Ngủ Sâu - Dương Tố

Chương 51



"A lô, anh," Phương Miên ngồi xổm bên lề đường, gọi điện cho Lộ Thanh Ninh: "Em đi nghỉ dưỡng, chắc phải vài tháng nữa mới về... Không, không, không. Anh đừng qua cung điện Trắng, em không có ở đó đâu, anh đừng nghĩ lung tung, em thì xảy ra chuyện gì được chứ? Mục Tĩnh Nam?... À, Mục Tĩnh Nam anh ấy..."

Phương Miên liếc nhìn alpha ngồi trong xe, xe bị khoá, tên này không đào tẩu được. Anh ngồi ghế phụ, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Được rồi, đúng là em đang ở cùng anh ấy." Phương Miên thở dài: "Anh ấy bị bệnh, em muốn dẫn anh ấy đi chơi thư giãn." Cậu không nhắc về chuyện cậu rời Nam Đô để tìm Thiên Đàng, chỉ nói: "Nói chung là anh đừng lo nhé, em cùng anh ấy đi đây đi đó, vài tháng nữa sẽ về."

Phương Miên cúp điện thoại, mở khoá trong, kéo cửa xe, khom người nói: "Trời muộn rồi, chúng ta nghỉ lại một đêm. Báo trước cho anh, ở đây chỉ có nhà nghỉ không có khách sạn cao cấp. Em ở đâu anh theo đó, biết chưa?"

Mục Tĩnh Nam ngước mắt nhìn cậu, gật gật đầu.

Phương Miên bảo anh xuống xe, cậu nhìn anh đi một lúc, bước chân anh đều đặn, hình như đã chậm lại. Anh mặc áo măng tô dễ gây chú ý, dáng người cao thẳng, đứng trong bãi rác cực kì nổi bật. Phương Miên dẫn anh đi mua áo sơ mi và áo khoác đen, mua thêm vài cái quần lót sạch để thay đổi. Thấy trời hạ nhiệt độ, Phương Miên còn mua cho anh khăn choàng cổ cùng mũ len.

"Nói anh nghe, vì dự báo thời tiết báo thời tiết thay đổi nên mua quần áo cho anh vì sợ anh chết cóng thôi, chứ em không có ý gì muốn quay lại với anh đâu. Tiền quần áo, tiền xăng dầu, tiền ăn, em tính nợ cho anh, ghi lại vào sổ hết."

Rõ ràng cậu mua cho anh món đồ rẻ nhưng viết trong sổ một trang phục giá 20.000 tệ, đưa anh ký tên. Anh không chớp mắt, nhoáng cái trực tiếp ký tên bản thân.

Phương Miên chọn thêm một ít quần áo cho cậu, cậu không cần cầu kì, sang trọng, chọn cho mình bộ rẻ hơn của Mục Tĩnh Nam. Lúc thanh toán, người bán hàng lém lỉnh bông đùa: "Vợ chồng son đến sắm sửa, sao có thể chọn đồ rẻ, hay là hai anh qua đây xem thử hàng cao cấp?"

"Không xem." Phương Miên cầm quần áo rời đi, quay đầu nhìn Mục Tĩnh Nam, nói: "Giữ khoảng cách với em, đừng để người khác tưởng chúng ta là vợ chồng, cặp đôi, hay tình nhân gì đó."

Mục Tĩnh Nam rủ mi, đi chậm hơn Phương Miên vài bước.

Phương Miên đi phía trước, quay lại nhìn anh, anh đi cách cậu vài mét, đáng thương lẽo đẽo theo sau cậu. Thấy Phương Miên dừng, anh cũng dừng.

"..." Phương Miên hết nhịn nổi, kiên quyết nói: "Gần hơn đi."

Mục Tĩnh Nam tiến lên vài bước.

"Gần hơn nữa."

Mục Tĩnh Nam đến bên cạnh, cúi đầu ngắm nhìn cậu. Hai người gần nhau đến mức Phương Miên có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của anh.

"Chỉ... chỉ được gần thế này thôi." Phương Miên ngoảnh đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Mục Tĩnh Nam hạ ánh mắt, theo sau Phương Miên.

Phương Miên dẫn anh đến tiệm cơm, gọi vài món dễ tiêu mang đi. Bữa này là dành cho Mục Tĩnh Nam, còn Phương Miên sang cửa hàng bên mua đồ nướng và thịt xiên gói về, trong tủ lạnh có bia, Phương Miên mua một chai về uống.

Vào nhà trọ, phòng một giường đơn giản, ban công quay phía nam cộng thêm một phòng tắm nhỏ. Nhà trọ hướng ra đường chính, thỉnh thoảng bên ngoài vang tiếng còi xe và tiếng xe phóng vù vù. Nhà trọ ngoại trừ sạch sẽ thì không còn ưu điểm nào khác. Mục Tĩnh Nam không phải là người kén chọn, anh yên lặng, cởi áo khoác, đặt đồ ăn lên bàn, tách đũa dùng một lần, đặt trên khăn giấy. Hộp nhựa đựng thức ăn, giấy bạc gói xiên nướng, bia lạnh của Phương Miên, anh cẩn thận lấy ra, bày biện bàn ăn, xếp thêm khăn giấy trước mặt mỗi người, tỉ mỉ từng chút giống như đang thưởng thức một bữa ăn sang trọng. Chuẩn bị xong xuôi, anh ngồi trên ghế nhựa, yên lặng ngồi chờ Phương Miên cùng nhau ăn cơm.

Phương Miên nói: "Anh ăn trước đi, em đi tắm đã."

Trước khi vào phòng tắm, đột nhiên Phương Miên quay phắt lại, hầm hè doạ Mục Tĩnh Nam: "Nếu anh dám bỏ chạy, em bắt anh về hầm canh rắn."

Mười phút sau, Phương Miên đi ra, thấy Mục Tĩnh Nam ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh trước bàn, cậu âm thầm thở phào. Tên này hôm nay khá ngoan, không tồi. Phương Miên đi tới bàn ăn, định ăn xiên nướng bỗng phát hiện số que chỉ còn một nửa, toàn bộ món thận khoái khẩu bị ăn hết sạch, còn món canh trứng và thịt heo xào cần tây mua riêng cho Mục Tĩnh Nam lại còn nguyên xi. Chai bia cũng đã mở, Phương Miên dốc chai lên uống, không chảy ra giọt nào.

Chuyện gì vậy? Ai ăn xiên que của cậu? Ai uống bia của cậu? Chẳng phải phòng này chỉ có mỗi mình cậu uống bia thôi sao?

Cậu cúi nhìn Mục Tĩnh Nam, vẻ mặt anh vẫn như bình thường, yên tĩnh cùng điềm nhiên.

Anh mím môi dùng khăn giấy lau miệng, đặt đôi đũa dùng một lần xuống, nói: "Anh ăn xong rồi, cảm ơn vì bữa ăn."

Nói xong, anh đứng dậy định rời đi, nhưng cơ thể lảo đảo, Phương Miên nhanh nhẹn đỡ được anh, hai người chạm mắt nhau, đôi mắt Mục Tĩnh Nam mơ màng như phủ lớp sương mù.

"Anh dám uống trộm bia của em!"

Mục Tĩnh Nam im lặng ngoảnh mặt.

"Chẳng phải anh không uống sao?" Phương Miên hoang mang.

"Trước kia," Mục Tĩnh Nam cau mày, hồi lâu mới trả lời: "Có nhiệm vụ."

"Bây giờ làm gì có nhiệm vụ mà uống?" Phương Miên quan sát anh, "Không phải chứ, tửu lượng của anh yếu quá, mới một chai đã say rồi? Không uống nổi sao lại nốc hết cả chai?"

Mục Tĩnh Nam không trả lời.

Mỗi lần anh phạm lỗi là lại chẳng nói năng gì.

Phương Miên chịu thua: "Anh có biết hiện tại anh không thể ăn bất cứ món nào quá khó tiêu không?" Phương Miên cầm xiên que trên bàn lên, "Thịt nướng này đầy dầu mỡ, em còn gọi loại cay đặc biệt mà anh vẫn ăn."

Cậu dìu anh lên giường, anh chúi đầu ngã xuống làm áo sơ mi đen bị nhăn. Đặt tên ngốc này nằm ngay ngắn xong, Phương Miên đứng dậy định đi ăn nhưng bị anh kéo cổ tay khiến cơ thể mất thăng bằng, ngã xuống cạnh anh. Cậu quay đầu, bắt gặp đôi ngươi vàng sẫm của anh. Tay anh chạm vành tai Phương Miên, hơi thở nóng rẫy phả lên gò má cậu, tưởng chừng bị nướng trong lò than, ửng đỏ cả mặt.

Phương Miên đẩy anh: "Anh làm gì thế?"

Mục Tĩnh Nam không nhúc nhích: "Em muốn bỏ đi sao?"

Nhìn vẻ ngoài của anh khó có thể nói anh đang say. Nhưng quan sát hành động cùng phản ứng của anh, dễ thấy rằng nó khác xa với mọi hôm.

Phương Miên chọt anh: "Anh vẫn có thể tỉnh táo chứ hả?"

"Có thể." Anh chăm chú nhìn Phương Miên.

"Anh là ai?"

"Mục Tĩnh Nam."

"Em là ai?"

Mục Tĩnh Nam yên lặng nhìn cậu, ngừng một lát rồi trả lời: "Người xấu."

Phương Miên: "?"

Anh nói cậu là gì cơ?

"Có ngon anh lặp lại?"

Mục Tĩnh Nam dời tầm mắt, giống như không muốn làm Phương Miên tức giận, anh im lặng.

Phương Miên truy hỏi: "Tại sao anh lại nói em xấu?"

Mục Tĩnh Nam thấp giọng đáp: "Em đối xử tốt với Mục Tuyết Kỳ, xấu với anh."

"Ai tệ bạc với anh? Hay em đối với anh chưa đủ tốt?" Phương Miên sắp tức phát ngất, "Rốt cuộc là ai gây chuyện rồi bỏ đi, là ai muốn cắt đứt quan hệ với em? Anh nói cho rõ lại, em đối xử với em gái tốt hơn đối với anh chỗ nào?"

Mục Tĩnh Nam mím môi mỏng, mắt cụp xuống, không mở miệng. Tên này bệnh rồi trở nên ương bướng, ai dè say rượu càng ương bướng hơn.

"Nói." Phương Miên bảo.

Cuối cùng Mục Tĩnh Nam cũng chịu lên tiếng: "Em nấu xúp thịt cừu cho cô ta, không nấu cho anh."

Phương Miên: "..."

Cậu nấu xúp cừu cho em gái mà không làm phần cho tên này hồi nào?

Cậu cẩn thận ngẫm nghĩ, hình như đúng là có một lần - lần Mục Tuyết Kỳ bị bọn côn đồ đánh dấu.

Đó đã là khoản nợ của nhiều năm trước, anh ghim đến tận bây giờ. Hơn nữa thời điểm đó, rõ ràng là anh ép Phương Miên hoàn thành các giao dịch, Phương Miên chỉ không nấu xúp cừu cho anh mà thôi. Huống hồ đếm thử số xúp cừu anh ăn trước và sau xem, có khi lấp đầy cả bể bơi.

Phương Miên không ngờ hoá ra Mục Tĩnh Nam là người nhỏ mọn như thế.

Mục Tĩnh Nam thấp giọng nói: "Anh ghét cô ta."

Phương Miên phiền muộn hỏi: "Thế anh cũng ghét em?"

Mục Tĩnh Nam rủ hàng mi dài, dịu dàng nói: "Không ghét em."

Chỉ vỏn vẹn ba từ, bất giác lòng Phương Miên mềm nhũn. Ầy, cái tên này, Phương Miên thực sự bó tay với anh. Cậu chọt chọt, nói: "Xuống, đừng đè em."

Mục Tĩnh Nam vẫn bất động, vững vàng như ngọn núi đè chặt Phương Miên dưới thân.

Phương Miên không tức giận, hỏi: "Anh đè em vậy là muốn làm gì? Muốn chịch à? Nói anh biết, không đời nào."

Sau đó, Mục Tĩnh Nam trầm mặc một lúc.

Mãi sau anh đáp: "Giữ em."

Phương Miên sửng sốt, trong lòng như mặt hồ lăn tăn gợn sóng đắng chát.

Cái tên này...

Bỗng nhiên Mục Tĩnh Nam cúi đầu, cởi thắt lưng quần Phương Miên. Phương Miên cực kì kinh hãi, giữ chặt lưng quần, "Khốn nạn, lại muốn **! Nói anh biết, bây giờ chúng ta không phải bạn tình, anh đừng hòng toại nguyện đạt âm mưu."

Mục Tĩnh Nam ngẩng mặt, hôn cậu, rầm rì nói: ""Mút kẹo" em."

"Hả?" Phương Miên bị sốc.

Cậu chợt nhớ ra, sáng nay lúc cậu hăm doạ Mục Tĩnh Nam chính là câu còn ồn ào sẽ lấp kín miệng anh.

"Không, đừng!" Thấy anh sắp vùi đầu xuống, Phương Miên kéo anh lên, ôm ghì lấy anh: "Đừng đụng vào!"

Anh hết giãy rồi lại quẫy, Phương Miên ôm eo anh, không cho anh di chuyển. Cuối cùng anh cũng chịu ngừng, nằm yên. Phương Miên sợ anh lại quậy, cậu vùi mặt vào ngực anh, giữ nguyên tư thế này. Vòng eo anh thon gọn, Phương Miên có thể ôm trọn bằng hai tay. Trán cậu tựa sát lồng ngực anh, nhiệt độ cơ thể hầm hập như lửa, cảm nhận nhịp tim đập đều của anh.

Đã lâu rồi Phương Miên không ôm chầm anh như thế này, trong lòng cậu cảm thấy chua chát. Cậu lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn thấy xương quai hàm xinh đẹp của anh. Ánh đèn mập mờ của nhà trọ rơi trên mắt, tựa hồ rắc lớp kim tuyến lên anh. Anh cũng cúi xuống nhìn Phương Miên, đôi mắt mơ mơ màng màng bởi cơn say.

"Ngủ đi." Phương Miên hung dữ nói.

Anh rất ngoan ngoãn, nghe lời nhắm mắt.

Phương Miên chạm đôi mắt, thầm thì: "Được rồi, sau này em sẽ không bao giờ nấu xúp cừu cho em gái, đừng nói em là người xấu nữa."

Tiếng xe cộ ngoài cửa sổ không dứt, lá ngô đồng rơi giữa màn đêm khiêu vũ dưới ánh đèn. Cơn buồn ngủ tựa voan mỏng phủ lên mắt Phương Miên, hai mí mắt đánh nhau, dần dần không chống nổi, cậu chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi tỉnh dậy, cậu ngước nhìn, bắt gặp đôi mắt vàng kim của Mục Tĩnh Nam, ánh dương nơi đáy mắt sáng rực rỡ như vàng.

Anh mải mê ngắm nhìn Phương Miên không biết tự lúc nào.

Phương Miên vẫn duy trì tư thế ôm chặt, nằm sấp trên người anh. Phương Miên giật mình, luống ca luống cuống buông tay, nhanh như chớp lộn vòng sang đầu giường bên kia.

Mục Tĩnh Nam đứng dậy mặc quần áo, đôi mày khẽ chau lại, "Thành thật xin lỗi chuyện tối hôm qua, sau này anh sẽ không uống say nữa."

"Cũng đừng ăn vụng thịt xiên của em." Phương Miên bổ sung.

Mục Tĩnh Nam cụp mắt, dáng dấp bé ngoan nhận sai.

"Ừm."

"Cũng không được phép trèo lên giường em." Phương Miên nhấn mạnh: "Giữ khoảng cách với em. Đêm qua, ờm, đêm qua là do anh không chịu thả em ra, chứ em không hề cố tình rúc vào lòng anh."

Mục Tĩnh Nam không đổi sắc mặt ngậm bồ hòn làm ngọt: "Ừm, lỗi tại anh."

"Anh còn nhớ chuyện xảy ra tối hôm qua không?" Phương Miên hỏi.

Trong mắt Mục Tĩnh Nam thoáng qua nhiều dấu chấm hỏi, kí ức của anh chỉ sót lại những mảnh vụn vặt mơ hồ về chuyện ngày hôm qua, anh man mán nhớ rằng anh đã giữ Phương Miên lại rồi nói muốn khẩu giao giúp Phương Miên. Anh cau mày nghĩ nghĩ, đáp: "Anh đã liếm em."

Phương Miên bùng nổ, phát điên lên: "Không có, anh đừng nói bậy!"

Mục Tĩnh Nam nghiêng mặt nhìn cậu, ngừng một chút, nói: "Ừm, anh không làm."

Đây rõ rành rành là biểu hiện không tin nhưng vẫn phải vâng lời Phương Miên. Phương Miên bò qua, túm cổ áo anh nói: "Thực sự là anh không có làm!"

Mục Tĩnh Nam giơ tay, muốn xoa đầu Phương Miên, giơ được nửa chừng thì nhớ ra Phương Miên dặn anh không được phép chạm vào cậu. Bàn tay lơ lửng giữa không trung, từ từ rút về, anh nói: "Ừ."

Phương Miên: "..."

Phương Miên chẳng rõ cuối cùng anh có tin thật hay không, cậu bỏ cuộc không thanh minh nữa, đi vào đánh răng rửa mặt, đến khi ra thì thấy Mục Tĩnh Nam đã thu dọn đồ xong xuôi, quần áo được gấp gọn xếp ngăn nắp, góc cạnh thẳng thướm vuông vức, đóng va li, mở cửa cho Phương Miên. Phương Miên không cần cầm xách thứ gì, bước ra khỏi phòng. Hai người rời nhà nghỉ, Phương Miên phát hiện trên đường có một vài người đang nhìn chằm chằm vào cậu và Mục Tĩnh Nam. Phương Miên dẫn Mục Tĩnh Nam lượn vòng quanh mua sắm đồ cắm trại dã ngoại, xong rồi đi ra thấy người vẫn còn ở đó.

"Có người theo dõi chúng ta." Phương Miên che miệng nói nhỏ.

Mục Tĩnh Nam bình tĩnh, vỗ lưng trấn an cậu, tỏ ý cậu đừng hoảng sợ.

Lên xe, Phương Miên cực kì muốn bỏ rớt những người phía sau, cậu rẽ vào nhiều con đường khác nhau. Không biết kẻ theo dõi là ai, rất có thể họ tới vì Mục Tĩnh Nam. Phương Miên thấy vẻ mặt Mục Tĩnh Nam vẫn ung dung điềm tĩnh như thể lường trước những kẻ theo dõi này không gây nguy hiểm cho họ. Đánh được vài vòng, Phương Miên đoán chừng đã ổn, quay xe lái thẳng tới trạm kiểm soát biên giới.

Phương Miên hỏi: "Thiên Đàng ở hướng nào?"

"Phía bắc, nơi có tuyết rơi."

"Anh biết vị trí cụ thể?" Mắt Phương Miên sáng lên.

Mục Tĩnh Nam lắc đầu: "Anh kể cho em tất cả những gì anh biết rồi."

Phương Miên: "..."

Thế té ra biết được nơi nào có tuyết rơi à. Vượt qua sông Nguyệt Quế, thành phố nào ở phía bắc không có tuyết rơi vào mùa đông, tìm kiểu gì? Phương Miên gãi đầu, mặc kệ, cứ vượt qua trạm rồi tính sau. Từ từ thăm dò, từ từ tìm kiếm, thể nào cũng tìm ra. Phương Miên liếc nhìn Mục Tĩnh Nam qua gương chiếu hậu, chỉ là không biết anh còn có thể sống được bao lâu.

"A Miên." Mục Tĩnh Nam lại lên tiếng, âm thanh trầm thấp: "Đừng đặt hi vọng quá cao, em thậm chí không thể vượt qua trạm."

"Anh không được phép nói." Phương Miên nhăn mày, "Em biết mình đang làm gì, nói anh biết, em bảo ra được thì sẽ ra được."

Mục Tĩnh Nam: "..."

Hình như tên này không có ý định tin vào điều đó, giọng điệu Phương Miên trở nên nguy hiểm: "Em cầm đầu hay anh cầm đầu?"

"..." Mục Tĩnh Nam trả lời: "Em cầm đầu."

"Anh nghe ai?"

Mục Tĩnh Nam nhắm mắt: "Nghe em."

"Ngoan vậy thì tốt." Phương Miên được nước làm tới, "Tiểu Mục, hát thử nghe chơi."

Mục Tĩnh Nam: "..."

Mục Tĩnh Nam câm như hến, Phương Miên cũng chẳng trông mong anh hát thật. Cậu vừa lái xe, vừa tự ngâm nga bài hát. Bài hát không có lời, chỉ là một giai điệu du dương. Cậu ngân nga rất nhẹ, rất êm tựa âm vang trong gió mùa thu xào xạc, bồng bềnh theo những chiếc lá ngô đồng, bay về nơi phương xa. Xe lao vút như đang hướng tới cõi mộng huyền bí cùng với tiếng ngân dịu dàng này. Mục Tĩnh Nam nhắm mắt lại, trên môi vương ý cười.

Lái xe cả ngày, cuối cùng cũng thấy biển chỉ đường. Phương Miên lái xe chầm chậm đến gần trạm kiểm soát, mấy binh linh vác súng đứng canh ở trạm kiểm soát giống như cái thùng sắt, có nhiều binh lính không phải alpha đeo máy dẫn truyền thần kinh mẫu mới nhất. Phía trước có ô tô nhỏ màu đen kiểu dáng đơn giản đang đậu, Phương Miên lái tới sau đuôi nó, đậu xe xếp hàng dọc để qua trạm kiểm soát.

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, xuất hiện một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp ngồi trong xe. Là Mục Tuyết Kỳ, cô đã thay đổi rất nhiều, mặc bộ đầm vest màu tím sang trọng, tóc buộc lên, môi son đỏ tươi, ánh mặt trời chiếu lên toả sáng lấp lánh, trông loá mắt doạ người. Phương Miên nhớ lại dáng vẻ cô tranh luận cùng nhiều chính trị gia khác trên ti vi, từ tốn thẳng thắn, không còn là một cô con gái thứ gia đình quý tộc nhỏ bé ngày xưa.

Mục Tuyết Kỳ dịu giọng hỏi: "Anh Phương Miên, tại sao anh không nói với em anh sắp rời đi?"

"Anh không nói thì em vẫn đến đây, đúng không?"

"Bên ngoài đang chiến tranh." Mục Tuyết Kỳ nhã nhặn thuyết phục cậu: "Đừng đi, ở lại Nam Đô chẳng phải tốt hơn sao?"

Phương Miên nghiêng người nhìn cô, trên mặt cô tươi cười nhưng đôi mắt vàng kim không thể hiện điều đó. Cô và anh trai giống hệt nhau, sinh ra để làm nhà lãnh đạo. Đôi mắt vàng kim điềm tĩnh của hai người, khi đối diện với nó luôn khiến đối phương có cảm giác bản thân đã trở thành con mồi trong miệng rắn.

"Em gái," Phương Miên hít sâu một hơi, nói: "Đừng vòng vo tam quốc nữa, anh không học nổi Thái Cực quyền của bọn em. Nói thẳng, vì sao em không cho anh trai em đi?"

ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ

Tác giả có lời muốn nói:

"Hầyy..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.