gia lại là gia tộc lớn...
Mà trong ngôn tình, rơi vào hoàn cảnh như thế là ăn cám!
Nhưng mọi chuyện lại không hề như cô nghĩ. Giây phút được ôm đứa cháu nhỏ vào lòng, bà đã khóc rất nhiều, còn liên tục nói với cô:
- Cảm ơn con! Cảm ơn con đã sinh cho mẹ một tiểu mỹ nữ! Cảm ơn con đã mang đến cho Tần gia một đứa bé xinh đẹp! Tiểu Liên mất rồi, xem như đứa bé này là niềm vui mà ông trời muốn ban cho chúng ta. Mẹ cảm ơn con! Cảm ơn con nhiều lắm!
Từ đó trở đi, bà sống vui vẻ lạc quan hẳn. Tiểu Bối rất được lòng bà, còn được bà chăm sóc, thương yêu không rời một phút.
Con bé đang ngoan ngoãn nằm trong lòng bà, chợt nhìn về phía cô rồi cất tiếng:
- Ba! Ba!
Cô lắc đầu phì cười.
Con gái cô có một cái tật rất lạ. Mẹ lại gọi thành ba, ba lại gọi thành mẹ.
Nó lon ton chạy đến chỗ cô, cứ "baba" đòi cô bế.
Tần lão phu nhân cũng đi tới, nhẹ nhàng hỏi:
- Con dâu! Sao mấy hôm nay thằng Dực cứ ra ngoài mãi thế?
Nhắc tới đây, cô hơi buồn.
Mấy hôm nay hắn cứ ra ngoài, còn kha khá lạnh nhạt với cô.