Ngủ Sớm Một Chút

Chương 4



Mộ Bạch ôm tấm che sau mông vật cưỡi của mình, đau lòng hết mười phút.

Vật cưỡi tốt đã thay cậu xâm nhập dụ dỗ kẻ địch và hy sinh oanh liệt, cậu phải giữ cho vật cưỡi toàn thây.

Diêm Hạc vứt pin xong ngoái lại nhìn thì thấy tiểu quỷ bi thương ôm tấm che không chịu buông tay.

Diêm Hạc: "......"

Ngày nào robot hút bụi này cũng chui vào mấy góc bẩn thỉu, chẳng biết tấm che phía sau dính bao nhiêu bụi bặm rồi, thế mà tiểu quỷ kia còn ôm chặt vào lòng.

Dù biết rõ thiếu niên trước mặt là tiểu quỷ không có thực thể, nhưng nghĩ đến lát nữa tiểu quỷ sẽ lén chui vào chăn mình, Diêm Hạc vẫn hơi đau đầu.

Chẳng khác nào mèo con chạy đi chơi làm cả người lấm lem, ban đêm còn đòi leo lên giường.

Thế là thừa dịp tiểu quỷ đi lượm đầu robot hút bụi, Diêm Hạc vứt luôn tấm che phía sau robot vào thùng rác.

Mộ Bạch kéo lê thân thể vật cưỡi tốt của mình, kết quả vừa quay đầu lại thì phát hiện tấm che sau mông vật cưỡi cũng bị ném vào thùng rác.

Cậu không kìm được thút thít một tiếng, thừa dịp người đàn ông quay đi, cậu lập tức chụp lấy thân thể vật cưỡi tốt giấu dưới gầm salon.

Diêm Hạc: "......"

Anh trầm mặc đứng tại chỗ, mí mắt giật mấy lần, cuối cùng tự nhủ thôi kệ.

Dù sao cũng chỉ là robot hút bụi.

Giấu thì giấu.

Vẫn tốt hơn nửa đêm phát hiện tiểu quỷ kia lén ôm robot hút bụi rúc vào chăn ngủ.

Nhìn tiểu quỷ ra sức giấu robot hút bụi, Diêm Hạc quay lưng đi, cố ý giậm chân hơi mạnh.

Để tiểu quỷ kia biết mình đi rồi, đừng nhét robot hút bụi mấy ngàn tệ xuống ghế salon một trăm mấy chục ngàn tệ nữa.

Mấy phút sau.

Diêm Hạc từ phòng khách về phòng ngủ, khi khom người lấy áo ngủ mới phát hiện phòng mình vắng vẻ đìu hiu.

Nếu là bình thường, tiểu quỷ hay đeo bám kia sẽ hào hứng theo sát anh vào phòng ngủ, nhưng giờ anh đã ở trong phòng ngủ mấy phút mà vẫn không thấy tiểu quỷ bay vào.

Diêm Hạc đứng một lát, sau đó đi tới phòng tắm, bước chân không nhanh không chậm.

Dù gì cũng là tiểu sắc quỷ.

Giờ chưa vào nhưng kiểu gì lát nữa cũng lén lút chui vào phòng tắm như mấy ngày trước thôi.

Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, hơi nước mù mịt dần bốc lên.

Tiểu quỷ ngồi trên ghế salon trong phòng khách, thừa dịp chủ nhà không có ở đây, cậu cúi đầu cố gắng ráp lại tấm che sau mông vật cưỡi.

Nửa tiếng sau.

Trong phòng tắm mờ mịt, dòng nước từ vòi sen âm tường dừng lại, người đàn ông dưới vòi sen quay đầu nhìn cửa kính, phát hiện phía trên cửa trống trơn.

Mọi hôm tiểu quỷ hay ngồi trên cửa kính rung đùi nhìn anh tắm mà nay chẳng thấy bóng dáng đâu.

Diêm Hạc đưa tay lấy khăn mặt, vừa lau tóc vừa mở cửa phòng tắm đi ra phòng ngủ.

Giờ phút này phòng ngủ vẫn trống rỗng, trên chiếc giường lớn màu xám nhạt cũng không có bóng dáng tiểu quỷ loay hoay bận rộn.

Diêm Hạc tiện tay ném khăn sang một bên, sấy khô tóc như thường lệ rồi đốt hương giúp ngủ ngon.

Người đàn ông mặc áo ngủ màu đen dựa vào thành giường, một tay cầm sách, chuỗi Phật châu trên cổ tay bị kéo đến giữa ngón cái và ngón trỏ, nhẹ nhàng xoay tròn, anh rũ mắt, vẻ mặt trầm tĩnh như mọi ngày.

Đồng hồ trong phòng ngủ nhích từ từ, bỗng nhiên một tiếng động rất nhỏ vang lên.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, ngón tay lộ rõ khớp xương đang lần chuỗi hạt dừng lại, người đàn ông hơi ngẩng đầu lên.

Màn cửa cách đó không xa bị gió đêm thổi bay phất phơ phát ra âm thanh khe khẽ.

Không phải tiếng tiểu quỷ lẻn vào.

Diêm Hạc gập lại cuốn sách trên tay rồi ném sang một bên, cau mày bật điều khiển màn cửa từ xa.

Đồng hồ chậm chạp nhích đến số mười, đã tới giờ ngủ của anh.

Tiểu quỷ bên ngoài vẫn lề mề chưa vào.

Diêm Hạc tắt đèn, trong phòng ngủ tối om, nhớ lại mọi ngày tiểu quỷ kia luôn bám vào đầu giường, hai mắt lóe sáng như sao, tập trung chờ đợi anh ngủ.

Anh đặt hai tay lên bụng như thường lệ, điều chỉnh nhịp thở rồi nhắm mắt lại trong yên tĩnh.

Trong phòng khách, Mộ Bạch lôi robot hút bụi ra khỏi gầm salon rồi ngồi xếp bằng trên ghế, muốn sửa lại robot hút bụi bị hư.

Chẳng bao lâu sau, đèn phòng khách chợt sáng lên làm Mộ Bạch giật nảy mình, cậu quay đầu nhìn, phát hiện mục tiêu mới mặc đồ ngủ cầm ly vào phòng khách hứng nước.

Trong lòng Mộ Bạch chỉ nghĩ tới vật cưỡi trung thành của mình, thế là nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu sửa robot hút bụi trên tay.

Diêm Hạc cầm ly nước dựa vào máy lọc, nhìn tiểu quỷ trên ghế salon quay lưng về phía mình, khoanh chân hí hoáy sửa robot hút bụi.

Anh uống một hớp nước, chẳng hiểu sao lại nhớ đến bộ dạng đứa cháu thua mình mấy tuổi hồi nhỏ bị tịch thu đồ chơi.

Mộ Bạch mày mò một lúc lâu vẫn không thể cứu sống vật cưỡi tốt của mình, đành phải nhét nó lại dưới gầm salon.

Chôn cất vật cưỡi xong, tiểu quỷ mới lướt tới phòng ngủ của mục tiêu mới, thò đầu vào thì phát hiện mục tiêu mới vẫn chưa ngủ.

Mộ Bạch quay đầu nhìn đồng hồ, giờ này trễ hơn mọi khi nửa tiếng, lẽ ra mục tiêu mới phải ngủ từ lâu rồi, trên người tỏa ra mùi thơm ngọt mà chỉ khi ngủ say mới có.

Mộ Bạch hít mũi một cái, hoài nghi mình không ngửi thấy, thế là rúc đầu vào cổ mục tiêu mới, nhưng cũng không ngửi được mùi thơm ngọt như mọi ngày.

Cậu hơi băn khoăn nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều mà cởi giày leo lên giường nhanh như chớp, ngáp một cái rồi mơ màng chờ người đàn ông ngủ say.

Đợi hơn nửa tiếng, trong phòng ngủ mới tỏa ra mùi thơm ngọt hấp dẫn, tiểu quỷ cạnh gối đang ngủ mơ màng nhưng vẫn thuần thục vùi đầu vào ngực người đàn ông, bắt đầu ăn thỏa thích.

Mãi sau nửa đêm tiểu quỷ ăn no nê mới yên tâm rời đi.

———

Ngày hôm sau.

Màn đêm buông xuống, Mộ Bạch như thường lệ vụng trộm lẻn vào biệt thự, phát hiện một con robot hút bụi vừa to vừa tròn hơn con hôm qua trong phòng khách.

Robot hút bụi kia bóng loáng mới tinh, sách hướng dẫn còn để bên cạnh.

Mộ Bạch chạy tới robot hút bụi mới rồi cầm sách hướng dẫn lên, phát hiện robot mới đang cần cù chăm chỉ quét dọn đậu xanh khắp nhà.

Mục tiêu mới đứng dựa vào máy lọc nước trong phòng khách, anh mặc sơmi trắng cài kín đến nút trên cùng, tay áo xắn lên gọn gàng để lộ cánh tay thon dài rắn chắc.

Mục tiêu mới dựa vào máy lọc, một tay cầm ly nước, một tay cầm điện thoại, xem ra đang trò chuyện.

Mộ Bạch hí hửng ngồi trên robot hút bụi mới, phát hiện nó chạy nhanh hơn trước kia nhiều.

Diêm Hạc dựa vào kệ, một tay cầm điện thoại, nhìn tiểu quỷ hớn hở ngồi trên robot hút bụi trong phòng khách.

Trên sàn nhà bằng gỗ sáng màu rải đầy đậu xanh, robot hút bụi mới chở tiểu quỷ chạy khắp nơi.

Hoằng Huy ở đầu dây bên kia còn đang hỏi anh: "Mấy ngày nay bảo anh rải đậu xanh có tác dụng gì với tiểu quỷ kia không? Nó có tới nữa không?"

Đâu chỉ tới.

Còn chơi quên cả trời đất nữa kìa.

Diêm Hạc uống một hớp nước rồi nói: "Chẳng có tác dụng gì cả, mỗi ngày vẫn tới đều đều."

Hoằng Huy kinh ngạc: "Mỗi ngày anh đều rải đậu xanh trong nhà mà tiểu quỷ kia vẫn đến sao?"

Diêm Hạc "ừ" một tiếng rồi nói thêm: "Giờ đang ở trước mặt tôi đây này."

Đương nhiên Hoằng Huy cũng biết tình cảnh Diêm Hạc mấy năm qua, giọng nói lộ vẻ ngưng trọng: "Giờ tiểu quỷ kia đang làm gì trong nhà anh?"

Diêm Hạc ngẩng đầu nhìn tiểu quỷ ngồi trên robot hút bụi chạy khắp nhà, bình thản nói: "Parkour." (Tên một môn thể thao mạo hiểm nhảy vượt chướng ngại vật)

Hoằng Huy: "???"

Hắn mờ mịt hỏi: "Parkour? Đây là thần chú gì mới à?"

Diêm Hạc nhớ ra Hoằng Huy theo sư phụ lên núi tu khi mới năm tuổi, anh giải thích một hồi, người ở đầu dây bên kia mới hiểu.

Hoằng Huy thở dài nói: "Đậu xanh không có tác dụng là vấn đề của tôi, tài nghệ tôi không cao, nhưng nếu đậu xanh đã không có tác dụng với tiểu quỷ kia thì e là lai lịch nó không tầm thường đâu."

"Mai tôi sẽ xuống núi gặp anh, tiện thể trả lại miếng ngọc anh đưa tới mấy hôm trước. Sư phụ nói miếng ngọc kia đắt tiền quá."

Diêm Hạc đặt ly nước xuống rồi trầm giọng nói: "Cúng dường mà, sao lại nói đắt với không đắt chứ. Cái cũ bị hỏng nên thay cái mới thôi."

Tiểu quỷ đang chạy khắp nhà dỏng tai lên, cậu quay đầu nhìn người đàn ông trước máy lọc, hai mắt sáng rực.

Cúng cho cậu à?

Cậu cúi đầu nhìn robot hút bụi vừa to vừa tròn, mắt càng sáng hơn.

Vì câu cúng dường kia mà tối nay Mộ Bạch hết mực chú ý đến mục tiêu mới, hấp tấp theo sát anh, một tấc cũng không rời.

Vì đang vui nên đè ít hơn mọi ngày một chút.

Cậu hài lòng nghĩ thầm người như mục tiêu mới này dù có thắp đèn lồng quỷ cũng tìm không ra đâu!

———

Tối hôm sau.

Đèn sàn trên bãi cỏ biệt thự sáng trưng, ánh đèn trong sân dìu dịu, cành cây sà xuống lắc lư theo gió.

"Cậu có thể hút dương khí từ người kia thật sao?"

Một con quỷ không đầu ôm đầu mình bám vào cột đèn trong sân, hâm mộ hỏi thiếu niên ngồi huơ chân trên cột đèn: "Anh ta không đuổi cậu ra à?"

Giữa không trung, một đám tiểu quỷ nhốn nháo chen nhau ngồi thành vòng tròn, tò mò vây quanh tiểu quỷ trên cột đèn.

Bọn chúng đều nghe nói người đàn ông trong biệt thự này còn dữ hơn ác quỷ, mấy ngày nay thấy Mộ Bạch thường xuyên ra vào biệt thự nên nhịn không được xúm lại ngồi xổm ở cổng hỏi thăm cậu.

Tiểu quỷ Mộ Bạch ngồi rung đùi trên cột đèn, mở to mắt nghiêm túc nói: "Đương nhiên là không rồi."

"Anh ta sợ tớ lắm."

"Ngày nào cũng ngoan ngoãn nằm trên giường cho tớ hút dương khí hết."

Người đàn ông đang rót trà trong phòng khách đột nhiên dừng lại, cười như không cười quay đầu nhìn ra cột đèn ngoài sân.

Đám tiểu quỷ vây quanh đồng loạt hít một hơi khí lạnh, quỷ lưỡi dài hâm mộ đến nỗi không thu lưỡi lại mà quấn quanh Mộ Bạch.

Nên nhớ trước kia tiểu quỷ Mộ Bạch ngồi trên cột đèn thuộc loại kém cỏi nhất.

Ngoại hình cậu không giống các tiểu quỷ khác.

Quỷ thường có mặt xanh nanh vàng, hung thần ác sát nhìn rất đáng sợ, bét lắm cũng có thể làm rơi tay chân hoặc mắt, có thể dọa người sống sợ xanh mặt rồi cúng nhang đèn cho đám tiểu quỷ này ăn uống.

Nhưng tiểu quỷ Mộ Bạch vẫn giống hệt người thường, tóc đen mềm lòa xòa trước trán, hai gò má trắng như tuyết, đôi mắt hạnh to tròn đen láy, đầu còn nguyên vẹn không thể gỡ xuống dọa người, tay chân lèo khèo, chẳng có vết máu nào.

Làm quỷ mà không ghê rợn thì không bao giờ dọa được người, cũng chẳng có đồ ăn.

Trước đây Mộ Bạch thường xuyên đói bụng, tội nghiệp đi theo bọn chúng xin ăn.

Nhưng giờ sắc mặt Mộ Bạch hồng hào, đôi mắt sáng ngời, nhìn rất phấn chấn.

Sau khi nghe ngóng, thì ra Mộ Bạch bị xem là kém cỏi nhất không chỉ lợi hại đến mức có người sợ cậu mà còn có thể bắt người kia mỗi ngày ngoan ngoãn nằm trên giường cho cậu hút dương khí, còn cúng đồ xịn cho cậu nữa.

Quỷ không đầu hâm mộ cực kỳ, nói eo éo: "Bởi vậy tớ mới nói làm quỷ bóng đè tốt lắm, đâu giống quỷ không đầu như bọn tớ, toàn bị người ta mắng không có đầu óc......"

Mộ Bạch rất vui nhưng vẫn kìm lại khóe môi nhếch lên, mặt cũng căng ra nhìn hết sức nghiêm túc.

Dù sao trước đây mấy tiểu quỷ khác luôn cười nhạo cậu làm quỷ bóng đè mà quá yếu ớt, dáng dấp ngoan hiền như thế còn lâu mới dọa được người.

Thấy quỷ không đầu ghen tị, Mộ Bạch nghĩ ngợi rồi an ủi nó: "Không có đầu óc cũng tốt mà, chẳng phải người ta hay nói không có đầu óc thì không có phiền não sao......"

"Tớ thấy cậu thế này cũng tốt lắm rồi......"

Quỷ không đầu được cậu khen hết sức vui vẻ, ôm đầu mình đưa cho Mộ Bạch.

Đám tiểu quỷ cũng chen nhau xúm quanh cậu, sợ mình bị tụt hậu nên dúi tay gãy chân gãy và mắt vào người cậu, nghiêm túc nhờ Mộ Bạch dạy mình cách dọa người để họ ngoan ngoãn cho chúng hút dương khí.

Mộ Bạch hơi chột dạ, cầm con mắt gần nhất nhét vào hốc mắt quỷ không mắt, cuối cùng nghiêm trang nói mình có cách để người kia cảm thấy mình rất hung dữ.

Người kia sợ cậu là lẽ đương nhiên.

Cậu nói có bài bản hẳn hoi làm mấy tiểu quỷ xung quanh càng thêm ghen tị, nhao nhao xúm vào khen cậu lợi hại.

Khó khăn lắm Mộ Bạch mới thò đầu ra khỏi lũ quỷ, cậu gỡ lưỡi quỷ dài ngoằng quấn quanh người mình rồi nói: "Chín giờ rồi, tớ phải đi đây. Tớ mà không tới thì người kia lại sốt ruột cho xem."

Trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám tiểu quỷ, Mộ Bạch bay lên, thận trọng sửa sang áo quần rồi ngẩng đầu ưỡn ngực bay vào cửa sổ nào đó của biệt thự.

Trong phòng khách, một người đàn ông ăn mặc như thầy chùa ngồi trên ghế salon, thấy Diêm Hạc quay đầu nhìn ra cửa sổ thì ngờ vực hỏi: "Diêm tổng đang nhìn gì vậy?"

Hắn không giống Diêm Hạc, từ nhỏ đã mở mắt âm dương, vì thể chất đặc biệt nên cực kỳ nhạy cảm với tà ma.

Người đàn ông ngồi trên ghế salon mặc sơmi đen, ung dung dời mắt khỏi đám tiểu quỷ xúm xít kia rồi nhếch môi cười như không cười: "Đâu có gì."

Tiểu quỷ hiên ngang bay vào phòng khách biệt thự, vừa ngẩng đầu lên thấy hai người trong phòng khách thì vội vã thắng gấp, hoảng sợ khựng lại tại chỗ.

Sao mục tiêu mới có thắp đèn lồng quỷ cũng tìm không ra của cậu lại chơi với con lừa trọc kia chứ?!

Sao mục tiêu mới của cậu còn pha trà mời con lừa trọc kia nữa?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.