Ngự Sủng Mãnh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt

Chương 115: Nhổ tận gốc



Edit : Nhạc Vô Ưu


Sau khi người co giật một cái, Hoàng tiểu muội quả nhiên không bao giờ có thể nhúc nhích nữa. Hai mắt nàng trợn to, không cam lòng mà nhìn lên bầu trời, trong ánh mắt đều là sự không cam lòng cùng oán hận, đưa lưng về phía mặt đất rồi ngã xuống.

Nàng đến chết cũng không nghĩ tới, chính mình có một ngày, sẽ chết ở trong tay một thiếu nữ còn không phải là Linh Sĩ !

"A phì... hừ!" Ninh Khanh Khanh thấy nàng ta rốt cuộc bất động, mới nhả ra rồi lăn xuống từ từ trên người nàng ta. Nàng quay sang bên cạnh "phì... hừ phì... hừ" mà ói ra vài ngụm huyết, bởi mùi vị máu người rất buồn nôn. Nàng giơ tay lên xoa xoa miệng, chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt khắp toàn thân, triệu hồi ra Thất Sắc Liên, chữa khỏi vết thương gây ra bởi cú đâm trên ngựcchochính mình.

"Ngươi điên rồi, trực tiếp dùng hàm răng cắn chết người, so với lang sói vẫn còn lợi hại hơn!" Dung Lăng ôm vết thương, đi đến bên cạnh nàng rồi cũng nằm xuống. Hắn còn không quên cười nói hai câu với nàng.

"Ngươi là dạng người nào hử! Không ca ngợi tinh thần ta đây dũng cảm không sợ hãi thì cũng thôi, lại vẫn còn cười ta à!" Ninh Khanh Khanh tức giận mà mắng.

Trong tình huống vừa rồi kia, nếu nàng không quyết đoán thế, vậy cũng không chỉ còn nước đợi chết rồi sao?

Cắn cổ người gì gì đó, mặc dù khó coi một chút, nhưng mà vẫn còn giữ được mạng là được.

Dung Lăng ha hả cười vài tiếng, ôm ôm cái bụng với vết thương vẫn chưa chữa trị xong toàn bộ, nhếch mép cười mà nói: "Ta là ca ngợi ngươi đó. Nếu không có ngươi bỗng nhiên nhanh như hổ đói vồ mồi, hiện tại chúng ta cũng có thể nằm ở chỗ này, nhưng mà chỉ có thể là cái xác vô hồn lạnh như băng."

"Hừ, biết là tốt rồi. Ta đây đúng là ân nhân cứu mạng của ngươi!" Ninh Khanh Khanh lại xoa xoa miệng, ho khan vài tiếng, lại ói ra vài ngụm "Cái thứ huyết này thật sự tanh tưởi, sau này ta không bao giờ ... ăn huyết heo nữa."

"Thì huyết heo vốn chính là không được ăn." Dung Lăng nhíu mày, nhìn nàng vẫn còn dừng chữa trị, lên tiếng thúc giục: "Ngươi mau điều trị tốtchochính mình, rồi phục hồi vết thương của tacholành đi. Hiện tại ta đau sắp chết nè."

"Cấp bậc của ta đây không phải ngươi cũng không biết, cứ từ từ đợi đi!" Ninh Khanh Khanh thuận tay chữa trị hai lần để làm kín miệng vết thươngchoDung Lăng, tiếp theo lại chữa thươngchomình. Vết thương của hai người bọn họ đều là vừa sâu vừa rộng, trước cầm máu mới là chính sự. Bằng không chờ đợi nàng phục hồi như cũ, huyết đều phải chảy khô.

Dung Lăng cũng biết trình độ của nàng nên nhắm mắt lại, tiết kiệm thể lực.

Cầm máu lạichochính mình xong, nhìn vết thương không còn tệ lắm, Ninh Khanh Khanh đứng lên lại chữa mấy lầnchoDung Lăng, đã thấy không còn linh lực có thể dùng.

"Đi mau thôi." Sắc mặt của nàng dù qua lớp bột thuốc màu vàng đều nhìn thấy đã trắng bệch, Dung Lăng cũng nói theo động tác của nàng"Huyết ngừng chảy là được, chúng ta nên sớm rời rời khỏi nơi này. Đợi lát nữa Hoàng lão đại và Hoàng lão nhị nhận ra nàng takhông trở về, rồi tìm đến liền phiền toái!"

Ninh Khanh Khanh xác thật không còn tiếp tục gắng sức nổi nữa. Linh lực đã không còn là một chuyện, chủ yếu là trên người bị lượng lớn máu chảy, thể lực cũng tiêu hao quá nhiều, thật sự chịu không nổi. Nàng thấy vết thương của Dung Lăng đã khá được hơn phân nửa, dừng tay thở hổn hển lấy hơi.

"Vậy được, trước cứ rời khỏi nơi này đi!"

Vết thương của Dung Lăng không tính quá nặng, bước đi không có vấn đề. Ninh Khanh Khanh ở bên cạnh đỡ hắn đi được vài bước, đột nhiên nghe được trong rừng phía sau có tiếng gầm lớn. Ngay sau đó, liền nhìn thấy Hoàng lão đại và Hoàng lão nhị đang hộc tốc chạy theo bọn họ mà đến.

Ý nghĩ đầu tiên của Ninh Khanh Khanh chính là, bọn họ đã đuổi tới, thật sự là không may!

Chínhlà ngay sau đó, cùng với thời điểm hai người đến gần, nàng phát hiện không phải thế. Trên mặt hai người không phải sự càn rỡ ác độc nham hiểm, mà là tràn ngập hoảng sợ.

Tư thế hấp tấp chạy kia, nếu như nói đó là để đuổi bắt bọn họ, không bằng nói là chạy trối chết!

"Hống!!"

Một tiếng gầm lớn, cả khu rừng rộng rãi như là bị cơn cuồng phong thổi qua. Một cái Cự Chưởng ( bàn tay lớn) chụp xuống. Những thân cây cao lớn đủ sức che kín ánh mặt trời ban ngày, ở dưới Cự Chưởng kia chụp xuống, liền giống như là những cây non nhỏ bé, bị nhổ tận gốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.