Ngự Sủng Mãnh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt

Chương 20: Để ý hơn một chút



Edit : Su

Phượng Phi Bạch chậm rãi đi đến bên cạnh Ninh Khanh Khanh, chân mày cau lại: “Ngươi thừa lúc trăng sáng ở trong chỗ tối nắm tay nam nhân lại còn hôn hắn. Như vậy có tính là ngươi công khai yêu đương?”.

“Không thể bỏ qua việc này!”. Công chúa Tử Tuyết hung hăng gật đầu, ngay cả những người hành lễ xung quanh cũng ở trong lòng tán thành, đều đã cầm tay người ta, như vậy lại còn không tính thì như thế nào mới được tính?

“Lâm Khinh Khinh thì ra ngươi dũng cảm như vậy a, thế nhưng dám nhìn lén Thất hoàng thúc của ta tắm rửa, lại còn hôn tay thúc ấy?”. Công chúa Tử Tuyết im lặng, cảm thán trong lòng. Ai chẳng biết Thất hoàng thúc là người quả quyết, thái độ luôn luôn lạnh lùng lại hay nói lời cay độc, nào có người lại dám ăn gan hùm mật gấu nhìn lén lúc thúc ấy tắm rửa, như thế không phải tự ngược bản thân sao?

Mà Ninh Khanh Khanh không ở kinh thành lại càng không biết sự lợi hại của thúc ấy, còn trực tiếp làm như vậy nữa.

Cảm thấy những ánh mắt hiếu kỳ của mọi người xung quanh đang tập trung nhìn lại đây, Ninh Khanh Khanh tính tình bạo phát, người này như thế nào lại vu oan cho nàng, cho dù người kia có là mỹ nam đi chăng nữa thì cũng là ti tiện mỹ nam.

“Khởi bẩm công chúa điện hạ, Bách Hoa Yến sắp bắt đầu, Hoàng hậu nương nương cho gọi người”. Một cung nữ mặc cung trang, đứng ở phía sau Phượng Tử Tuyết cung kính nói.

Tử tuyết công chúa còn muốn tại đây lại nghe ngóng được tin tức đáng giá gì đó nhưng thời gian không cho phép, nàng nhìn Lâm Khinh Khinh trong mắt mang theo một tia thương hại, lại cho nàng một ánh mắt cổ vũ mới xoay người theo cung nữ rời đi.

Ninh Khanh Khanh ngậm một ngụm máu trong họng, nàng thật sự không thích vị hoàng thúc ăn nói độc ác này, ai lại đi thích hắn chứ?

Nàng cảnh giác nhìn chằm chằm Phượng Phi Bạch, mặc dù hiện tại người này trông có vẻ bình thường, ai biết có thể giống như ngày đó đột nhiên trở mặt liền bóp cổ nàng, nghĩ muốn giết nàng hay không chứ.

Phượng Phi Bạch nhìn bộ dạng đề phòng của Ninh Khanh Khanh, mắt phượng liếc xéo: “Ngươi đối với bổn vương ái mộ, Bổn vương đã biết rõ, không cần lại dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn ta”.

Nàng đối với hắn nhiệt liệt ái mộ? Trong đôi mắt nàng hiện tại chỉ có sát khí được không!

“Thất hoàng thúc, ánh mắt cũng đừng chỉ nhìn theo cách tự làm rạng rỡ đẹp mắt ấy chứ, liền sẽ làm cho người khác hiểu lầm. Sau này ngài nên để ý hơn một chút đi!”.

Ninh Khanh Khanh nhướn mày lên, trong ánh mắt mang theo một tia không phục. Giọng nói thiếu nữ mềm mại lại kèm theo thái độ ngây thơ, rõ ràng cảm nhận được trong lời nói có mang theo cơn giận nhưng lại có sự mê người như thể nửa cự nửa nghênh.

Phượng Phi Bạch hơi hơi hạ mi khiêu khích nói: “Ngươi đây là đang làm nũng với ta?”.

“Ăn cái rắm!”. Ninh Khanh Khanh lửa giận bùng phát, vung tay lên không sợ chết, nàng tính tình tốt nhịn nhưng luôn bị người khác áp chế như vậy cũng không thể chịu được, nhìn Phượng Phi Bạch nói:

“Ngươi một Đại lão gia không phải là chỉ bị ta xông vào trong ao nhìn thấy nửa người trên thôi sao? Có bị thiếu khối thịt nào đâu, lại ở đây nói này nói nọ vẫn còn không đủ? Ngươi nói ta là thích khách, nếu ta thật sự là thích khách, ta đã sớm dùng vũ khí đâm ngươi một trăm tám mươi nhát rồi chứ làm gì ngươi còn có thể đứng ở đây nói ta công khai lưu luyến ngươi sao?”.

Vì rất tức giận nên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rất nhanh đã bị nhuộm thành màu hồng, không chỉ vậy lại còn được những tia nắng mặt trời chiếu rọi làm cho ánh mắt đặc biệt sáng ngời, lóng lánh trong suốt, thật giống như những chấm nhỏ đang phát sang, làm cho khóe miệng Phượng Phi Bạch kéo xuống tạo thành một độ cong.

"Nói rất trôi chảy nhỉ."

“Đúng vậy!”. Ninh Khanh Khanh liếc cái ngu ngốc ánh mắt: “Làm sao vậy? Lại muốn bóp ta cổ, muốn ta chết đúng không? Vậy thì bóp đi, bóp đi, bóp chết thì mười tám năm sau bản cô nương cũng vẫn là một nữ hán tử”.

“Đúng vậy!”. Ninh Khanh Khanh liếc ánh mắt khinh bỉ: “Làm sao vậy? Lại muốn bóp cổ ta, muốn ta chết đúng không? Vậy thì bóp đi, bóp đi, bóp chết thì mười tám năm sau bản cô nương cũng vẫn là một nữ hán tử”.

“Bổn vương như thế nào giống cái loại tùy ý lấy tánh mạng người khác chứ?”. Phượng Phi Bạch nhẹ nhàng nhìn về phía nàng: “Chỉ là có điều này, tối hôm đó ta không cẩn thận nhặt được một thứ, nghĩ đến hỏi ngươi thử thứ này có phải là của ngươi hay không?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.