Ngủ Sâu - Dương Tố

Chương 46



Phương Miên chạy bộ tập thể dục buổi sáng trở về, cậu lại thấy bác sĩ mặc blouse trắng bước ra từ nhà hàng xóm giàu có. Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt nặng nề, đứng trước xe bệnh viện màu trắng, thấp giọng nói chuyện với ông quản gia. Phương Miên loáng thoáng nghe họ nói thầm với nhau: "Vốn dĩ ngày hôm đó ngài ấy đã bị tổn thương nặng...", "Hiệu quả điều trị giảm...", "Không thể kéo dài thêm...", "Cần mau chóng tìm..."

Cậu lại thấy ông quản gia vẻ mặt buồn bã lắc đầu, "Thế nhưng có ai dám làm trái lời ngài ấy?"

Các bác sĩ thở dài: "Đúng vậy. Chúng tôi đâu ngờ ngày xưa... rơi vào kết cục như thế."

Ông quản gia tiễn bác sĩ lên xe đợi đến khi rời đi. Gió mùa thu xào xạc, ông quản gia một mình đứng trước cửa lau nước mắt, cảnh tượng thê lương đến lạ. Phương Miên lo lắng khi thấy bệnh tình của quys ngài lắm tiền có vẻ không mấy khả quan.

Cậu chạy tới chỗ ông quản gia, nhẹ nhàng hỏi: "Ông ơi, cháu có thể giúp được gì không?"

Ông quản gia lau mặt, cố gắng nở nụ cười, "Để cháu phải chê cười rồi, người già mà, hay dễ rơi nước mắt, chủ yếu là vì ông chủ nhà ông..." Ông nói một chốc rồi nghẹn ngào, "Ông chủ hiếm khi có được ngày vui vẻ. Lúc còn nhỏ, bố không thương mẹ không yêu. Lớn lên rồi lại lâm bệnh nặng, chưa kịp kết hôn. Tất cả những năm tháng tốt đẹp trong cuộc đời ông chủ đều trao hết cho gia đình. Bây giờ ông chủ bị bệnh cần rời Nam Đô để tìm người chữa trị nhưng những người ở trên giam giữ ông chủ không cho đi."

Phương Miên nghe xong cũng thấy đau lòng, cậu không biết nên nói gì. Ông bác giàu có này có thể khiến dàn lãnh đạo cấp cao ở Nam Đô nhúng tay chứng tỏ lai lịch không hề tầm thường. Phương Miên bất giác nghĩ nếu cậu gọi điện cho em gái hoặc Lam Á thì liệu nhờ họ giúp được không? Em gái hiện đang là người đứng đầu nhà họ Mục nói không chừng sẽ có cách.

"Bỏ đi." Ông quản gia xua tay, "Bản thân ông chủ không muốn chữa bệnh, ông chủ rất hạnh phúc khi được sống ở nơi đây. Ông chủ vui thì ông cũng không xen lời làm gì."

Phương Miên hỏi: "Dạo gần đây ngài ấy ăn uống sao rồi ông? Cháu mới tình cờ tìm được công thức mới muốn thử nấu xem như thế nào."

"Đương nhiên là quá tốt." Ông quản gia mở cửa, "Cháu khẽ chân vào bếp như mọi hôm. Ông đi mua thêm hành, gừng, tỏi. Cháu cứ nấu trước đi."

Phương Miên làm dấu tay OK, bước vào sân đi trên con đường quen thuộc. Cậu cởi giày cầm trên tay, chân trần giẫm lên mặt sàn gỗ bóng loáng. Chú chinchilla bự đứng trước cửa phòng khách, thấy cậu tới, chinchilla bự nghiêng đầu nhìn cậu. Cậu đặt ngón tay lên giữa môi ra hiệu với chinchilla bự, nó gật gật đầu, học theo cậu, nhón chân lên. Phương Miên vỗ nhẹ cái đầu đầy lông của nó rồi rón ra rón rén đi vào nhà bếp.

Phương Miên rửa thớt, xắt thịt. Chinchilla bự thò nửa cái đầu mập của nó ngó nhìn, hỏi: "Ngài Phương, tôi có thể giúp gì không?"

Giọng nó rất to, Phương Miên vội vàng bỏ dao xuống, che miệng nó: "Suỵttt- Ông chủ mi không thích có người vào nhà, đừng để tao bị lộ nha."

"Ngài nhầm rồi ngài Phương, ông chủ thích ngài nhất." Chinchilla bự nghiêm túc nói.

Phương Miên sửng sốt, hỏi: "Ông chủ mi biết tao là chinchilla à?"

"Tất nhiên."

Hèn chi, Phương Miên gãi đầu. Hàng xóm giàu có yêu chinchilla yêu cả đường đi lối về nên cũng có thiện cảm với Phương Miên. Hẳn hàng xóm giàu có biết chuyện này từ lâu vì thực ra Phương Miên đã nhiều lần vào nhà. Chỉ là nhắm mắt làm ngơ, giả vờ như không biết.

Ông bác hàng xóm ngầm cho phép Phương Miên ở lại nấu ăn, cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều, chú tâm mày mò món cháo gan heo mới học. Cậu đeo tạp dề cho chinchilla bự để nó giúp cậu một tay, tiện thể xem tính năng hiệu quả của robot chinchilla mà cậu tự chế tạo, kiểm tra có cần cải thiện thêm gì không. Đang lúc luôn chân luôn tay bỗng trên lầu vang tiếng động giống như có vật nào đó bị rớt.

Lẽ nào quý ngài lắm tiền bị ngã? Ông quản gia kể sức khoẻ ông chủ ông không tốt. Đừng nói là ngã thật nha, ông bác già rồi mà bị ngã thì nguy hiểm lắm. Chinchilla bự lao vút lên lầu, Phương Miên cũng vội vàng đuổi theo phía sau. Leo lên tầng hai cậu chỉ thấy dưới sàn trải tấm thảm màu đen, rèm cửa sổ bằng nhung kéo lại kín mít không để lọt ánh sáng. Trên dãy hành lang tối mù mờ, rất nhiều robot chinchilla đứng xung quanh, có người nhện chinchilla, siêu nhân chinchilla cậu đã thiết kế. Đứa thì bưng đĩa phục vụ, đứa thì lấy thuốc, đứa thì hút bụi.

Thấy Phương Miên tới, tất cả chinchilla đồng loạt ngẩng đầu, đặt đồ trên tay xuống, chặn Phương Miên lại, nói với vẻ nghiêm túc: "Xin lỗi, không được phép đi qua đây."

Tiếng ho trầm thấp phát ra từ căn phòng cuối hành lang giống đang cố kiềm nén nhưng dường như không chịu nổi mà bị ho liên tục.

"Ông bác ơi, ngài ổn không?" Phương Miên gọi với vào, "Cháu tên Phương Miên, người đã giúp ngài làm chinchilla ạ."

Chinchilla bự bước ra từ căn phòng đó, nói: "Ông chủ nói ngài ấy không sao, mời ngài Phương xuống lầu."

"Thực sự ổn sao? Có bị ngã ở đâu không? Cần tôi gọi cho bệnh viện không?"

Phương Miên tinh mắt phát hiện có vết máu trên bộ lông đen xám của chinchilla bự.

Chinchilla bự nhìn quanh quanh rồi lặp lại: "Ông chủ nói không cần, mời ngài Phương xuống lầu."

Người ta đã nói đến mức này, Phương Miên đành phải một mình đi xuống lầu. Cậu gọi điện cho ông quản gia, mong ông nhanh chóng về nhà xem ông chủ có bị ngã không. Một người rơi vào tình cảnh như thế, cảm xúc thất thường là điều hiển nhiên, né tránh gặp người không có gì kì lạ cả. Có lẽ quý ngài lắm tiền mang cốt cách bất khuất, thời trẻ từng hô mưa gọi gió đến khi già cả bị bệnh tật trói buộc, mặc cảm, không muốn người khác nhìn thấy. Đó là lý do vì sao tự giấu mình.

Ôi.

Phương Miên xuống lầu thấy một chú chinchilla nhỏ bưng khay, đến đưa li nước cam cho cậu.

"Ông chủ mời ngài Phương uống nước trái cây. Ông chủ dặn ngài Phương cứ ở tầng một tự nhiên, chơi bao lâu cũng được. Trong phòng game có khoang game VR, ngài Phương hãy thoải mái chơi."

Phú thương rối loạn lo âu xã hội khá dễ thương, trong lòng Phương Miên mềm nhũn.

Ông quản gia mồ hôi nhễ nhại quay về, sau khi lên tầng trên kiểm tra, ông bước xuống nói với Phương Miên rằng ông chủ vẫn ổn, lúc này Phương Miên mới thở phào nhẹ nhõm. Ban đầu cậu dự định nấu cháo gan heo nhưng thấy quý ngài lắm tiền ho nặng như vậy, Phương Miên đổi sang nấu cháo hoa quế. Ông quản gia ngửi thấy mùi hoa quế, ngâm nga hạnh phúc, hứng khởi bưng cháo lên lầu. Không lâu sau, ông mang bát không xuống, vui mừng kể với Phương Miên: "Ông chủ ăn hết rồi. Tiểu Phương à, vẫn là nhờ có cháu."

Ông quản gia muốn trả tiền cho Phương Miên, Phương Miên từ chối không nổi đành đồng ý nhận. Ngờ đâu ông quản gia lại nhờ chinchilla nhỏ cầm một túi đựng thỏi vàng tới, mở túi ra, ánh sáng của vàng xuýt chói mù mắt Phương Miên, cũng làm ngôi nhà sáng sủa nhiều hơn.

"Ông chủ nhà ông không có gì, chỉ có tiền là nhiều, cháu mau lấy đi. Nếu cháu không nhận thì lần sau sao ông dám nhờ cháu nấu giúp nữa."

"Cái này được không ạ?" Phương Miên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

"Ông chủ nhà ông không có con cháu, cháu không nhận, mai này ông chủ qua đời, số tiền sẽ rơi vào tay người thân gia đình ông chủ, những người đã bỏ mặc ông chủ tự chờ chết ở Nam Đô." Ông quản gia tức giận nói: "Đưa cho cháu tốt hơn."

Phương Miên do dự hồi lâu, nói: "Ông quản gia ơi, cho phép cháu xin tôn tính đại danh ông chủ của ông? Có lẽ cháu sẽ nhờ được ai đó giúp đỡ rời Nam Đô tìm cách cứu chữa."

Ông quản gia lắc đầu: "Vấn đề này rất phức tạp, nếu cháu giúp, rất có thể cháu sẽ bị vào tầm ngắm, vì vậy cháu tuyệt đối không được dính vào, đừng hỏi tên ông chủ. Ở lại đây không phải chuyện tồi tệ, ông nghĩ gần đây tâm trạng ông chủ đã tốt hơn nhiều. Tiểu Phương, ông thay mặt ông chủ nhận ý tốt của cháu, thực lòng cảm ơn cháu rất nhiều."

Phương Miên miễn cưỡng lấy một nửa, chú chinchilla bự giúp cậu mang những thỏi vàng về nhà. Về nhà đếm đếm chỗ vàng, Phương Miên cảm động phát khóc, có hàng xóm giàu có rối loạn lo âu xã hội tốt quá là tốt. Cậu muốn nấu thật nhiều món ăn ngon cho ông bác ấy! Mặc dù ông quản gia lo lắng Phương Miên bị liên luỵ nên không muốn cậu can thiệp nhưng Phương Miên suy nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn cho Mục Tuyết Kỳ, hỏi xem dạo này cô có thời gian để nói chuyện không.

Ban ngày, Phương Miên sang nhà bên nấu cơm như thường lệ, ông bác hàng xóm giàu có không muốn gặp ai, vậy là Phương Miên nhờ chinchilla nhỏ gửi tin lên lầu, hỏi ông bác thích ăn gì.

Chinchilla nhỏ bưng khay xuống, trên khay có tờ ghi chú được in chữ, chỉ viết hai từ: Xúp cừu.

Ông bác nghiện xúp cừu rồi à. Ngày hôm sau Phương Miên bảo chinchilla nhỏ lên hỏi, chinchilla nhỏ đi xuống kèm theo mảnh giấy, vẫn y như cũ: Xúp cừu.

Ăn nhiều xúp cừu vậy không sợ bị nhiệt sao? Phương Miên lật mặt sau tờ giấy, viết lên: Ông bác, ngày nào cũng ăn xúp cừu không tốt đâu. Hôm nay chúng ta ăn cà tím chua ngọt, cá hầm đậu hũ và thịt xào tiêu xanh được không? Là các món dễ tiêu, phù hợp với ngài.

Chinchilla nhỏ bưng tờ giấy nhỏ lên lầu, mãi sau lại quay xuống với tờ ghi chú mới.

Phương Miên mở ra xem, trên đó viết: Được.

Phương Miên nấu xong bữa trưa cho quý ngài lắm tiền, về nhà xem thấy tin nhắn của Lam Á.

Lam Á: 【Việc chính trị khiến con bé bận rộn, không có thời gian để gọi cho cháu. Mục Tuyết Kỳ nhờ dì hỏi cháu có vấn đề gì cứ nói với dì rồi dì sẽ thu xếp cho.

Phương Miên nhập số điện thoại của bà, bên kia bấm nhận, hình ảnh Lam Á hiện trên màn hình. Ba năm trôi qua bà không thay đổi nhiều, vẫn trang nhã, quý phái, môi đỏ rực như lửa, hai viên hồng ngọc đeo trên tai như hai giọt lệ, khi bà quay sang nhìn, khuôn mặt rạng rỡ, lộng lẫy.

"Chào dì, lâu rồi không gặp, dì càng xinh đẹp hơn." Phương Miên cười chào hỏi.

Lam Á che miệng cười: "Dì không biết bản thân có đẹp lên không nhưng biết miệng cháu biết nói ngọt hơn."

Trước khi vào vấn đề khó tránh khỏi hàn huyên đôi câu, Phương Miên hỏi: "Chú dì đều khoẻ chứ?"

"Đều tốt cả." Lam Á cười đáp: "Mục Tuyết Kỳ rất giỏi giang, lúc đầu chính dì là người đã gò bó con bé." Từ lâu bà đã biết sự thật tại sao Mục Tuyết Kỳ lại bị bọn côn đồ đánh dấu.

"Dì luôn tự hỏi, nếu ngay từ đầu dì không ép con bé kết hôn thì có phải con bé sẽ không làm điều đó. Cho đến hiện tại, mặc dù con bé đã trở thành người đứng đầu nhà họ Mục, lãnh đạo của Nam Đô nhưng luôn có những alpha mang ý đồ xấu muốn khiến con bé bẽ mặt bằng cách châm chọc chuyện bị đánh dấu tạm thời. Người ta còn nói Tĩnh Nam nhường vị trí là vì bị Tuyết Kỳ đâm sau lưng.

Phương Miên: "Dì, em gái có để ý đến mấy lời sỉ nhục ấy không?"

Lam Á lắc đầu: "Nó chưa từng nói gì cả."

"Voi không quan tâm đến tiếng kêu của kiến." Lông mày Phương Miên cong cong, "Bởi vì chúng quá nhỏ bé không đáng nhắc đến, voi không nghe được."

Sau khi nghe Phương Miên nói, Lam Á chợt tỉnh ngộ, nỗi sầu lo trong mắt tan biến, nở nụ cười chân thành trên môi.

"Dì rất vui khi Mục Tuyết Kỳ có cháu làm bạn."

Lời hỏi han đã tương đối, Phương Miên đi vào vấn đề chính, phu nhân Lam Á của nhà họ Mục mà xuất chiêu, chắc chắn quý ngài lắm tiền có thể rời Nam Đô trị bệnh. Vừa định nói thì Lam Á lên tiếng trước, bà nhẹ nhàng hỏi: "Cháu hỏi thăm Tuyết Kỳ, hỏi thăm chú dì nhưng tại sao không hỏi về Tĩnh Nam?"

Phương Miên giật mình, lời muốn nói bị chặn trong miệng như có tảng đá mắc kẹt khiến cổ họng cậu khó chịu.

Luôn cảm thấy bản thân đã buông bỏ rồi nên vốn dĩ cậu muốn bỏ qua nhưng vì sao lại nhắc đến tên anh? Khiến trái tim tựa hồ bị mũi tên xuyên trúng, âm ỉ đau đớn.

Phương Miên cúi đầu nói: "Cháu đã cắt đứt với anh ấy rồi. Anh ấy từng nói, đã cắt thì phải cắt gọn gàng dứt khoát." Phương Miên do dự hồi lâu, ngập ngừng: "Hỏi qua một câu cũng được. Anh ấy... thế nào rồi?"

Lam Á thở dài, "Tình trạng nó không ổn."

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

Tác giả có lời muốn nói:

"Khà khà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.