Ngự Sủng Mãnh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt

Chương 44: Đến phủ Thất vương gia



Edit : maicuc13

Mà hắn, chính là hình ảnh cho nhân vật chính độc nhất vô nhị.

Cực phẩm a, thật sự là cực phẩm.

Nụ cười rành rành gian xảo kia đập vào mắt thiếu nữ nào đó đang ngồi trong xe ngựa, lại thêm đôi mắt nheo nheo cùng với khóe miệng khẽ giần giật. Toàn bộ biểu hiện trên khuôn mặt đó khiến những người nhìn thấy đều có vài phần phát run tóc gáy.

Phượng Phi Bạch hơi nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt bất động. Một âm thanh lạnh như băng phát ra rất thấp từ bạc môi “Khống chế vẻ mặt một chút”.

Nếu thực sự là một pho tượng ngồi không mở miệng, hoặc là một bức họa thì liền tốt rồi!

Nhưng vừa mới mở miệng liền phá hư cảnh đẹp!

Ninh Khanh Khanh liền đàng hoàng thu hồi ánh mắt, phát hiện chính mình không để ai đó ngộn nhận rằng nàng là một sắc nữ đi. Mặc dù nàng có nhìn lén nhưng chỉ đơn thuần là đang thưởng thức và đánh giá mà thôi.

Phượng Phi Bạch sau khi nói xong lại bất động, làm khó cho Ninh Khanh Khanh.

Giờ mớiđén lúc cầm lấy, có thể sờ sờ đôi chân cực dài của mỹ nam , có lẽ khiến nàng hơi chút nhiệt tình hơn.

Chính là một khắc canh giờ sau, cánh tay của nàng không còn chút khí lực nào, nàng từ từ thả chậm cánh tay. Ngón tay liền nhấn tùy tiện vài điểm trên đôi chân dài, xem như xoa bóp.

"Không có tí sức lực nào?" Phượng Phi Bạch hơi nhấc chân, kê lên trên đầu gối của Ninh Khanh Khanh.

Một cỗ áp lực cực lớn từ bốn phương hướng đến, giống như là một bức tường vô hình đang chèn ép nàng, cơ hồ nàng không thể thốt nên lời.

Lúc này nàng vẫn không thể hiểu, đây có phải là áp lực do chênh lệch linh lực không.

Không phải chỉ là nghỉ ngơi một lúc thôi sao? Sao lại giống như nàng đang bị hành hạ vậy!

Vì muốn toàn thân thật thoải mái, đôi tay Ninh Kanh Kanh lại không thể làm gì khác hơn là phải sử dụng sức lực. Khi đó cỗ áp lực kia mới chậm rãi tản đi, làm nàng thở phào một hơi. Nhìn thấy người nào đó với đôi mắt đang nhắm, dáng vẻ thoải mái hưởng thụ xoa bóp, trong lòng bất bình mà hừ hừ nói:

"Vương Gia, ngài đang lúc trẻ tuổi cường tráng, mệt mỏi thì xoa bóp một tý là tốt rồi. Như thế nào còn muốn xoa bóp lâu như vậy, dường như giống một ông lão bị thấp khớp."

Gia gia của nàng lớn như vậy tuổi nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh đấy thôi. Cũng không cần để cho nàng xoa bóp.

Phượng Phi Bạch liếc mắt nhìn thấy nàng mặt mày u oán, khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt càng cảm thấy thoải mái, "Bổn vương đi đứng từ trước tới nay coi như là linh hoạt. Chính là mới vừa rồi có người làm chậu hoa rơi trúng đùi Bổn vương, liền gây tổn thương đến gân cốt ."

Hảo, Ninh Khanh Khanh đã hiểu ra, cái này lại là nàng tự làm bậy.

Người này cho tới bây giờ trả thù luôn là đơn giản trực tiếp, thật sự là hậu duệ quý tộc hoàng thất không chịu nổi dù chỉ một chút uất ức.

Ninh Khanh Khanh cười mà miệng không cười, “Vương gia thật sự là người đồ sứ, luôn được chiều chuộng rất tốt”

Phương Phi Bạch nhướn mày “Xem ra cảm giác mới vừa rồi của Khanh Khanh là nhấn quá nhẹ?”

"Sao có thể chứ. Ha hả ha hả."

"Nụ cười này nghe có vẻ là giả."

Ninh Khanh Khanh ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn, liền bày ra nụ cười chân thành rạng rỡ như mùa xuân, khiến Phượng Phi Bạch nhìn nàng như là một đứa trẻ sơ sinh đang cười.

Phượng Phi Bạch gật đầu hài lòng, lại chợp mắt tiếp tục nghỉ ngơi.

Khanh Khanh thực sự không thích nói dối, một lần nữa lại phải bóp chân mạnh hơn. Hiện tại nàng mới cảm thấy hai cánh tay đau nhức, không biết Thất vương gia có nghĩ ra trò gì để làm khổ nàng nữa không đây!

....

Thất vương phủ nằm ở phía nam kinh thành, cửa ra vào so với trong tưởng tượng của Ninh Khanh Khanh thì không sai biệt lắm. Cao lớn, hùng vĩ lộ ra khí thế uy nghiêm của hậu duệ quý tôc hoàng gia, người thường nhìn thấy không dám tùy tiện đến gần.

Điểm đặc biệt nhất ở đây chính là Thất vương phủ này chỉ có một tòa nhà, không có các tòa nhà khác bao xung quanh, mà tất cả đều là sơn sơn thủy thủy, hoa hoa thảo thảo.

Không biết tất cả mọi người là sợ quyền thế vị Vương gia , hay là sợ chính con người này. Tóm lại có lẽ người này lộ ra mùi vị cao ngạo đơn độc với thế gian.

Ninh Khanh Khanh vào phủ, nhìn trái nhìn phải. Vương phủ quả thật đúng là vương phủ, nói cái gì mà to lớn đồ sộ nhưng khi bước vào mới cảm nhận được khí thế này của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.