Ngự Sủng Mãnh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt

Chương 113: Là tiểu tình nhân



Edit : cammuối

Công kích của Cầm Nhận bị băng thuẫn ( khiên bằng băng) ngăn cản, nên ngừng lại một chút. Nhưng nó không thể ngăn được lâu. Chỉ nghe một tiếng cờ rắc, âm thanh băng thuẫn bị nghiền nát, Cầm Nhận ( lưỡi dao từ tiếng đàn) đánh vào bụng Dung Lăng.

"Dung Lăng!"

Nghe thấy tiếng rên phía sau, Ninh Khanh Khanh quay đầu, liền thấyDung Lăng ngã xuống phía sau. Nàng đưa tay đỡ lấy, lập tức triệu ra Thất Sắc Liên, chữa khỏi vết thương nện mạnh tới bụng hắn, chỉ lo chậm hơn một chút, vết thương kia liền biến thành vết thương trí mệnh.

"Xú nha đầu, hắn căn bản là không phải họ Hoàng. Ta xem ra hai người các ngươi không là huynh muội gì cả, càng như là tiểu tình nhân đi!" Hoàng Tam Muội dừng lại, nhìn vẻ mặt gấp gáp của Ninh Khanh Khanh , khinh miệt hài hước.

Chiếc áo tím ở chỗ bụng Dung Lăng bị máu huyết nhuộm đỏ, làm đôi mắt Ninh Khanh Khanh đều nhuộm đỏ. Trong ánh mắt của nàng lóe lóe tia sáng u ám, mấp máy môi anh đào, lúc sau ngẩngđầu lên, nước mắt đều ngưng tại trong mắt,

"Chúng ta cố ý che dấu thân phận, chính là sợ trong gia tộc có người phát hiện. Không nghĩ tới che dấu tốt như vậy, không nghĩ tới bị Đại tỷ ngươi xem thấu."

Dung Lăng quay đầu nhìn Ninh Khanh Khanh, Ninh Khanh Khanh lập tức cầm tay của hắn, vẻ mặt đau lòng mà ấn ấn ở trên đùi"Ngươi đừng che giấu, Đại tỷ nàng đã phát hiện, bây giờ cũng không thể giấu được nữa."

Nghe vậy, ánh mắt của Dung Lăng lóe lóe, nhắm mắt lại, như là bởi vì bị người xem thấu ngụy trang, có hơi tức giận.

Hoàng Tam Muội mặt mày hiện lên sắc thái kiêu ngạo, "Đó là đương nhiên, có vật gì có khả năng chạy thoát đôi mắt của ta."

Ninh Khanh Khanh giơ tay lên lau lau nước mắt, "Chúng ta vất vả cực nhọc chạy xa như vậy, chính là hy vọng có thể phá tan trói buộc của gia tộc, từ nay về sau có thể ở chung một chỗ. Nếu như Đại tỷ ngươi buông tha chúng ta, ta nguyện ý lấy chí bảo của gia tộc giao rachongươi."

"Ngươi có bảo bối?" Hoàng Tam Muội nghi ngờ đánh giá Ninh Khanh Khanh một thân áo vải.

"Ngươi đừng nhìn ta hiện tại mộc mạc, gia tộc của hai chúng ta đều cực kì nổi danh ở địa phương. Nếu không phải tộc trưởng thù hận lẫn nhau, chúng ta lại là Đại đệ tử thuộc hệ đích trực, sao lại cần phải trốn."

Ninh Khanh Khanh thâm tình mà nhìn tiểu tình nhân cùng bỏ trốn ở bên người, nước mắt tuôn ra như mưa. Nàng lấy tay xoa xoa, lộ ra một chút da thịt trắng nõn ở phía dưới.

Ánh sáng xám xịt lúc sẩm tối , lại không che nổi một chút màu trắng nõn nà, cùng làn da thịt cũng không phải người trong nhà bình thường có khả năng chăm chút được.

Hoàng Tam Muội lập tức phát sinh ý nghĩ, "Ngươi có bảo bối gì, lấy rachota xem, ta nghĩ xem có thể suy xét lại tha ngươi hay không."

Ninh Khanh Khanh mở to hai mắt, đơn thuần hỏi han: "Ngươi thật sự sẽ thả chúng ta?"

"Vậy phải xem là vật gì đã." Hoàng Tam Muội thầm nghĩ tiểu thư Đại gia tộc đơn thuần này, thật đúng là dễ lừa, nhìn bộ dáng hai người mới vừa rồi, cũng có chút thực lực, nói không chừng thật sự đúng.

Ninh Khanh Khanh từ trong Giới Chỉ lấy ra một gốc cây Linh Thảo cầm từ trong hang núi "Cái...này, ngươi, có muốn ... hay không?"

Nhìn một cái đồ vật ở trước mắt, ánh mắt Hoàng Tam Muội đều sáng lên.

Đây chính là Cửu Phẩm Ngọc Linh Chi a. Cứ Nhất Phẩm phải mất một trăm năm, cái cây trước mắt này , coi nếp nhăn sâu trên bề mặt, ít nhất là chín trăm năm trở lên.

Cửu Phẩm Ngọc Linh Chi hấp thu linh khí đậm đặc. Nếu không là nơi linh khí cực kì dư thừa, là không có khả năng sinh trưởng được, có thể nói là Linh Thảo trong truyền thuyết!

Hoàng Tam Muội chủ yếu là đi lại chốn giang hồ,cũng không phải người chưa từng trải việc đời. Tại Cực Quang Sâm Lâm ngẫu nhiên cũng gặp qua đệ tử của Đại gia tộc. Tuy là cùng tuổi, người ta có cấp bậc lại phải cao hơn nhiều.

Không phải là do nhờ Đại gia tộc cung cấpchoLinh Thảo, tạo hoàn cảnh tu luyện tốtchobọn họ sao.

Bây giờ nếu nàng có thể có gốc Cửu Phẩm Ngọc Linh Chi này rồi. Chỉ một lần là được tăng cấp bậc lên không ít , nói không chừng đạt được đến cấp bậc Linh Sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.