Trời không giúp thì tự mình làm, cầu người không bằng cầu mình.
Ở thời khắc ngự sử nhận ra không ai đứng cùng mặt trận với mình, hắn hoàn toàn buông tha cho chỗ dựa vững chắc của các đồng nghiệp.
Ngày nghĩ đêm suy.
Rốt cuộc ngự sử cũng nghĩ ra cách giải quyết — Chuộc thân cho tiểu quan.
Đương nhiên phương án thì có thể lập tức nghĩ ra, khó khăn ở chỗ là tiền ở đâu ra.
Ngự sử đại nhân một mình làm quan, sau lưng không có gia tộc làm chỗ dựa.
Hoàng thượng ban thưởng cho phủ đệ, nhưng trong phủ chỉ có năm sáu người hầu.
Tài sản trong nhà tính tới tính lui cũng chỉ có vài lượng bạc.
Quả nhiên là quan nghèo thanh liêm.
Vô hạn đau khổ.
Trong lúc hết đường xoay sở, vô tình tới than thở với hộ bộ thượng thư thì nghe được tin vui (?).
Hoàng thượng muốn phái người xuống châu Tây Nam kiểm tra sổ sách và điều tra quan lại.
Chuyện điều tra việc tham ô của quan lại tuy là rất cực khổ, nhưng dựa theo quy củ của Bích Nguyệt, sau khi lập công trở về sẽ được thưởng nha!
Ban thưởng ít thì hai trăm, nhiều thì hai ngàn!
Từng thỏi bạc trắng bóc bay vòng vòng quanh đầu.
Ngự sử đại nhân suy nghĩ một đêm, hôm sau vào cung liền tự đề cử mình.
Hoàng thượng nói, “Ngươi cứ tưởng tượng đi, châu Tây Nam là nơi núi cao hoàng đế xa, nếu có quan viên nào làm chuyện xấu, sợ bị ngươi đem về tấu trình, chơi trò giết người diệt khẩu thì sao?”
Ngự sử đại nhân ý chí kiên định, khẳng khái xúc động phẫn nộ, ý chí sục sôi.
Hoàng thượng giương mắt nhìn ngự sử thật lâu sau, thấy cả người ngự sử không thoải mái, hoàng thượng thở dài nói, “Ngươi muốn đi thì đi đi.”
Xoay đầu đi tự an ủi mình, đỡ phải cảm thấy phiền lòng.
♦ Thập bát ♦
Đêm trước khi đi.
Trong lòng ngự sử đại nhân không nỡ.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn tới phủ hình bộ thượng thư một chuyến.
Ngự sử đại nhân lo lắng, “Chuyến này ta không biết sẽ đi bao lâu, có một chuyện, ta xem ngươi là đồng nghiệp nhiều năm, hơn nữa còn là bạn tâm giao, xin hãy giúp ta!”
Hình bộ thượng thư theo trực giác cảm thấy chẳng có chuyện tốt, mặt than hỏi, “Nói đi.”
Ánh mắt ngự sử đại nhân lộ ra hung dữ, “Giúp ta tới Trường Nguyệt lâu nhìn xem tên tiểu quan kia! Ai đã từng ngủ cùng hắn! Ghi lại tên cho ta!”
Hình bộ thượng thư có chút mất hứng, lại mặt than, “Ta không rảnh!”
Ngự sử đại nhân uất hận, “Bằng hữu nhiều năm mà! Chẳng lẽ chỉ có một chuyện dễ dàng như vậy ngươi cũng không đồng ý giúp ta?!”
Hình bộ thượng thư nâng mắt nhìn ngự sử, vô cùng bình tĩnh, “Từ giờ trở đi, chúng ta không còn là bằng hữu nữa.”
Ngự sử đại nhân tức giận, đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt hình bộ thượng thư, “Cái thứ gì! Chẳng phải chỉ nhờ giúp đỡ có một chút thôi sao! Thế mà ngay cả bằng hữu cũng không làm nữa! Hảo! Không giúp thì thôi! Ngươi! Ngươi…!”
Hình bộ vẫn ngồi yên bất động, không nói gì.
Ngự sử đại nhân tức muốn chết, không thể phản kích, chỉ rống giận, “Ngươi đừng mong ta đem đặc sản Tây Nam về cho ngươi!”
Nói xong liền phất áo đi về.
♦ Thập cửu ♦
Ngự sử đại nhân đi hai tháng.
Con đường gian khổ huyết vũ tinh phong tạm thời không nhắc tới.
Tháng sáu.
Châu Tây Nam.
Trong lùm cây vang lên tiếng ve kêu không ngừng.
Ngự sử đại nhân đang ngồi viết tổng kết, trong lòng tâm phiền ý loạn.
Ai cũng không ngờ, đêm qua trên chiến trường hắn đi bắt quan lại để vụt mất.
Tên kia lạnh lùng mang người chạy vào Trương phủ.
Giải quyết dứt khoát, bắt được thủ phạm của vụ án giết người ở Biện Châu tri phủ, trực tiếp áp giải lên xe đưa về đại lao của hình bộ.
Kết quả này…
Thật sự làm cho ngự sử cực kì buồn rầu!
Ánh sáng trong căn phòng bị cản trở hơn phân nửa.
Ngự sử đại nhân ngẩng đầu, không khỏi hừ lạnh, “Người bên hình bộ chính là thô bạo! Còn đoạt công lao!”
Hình bộ thượng thư ngồi xuống ghế, mặt than nói, “Tùy ngươi, muốn nói sao cũng được.”
Ngự sử đại nhân buồn bực, đè bút xuống thật mạnh, “Ta không có gì để nói! Dù sao ta cũng nhìn thấu tác phong của hình bộ! Cường đạo! Kẻ trộm!”
Hình bộ thượng thư mặt than gật đầu, “Ân, là bệ hạ bảo ta làm cường đạo kẻ trộm.”
Ngự sử đại nhân nhíu mày, “Ngươi nói cái gì?!”
Hình bộ thượng thư mặt không đổi sắc, “Người ở ngoài sáng kẻ ở trong tối, bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau.”
Ngự sử đại nhân trầm trọng, “Bệ hạ không tín nhiệm ta!”
Hình bộ thượng thư liếc mắt nhìn ngự sử, ánh mắt mang ý vị thâm trường, giọng nói bình tĩnh, “Quan viên dùng đặc sản đi uy hiếp người ta thì bệ hạ phải làm thế thôi.”
Ngự sử đại nhân nhất thời nghẹn lại, không thể phản kích.
♦ Nhị thập ♦
Thứ còn lại chỉ là kết thúc.
Ngự sử xem xét cách làm của hình bộ là thô bạo, cho nên…
Cứ thô bạo đơn giản thế thôi.
Đêm hè.
Tham gia lễ hội ở Tây Nam.
Trên đường có rất nhiều nam thanh nữ tú cầu nguyện gặp được người vừa ý.
Có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt.
Vì để thể nghiệm phong tục tập quán ở đây, ngự sử đại nhân và hình bộ thượng thư cùng đi du ngoạn.
Cho nên…
Ngự sử đại nhân nghi hoặc, “Ta phát hiện, trên đường rất náo nhiệt a.”
Hình bộ thượng thư đáp, “Ân.”
Ngự sử đại nhân liếc mắt nhìn, “Nhưng tại sao bên cạnh chúng ta không có ai hết vậy?”
Hình bộ thượng thư miễn bình luận.
Ngự sử đại nhân nhìn xung quanh người người chen chúc, nghi hoặc không thôi, bất tri bất giác càng đi càng xa.
Lúc phát giác người xung quanh mình càng ngày càng nhiều, lại khó hiểu, xoay đầu hỏi, “Ai, ta nói…”
Người đâu?!
Đưa mắt nhìn.
Một màn xa xa làm trái tim nhất thời đau đớn.
Chỉ thấy người bạn lâu năm hình bộ thượng thư của mình đang đứng trước một quầy bán rong.
Thân hình cao ráo.
Cho dù người trên đường chen chúc, lui tới không ngừng.
Nhưng xung quanh người đó…
Lại không một bóng người.
Sao… lại vậy?!
Ngự sử đại nhân bước tới chỗ hình bộ thượng thư, “Khụ khụ, ngươi đang xem gì vậy?”
Hình bộ thượng thư không chớp mắt, mặt than nhìn đồ trên bàn, “Đặc sản Tây Nam, bánh đậu xanh.”
Nội tâm ngự sử chịu đựng khổ sở, nâng cao âm điệu, “Bộ rảnh lắm hả?! Chỉ là đặc sản thôi mà! Có cần chăm chú như vậy không hả! Có phải ý định của ngươi thật ra là muốn làm trái ta chứ gì!”
Hình bộ thượng thư mặt không thay đổi liếc nhìn ngự sử.
Ngự sử đại nhân giống như bị núi đè, căm giận ồn ào, “Rồi rồi rồi! Ta mua cho ngươi là được chứ gì! Tiểu ca, bao nhiêu tiền một gói? Cho ta mười gói!”
Hình bộ thượng thư thầm nghĩ, ta không có ý này, ngẫm lại, thôi kệ đi.
Mặt than cầm lấy mười gói đậu xanh.
Người đi đường lúc này mới tới gần bọn họ nhiều hơn.
…
♦ Thập thất ♦
Quay về hoàng đô đã là tháng bảy.
Thời tiết nóng dần.
Nhưng nó lại không phá hư tâm tình của ngự sử.
Bởi vì, rốt cuộc hắn cũng được thưởng.
Mấy ngày nay vào triều, tâm tình hắn rất tốt, rốt cuộc cũng không còn là ngự sử mang tinh thần đi đá gà.
Gặp người khác liền nói chuyện thân thiết, mắt mang ý cười.
Mọi người không hiểu ra sao nhưng đều cảm thấy như gió xuân thổi qua.
Đợi cho tới khi ban thưởng, hình bộ thượng thư còn hảo tâm nói, nếu như không đủ tiền xài, có thể cầm phần thưởng của hắn.
Ngự sử đại nhân vung tay, cong môi cười lạnh bảo không cần! Lúc này hắn rốt cuộc cũng dựa vào sức mình giải quyết một chuyện làm hắn lo lắng, phải làm cho những đồng nghiệp phản bội hắn nhìn thấy rõ ràng!
Hình bộ thượng thư mặt than, thầm nghĩ quả nhiên là thế, khí chất thong dong mấy ngày nay chỉ là một loại biến đổi nhất thời.
♦ Nhị thập nhị ♦
Màn đêm buông xuống.
Ngự sử đại nhân đếm ngân phiếu, ngẩng đầu bước chân vào Trường Nguyệt lâu.
Mặc dù là đi cửa sau.
Nhưng sau khi tâm trạng thay đổi, ngự sử đại nhân mới phát hiện, cách bố trí ở Trường Nguyệt lâu rất đẹp.
Hành lang, đình đài lầu các, đều được trang trí bằng màu hồng và xanh lá.
Gió đêm thổi qua, cành trúc lao xao…
Ngự sử đại nhân thả chậm cước bộ.
Nghiêng đầu nhìn chằm chằm cửa sổ khắc hoa văn, đại thán đồi phong bại tục!
Sau đó chợt nghe bên trong truyền ra thanh âm, giọng nói ôn nhu cầu xin tha thứ.
“Ân… xin công tử tha cho Vãn Phong… Ngô…”
“!!!”
Cái này… là có ý gì?!
Ngự sử đại nhân chỉ cảm thấy sét đánh đùng đùng! Vạn tiễn xuyên tâm!
Máu trong người lập tức chạy ngược dồn lên não!
Hai tay run rẩy, hai chân cũng không đứng vững.
Mặc kệ người khác ngăn cản, hắn hùng hổ đi tới đạp cửa.
Nhìn thấy tình cảnh bên trong, ngự sử đại nhân thiếu chút nữa là hộc máu, ba hồn bảy phách bay hết.
Chỉ thấy bắp đùi tuyết trắng vắt ngang khuỷu tay nam tử.
Hai chân mở rộng, bạch trọc tự chảy ra, không chịu nổi.
Hai mắt ngự sử đại nhân bốc hỏa, khí thế làm người ta sợ hãi, nghiến răng nghiến lợi với tên làng chơi:
“Đồ vô liêm sỉ! Ta muốn giết ngươi!”
♦ Nhị thập tam ♦
Phủ ngự sử.
Phòng ngự sử đại nhân.
Ngự sử nằm trong ổ chăn, giả chết.
Hình bộ thượng thư ngồi một bên uống trà, chế nhạo, “Ngươi đúng là rất có bản lĩnh, thiếu chút nữa gây ra tai nạn chết người.”
Ngự sử đại nhân giả chết.
Hình bộ thượng thư nói tiếp, “Muốn vào đại lao của hình bộ thì cứ nói thẳng, cần gì phiền phức như vậy.”
Ngự sử đại nhân giả chết.
Hình bộ thượng thư tiếp tục, “Thiếu chút nữa ngươi lấy mạng người ta, bệ hạ chắc là biết rồi, ngươi tự suy nghĩ rồi hôm sau lên khai báo đi.”
Ngự sử đại nhân giả chết.
Hình bộ thượng thư nhìn ổ chăn hồi lâu, bất đắc dĩ gọi, “… Nhã Minh.”
Ngự sử đại nhân giả chết.
“Quý Nhã Minh.”
Ngự sử đại nhân xốc chăn lên, lộ ra cái đầu, mất kiên nhẫn nói, “Muốn nói gì nữa!”
Hình bộ thượng thư bỗng nhiên không nói gì, chỉ có lộ ra mặt than nhìn hắn, thản nhiên cho ngự sử một câu trả lời rất thuyết phục và vô cùng muốn đánh, “Không có gì, chỉ muốn gọi ngươi thôi.”
“….”
…
Về phần hôm sau, hoàng thượng hỏi hình bộ thượng thư về tâm tình của ngự sử đại nhân, thượng thư đáp thái độ rất tốt… Ân tình này chắc là ngự sử không biết.
Nhưng thật ra hoàng thượng nhìn chằm chằm hình bộ thượng thư hồi lâu, bỗng nhiên thở dài, “Ái khanh cũng không dễ dàng.”
Hình bộ thượng thư cung kính đáp, “Bệ hạ là thân là thiên tử, quản thiên hạ càng không dễ dàng.”
Hoàng thượng cười như không cười, “Tuy rằng trẫm không dễ dàng nhưng cũng có người để trêu đùa giải khuây a.”
Hình bộ thượng thư lại mặt than, đáp, “Có vẻ bệ hạ không được phúc hậu cho lắm.”
Hoàng thượng cười, khoát tay, “Ngươi yên tâm, trẫm không thích nam nhân.”
Đoạn tụ? Ha hả, chỉ là cảm thấy thú vị thôi.
♦ Nhị thập tứ ♦
Đương nhiên ngự sử đại nhân không thể thoát khỏi, tới diện kiến hoàng đế bế hạ.
Sau khi rời khỏi hoàng cung, ngự sử đại nhân hùng hùng hổ hổ tới Trường Nguyệt lâu hoàn thành việc kia.
Ai ngờ hắn lại được báo, Vãn Phong đã cởi bỏ thân phận, tự mình rời đi.
“Tự mình rời đi!”
Ngự sử đại nhân kinh ngạc không thôi, lớn tiếng lặp lại trước mặt hình bộ thượng thư.
Hình bộ thượng thư nhíu mày, uống trà, “Chẳng phải tốt lắm sao.”
Ngự sử đại nhân nhíu mày, “Ngươi biết cái gì chứ! Hắn mới cởi bỏ thân phận tiểu quan, sao có thể đảm bảo sau này hắn có được sống an nhàn hay không!”
Hình bộ thượng thư đặt tách trà xuống, nâng mắt nhìn ngự sử, “Vậy ngươi cứ tiếp tục lo lắng đi.”
Ngự sử đại nhân căm giận đứng dậy, “Không được! Hắn từ đó đi ra, thân mình không có năng lực, ta phải đảm bảo sau này hắn có cuộc sống trong sạch mới yên tâm được!”
“…”
Ngự sử đại nhân nhấc chân bước ra ngoài, “Bây giờ ta sẽ tới Trường Nguyệt lâu một chuyến nữa, hỏi xem tin tức hắn đi đâu!”
Hình bộ thượng thư bất đắc dĩ đứng lên muốn tiễn. Lại đụng phải ngự sử đột nhiên dừng lại.
Bởi vì ngự sử đại nhân không hề nghĩ tới.
Người hắn đang lo lắng.
Giờ phút này!
Ngay lúc này!
Ngay ở chỗ này!
Phủ hình bộ thượng thư! Trên hành lang! Đang bưng điểm tâm! Chậm rãi bước tới!
Khi đến gần, mỹ nam còn nở nụ cười với hai vị đại nhân, một mặt than và một vặn vẹo.
Vãn Phong hòa nhã nói, “Đại nhân, mới đến sao đã về rồi?”
Ngự sử đại nhân cố nén nội tâm chấn động, chất vấn, “Cái này là sao?!”
Hình bộ thượng thư gật đầu, “Ân, hắn ở phủ của ta, ngươi có thể yên tâm.”
Ngự sử đại nhân tức giận, giơ chân đá, “Cái gì mà ngươi có thể yên tâm? Lục Đỉnh Phong, ngươi phải nói cho rõ ràng! Tại sao người này ở chỗ của ngươi! Ngươi mua hắn về là có mục đích gì! Đâu phải ta không có tiền!”
Hình bộ thượng thư nhìn đôi mắt ngự sử, bình tĩnh nói, “Bởi vì ta nợ hắn.”
Ngự sử đại nhân đơ mặt, “… Nghĩa… nghĩa là sao?”
Hình bộ thượng thư mặt than trần thuật, “Năm năm trước ta xuống Nam Lăng thì gặp hắn, vì không đủ khả năng, nên ta không thể giúp hắn thoát khỏi kiếp nô tịch.”
Ngự sử đại nhân nặng nề, “… Kịch bản rất giống, nhưng ngươi cũng đừng quấn lấy đoạn tụ chứ!”
Hình bộ thượng thư gật đầu, “Ân, ta thật ra cũng vô phương, ta đã sớm nói gần đây ta phát hiện mình có xu hướng đoạn tụ, bây giờ thì có thể khẳng định, ta là đoạn tụ, nếu ngươi cảm thấy ghê tởm thì đừng tìm ta nữa.”