Mộ Bạch là một tiểu quỷ chuyên gây bóng đè.
Cứ đè người là có cơm ăn.
Gần đây cậu phụ trách đè một họa sĩ truyện tranh mới tốt nghiệp đại học.
Sau đó ba tháng liền Mộ Bạch không ăn được miếng cơm nào.
Cậu không rõ tại sao có người còn thức khuya hơn cả quỷ.
Mộ Bạch đành phải đổi mục tiêu khác.
Là chú út của họa sĩ kia.
Nghe nói mục tiêu mới là chủ tịch một công ty lớn, tính cách điềm đạm chín chắn, tính kỷ luật rất cao, mỗi ngày đều ngủ sớm dậy sớm.
Mộ Bạch hết sức vui vẻ, đêm nào cũng lén đè chủ tịch.
Cậu sợ đè lâu chủ tịch không thể ngủ sớm dậy sớm, vì vậy cậu rất hiểu chuyện, chỉ đè nửa ngày thôi.
Qua một thời gian ngắn, Mộ Bạch ăn uống no nê bắt đầu tiêu cực biếng nhác.
Nhưng chủ tịch ngày càng ngủ sớm hơn, thời gian ngủ cũng ngày càng dài hơn.
Cuối cùng dứt khoát ngủ cả ngày.
Thậm chí về sau bắt đầu đảo lộn ngày đêm.
Mộ Bạch cảm thấy quá kỳ lạ.
————
Đêm nào chủ tịch cũng thấy một tiểu quỷ tới đè mình.
Thân hình bé nhỏ, nằm sấp trên người anh lẩm bẩm "mình chỉ đè chút xíu thôi mình chỉ đè chút xíu thôi".
Có lần chủ tịch trở mình, nhìn thấy tiểu quỷ đè trên người anh lăn xuống lông lốc, lúc bò dậy còn lộ ra vẻ ngơ ngác.
Chủ tịch: "...."
Anh nghĩ hình như tiểu quỷ này cũng không lợi hại cho lắm.
Thế là chủ tịch đổi giường rộng hơn.
Nhưng dần dà thời gian tiểu quỷ tới đè anh ngày càng ít đi, sau đó không tới nữa.
Dù chủ tịch có ngủ sớm cỡ nào, ngủ cả ngày hoặc đảo lộn ngày đêm, thậm chí tắm rửa thắp nhang thì tiểu quỷ vẫn không tới.
Về sau chủ tịch chi ra một số tiền khủng mời thiên sư.
Sau khi bắt được tiểu quỷ, câu đầu tiên chủ tịch nói với tiểu quỷ là: "Em chạy đi đè ai rồi hả?"
Câu thứ hai là: "Hoa nhà không thơm bằng hoa dại đúng không?"
Mộ Bạch bị túm gáy: "????"
Bình luận truyện