Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

Chương 101



.Thật ra nhiệm vụ tiến hành đến đâu thì Lý Ngư cũng không rõ.

Một mặt, thổ phỉ đột nhiên tới, thậm chí cậu còn bỏ dở giữa chừng rồi chạy ra ngoài nên mặc dù cậu đã cải trang rồi nhưng lỡ như có người phát hiện, thì cậu nên làm gì đây? Nhưng lúc đó, cậu không lo lắng được nhiều như vậy.

Mặt khác, hệ thống hoàn toàn không cho bất kì nhắc nhở nào cả, theo như kinh nghiệm của cậu, điều này có nghĩa là nhiệm vụ vẫn đang tiến hành, nghĩa là nó vẫn chưa thất bại. Hệ thống từng nói đầu mối chính thất bại thì cậu sẽ bị biến thành xương cá hoặc là cá thiu, trước mắt cậu có thể tự do thay đổi từ người cá sang cá người, vẫn khỏe mạnh, không có tin tức nào chính là tin tức tốt nhất.

Cảnh Vương đeo bùa hộ mệnh lên cổ Lý Ngư rồi bảo vệ cậu nốt mấy canh giờ còn lại. Trong lúc đấy, Lý Ngư hóa thành con bạch tuộc dính chặt lấy Cảnh Vương, cậu đã quyết định rồi, cho dù bên ngoài có là ông trời đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ không bị lừa. Bởi vì hình phạt của Cảnh Vương chỉ là xoa đầu cậu, ngược lại càng khiến cậu xấu hổ hơn.

Nếu như không phải là cậu, chắc chắn Cảnh Vương đã một lưới bắt gọn hết lũ thổ phỉ, cuối cùng là do cậu kéo chân sau Cảnh Vương khiến Cảnh Vương lo lắng, ít nhiều gì cậu cũng muốn bù đắp hắn.

“Đúng rồi điện hạ, ngài đừng quên điều tra gã quân sư kia nhé.”

Lý Ngư nghe lén được không ít tin liên quan đến quân sư từ bọn thổ phỉ, ngoại trừ che mặt, không biết họ tên, tên quân sư này có thể dùng trẻ sơ sinh quấn trong tã lót vàng làm mồi nhử,  thực sự khiến gã hoàn toàn khác biệt với bọn thổ phỉ l.ỗ mãng kia. Cậu luôn cảm thấy rất có thể kẻ này đang nhắm vào cậu và Cảnh Vương.

Toàn bộ người ở Tây Thùy đều biết, Cảnh Vương mới có bốn công tử nhỏ, tã lót màu vàng là thứ chuyên được dùng cho Đại Bảo, gia đình bình thường sẽ không dùng màu sắc thế này, nếu như để ý đến thì sẽ hỏi ra được luôn nên chắc chắn quân sư đã nghe ngóng từ trước.

Nghi ngờ của Lý Ngư không phải không có lý, Cảnh Vương cũng đồng quan điểm.

Sau trận chiến này, thổ phỉ gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, số ít sống sót là những kẻ ở lại trong hang thổ phỉ chưa được điều động. Cảnh Vương lệnh cho thị vệ dùng hình thật nghiêm khắc để tra hỏi, khiến bọn chúng hoàn toàn khai ra thân phận của quân sư.

Tên quân sư này cho hắn một loại cảm giác quỷ dị quen thuộc.

Ném bột trắng vào hắn, sau khi nghĩ rằng đã nắm trúng mắt hắn thì quay sang tấn công chân hắn, chiêu này có vẻ hơi thừa, nhưng bản thân Cảnh Vương biết, nếu mình hành động trước thì đã giấu một con dao găm giấu vào trong giày để phòng ngừa bất trắc rồi. Lần này hắn cũng mang theo dao găm nhưng con dao găm đấy lại được hắn nhét bừa vào tay áo sau khi giết đỏ cả mắt, chính con dao găm đó là con mà hắn dùng để giết ngược gã.

Quân sư tấn công nơi hắn cất dao găm, có lẽ là để cản hắn rút dao găm?

Cho dù như nào chắc chắn quân sư có chút hiểu biết về hắn, bằng không gã sẽ không dùng trẻ sơ sinh làm mồi dụ nhưng vì sao ngay cả chỗ hắn giấu dao gã cũng biết?

Ngoại trừ lần này, hắn chỉ công khai sử dụng dao găm một lần, chính là lần bị ám hại ở trong cung khiến mắt bị thương tổn, được Cá Nhỏ cứu!

Sau lần ăn thiệt đó, Cảnh Vương đặc biệt chú ý lúc đánh tay đôi với người khác, nên đã kịp thời tránh được cầu khói, thậm chí còn dùng thủ đoạn giả vờ thành mắt bị thương.

Mà bột phấn mà quân sư dùng, cùng với người từng tấn công hắn rất giống nhau, trừ cái này ra còn biết rõ thói quen hắn giấu dao thì Cảnh Vương có lý do để tin rằng quân sư này chính là kẻ đã tấn công hắn trước kia!

“Điện hạ, trong lúc vô tình em đã từng thấy trên tay quân sư từng có vết cắn động vật…”

Lý Ngư nói ra một manh mối, mặc dù không biết liên quan hay không nhưng cậu vừa nghĩ tới là đã nói ra ngay.

Nhắc đến chuyện này, Cảnh Vương nhớ ra rằng, ngày ấy kẻ tập kích hắn trong cung cũng che tay, hình như là gã bị thương.

Cảnh Vương viết chi tiết chuyện xảy ra ngày hôm ấy ra, Lý Ngư cũng không biết, đằng sau đôi mắt bị thương do vôi sống của Cảnh Vương lại có những chuyện như vậy.

“Lẽ nào điện hạ nghi ngờ quân sư chính là kẻ đã tấn công ngài hôm ấy?” Lý Ngư thoáng suy tư rồi hỏi.

Cảnh Vương gật đầu.

Ở Tây Thùy, ngoại trừ thổ phỉ thì không vó ai đối đầu với hắn nữa cả, quân sư mới đến Tây Thùy không lâu, trước đó gã không phải thổ phỉ, chỉ có thể là liên quan đến hoàng thành.

Lý Ngư ngẫm lại vết thương trên tay quân sư, ngẫm lại hôm đó ngoại trừ Cảnh Vương bị thương ở mắt thì hình như còn xảy ra chuyện khác, không trùng hợp đến thế chứ?

“Điện hạ còn nhớ không, ngày ấy em và Hùng Phong cũng gặp người bịt mặt, chính là cái kẻ hạ độc vào trong thức ăn cho cá ấy… Gã bị Hùng Phong cắn một cái, cũng là ở trên tay!”

Lý Ngư nhắc tới Hùng Phong, rõ ràng Cảnh Vương sửng sốt một lúc rồi mới nhận ra là cậu đang nói những chuyện từng xảy ra khi cậu là cá, mà Hùng Phong chính là con chó Diệp Thanh Hoan nuôi.

Bỗng nhiên nghe Cá Nhỏ thân thiết gọi một cái tên khác, Cảnh Vương hơi không thoải mái nhưng ngay sau đó hắn đã chuyển sự chú ý của mình lên chuyện chính sự.

Lúc trước kẻ hạ độc bị chó của Diệp Thanh Hoan cắn, trên tay quân sư cũng có vết bị động vật cắn, như này là hoàn toàn hợp lý rồi.

Quân sư đúng thật là đến từ hoàng thành, hơn nữa, họ đã gặp nhau một lần từ rất lâu rồi. Gã là kẻ từng hạ độc vào thức ăn cho cá, vừa quay người đã tấn công hắn.

“… Là, Nhị hoàng tử?” Lý Ngư dò hỏi.

Lúc người bịt mặt hạ độc thức ăn cho cá chính là lúc Nhị hoàng tử đang âm mưu tính kế Thừa Ân Công phủ, còn sai người mua thạch tín, bởi vậy Cảnh Vương và Vương công công nghi ngờ người hạ độc là do Nhị hoàng tử phái đến để trút giận.

Khi đó, quả thực Nhị hoàng tử là người khả nghi nhất nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi rồi, Nhị hoàng tử bị Cảnh Vương xử lý đến thần trí không rõ, không thể cứu vãn, người đã lui khỏi sân khấu quyền lực lâu rồi, sao còn có đồng loã của gã xuất hiện, mà người này, lại còn là người bịt mặt hạ độc lúc trước?

Vô lý, Cảnh Vương có để lại người ở chỗ Nhị hoàng tử nên Mục Thiên Chiêu ra sao hắn biết rõ, chắc chắn không phải Nhị hoàng tử tiếp tục gây sóng gió, cho nên chỉ còn lại một khả năng, trước đây bọn họ đều nghĩ sai, người hạ độc không phải là Nhị hoàng tử phái đến, việc hạ độc này là Nhị hoàng tử gánh thay.

Nếu không phải Nhị hoàng tử, vậy cũng chỉ có thể là Tam hoàng tử hoặc là Lục hoàng tử.

Nếu là trước đây, Cảnh Vương nghi rất có thể là Tam hoàng tử, nhưng hiện giờ bản thân Tam hoàng tử còn khó mà bảo toàn, có người lấy danh nghĩa Tam hoàng tử, truyền tin tức giữa Tây Cảnh và hoàng thành, bị hoàng đế phát hiện, người xui xẻo là Tam hoàng tử.

Thủ pháp như vậy, làm Tam hoàng tử gánh tội thay, có phải Nhị hoàng tử cũng như vậy không?

Cảnh Vương suy nghĩ một lúc lâu, cầm bút viết lên giấy nét chữ cứng cáp “Lục”.

Cá Nhỏ nói không sai, quả nhiên Mục Thiên Hiểu mới đúng là kình địch của hắn.

Đồng thời gã đã âm mưu chống hắn từ lâu rồi.

“Hóa ra là gã…”

Lý Ngư khẽ thở dài, tất cả những thứ này nếu là do Lục hoàng tử tâm cơ sâu nặng gây nên, vậy là có thể giải thích hết rồi.

Quân sư là người của Lục hoàng tử. Vào lúc này người duy nhất có thời gian rảnh gây chuyện xấu ở Tây Thùy có lẽ cũng chỉ có Lục hoàng tử.

Trước đây Lục hoàng tử nấp sau lưng Tam hoàng tử, phía trước còn có Nhị hoàng tử, gã ra tay thần không biết quỷ không hay, sẽ không ai sẽ nghĩ đến vị hoàng tử trong suốt không được yêu thích này.

Bây giờ Lục hoàng tử loại bỏ Tam hoàng tử, tự mình trở thành “hoàng tử duy nhất thành niên của hoàng đế còn ở hoàng thành”, mặc dù trên triều đình làm náo động lớn, nhưng cũng khiến chính gã trở nên nổi bật.

Phía trước gã không còn tấm bia đỡ đạn nào nữa.

Vừa phát hiện ra là bút tích của Lục hoàng tử, Cảnh Vương cũng không khách sáo nữa. Một tháng sau, những người ở lại bảo vệ Cảnh Vương phủ ở hoàng thành nhận được mật thư của Vương công công.

Trên mật thư chỉ có một dòng chữ: Xử hắn.

“Hắn” là ai, có một bên khác truyền tới, đây là quy tắc truyền tin bí mật của phủ Cảnh Vương. 

Những người này từ lâu đã vào sinh ra tử với Cảnh Vương nhưng giờ lại phải canh giữ phủ đệ rộng lớn nhường này, thành ra nhàn rỗi đến phát hoảng. Nay chủ tử có lệnh, họ giống như được tiêm máu gà, lập tức hành động.

Chẳng mấy chốc, Trịnh Kinh, thị lang của Công Bộ, đã bẩm tấu lên, buộc tội Lục hoàng tử vì tội nhận hối lộ khi đang phụ trách việc tu sửa Chung Tụy Cung, cắt xén vật tư.

Sắc mặt Mục Thiên Hiểu thay đổi, chối bay chối biến, nói rằng mình chỉ tuân thủ quy trình thi công mà thôi.

Trịnh Kinh tức giận đối chất với gã, lấy ra bản thiết kế trước đây của Chung Tụy Cung, nói rằng sau khi được Lục hoàng tử tu sửa, tuy bề ngoài Chung Tụy Cung vẫn giống như ban đầu, nhưng vật liệu xây dựng thực tế lại không giống với bản vẽ, mà thay vào đó lại sử dụng loại gỗ đểu, đến cả xà nhà cũng chung số phận.

Hoàng đế rất khiếp sợ, lúc này sai người tháo dầm Chung Tụy Cung xuống kiểm tra, liên tiếp tìm mười mấy thợ mộc đến kiểm tra, bởi vì hoàng đế sợ có người hãm hại Lục hoàng tử, ngay cả thợ mộc cũng tự mình chọn nhưng những người này không ai không phải nói, gỗ không khớp với bản vẽ ban đầu.

Thật ra chuyện tu sửa khác với bản vẽ không phải là không có tiền lệ, chỉ cần tìm được lý do chính đáng là được. Nhưng vấn đề ở chỗ, báo cáo mà Lục hoàng tử trình cho hoàng đế hay Hộ bộ đều là những loại gỗ hạng nhất, như vậy trong sổ sách là một kiểu, thực tế lại là một kiểu khác, giá chênh lệch ở giữa đi đâu mất rồi?

Dùng vật liệu gì để tu sửa, không thể thoát khỏi mắt giám công, cũng là trách nhiệm của giám công. Dù Lục hoàng tử có trăm cái miệng cũng không thể biện minh cho việc này, vả lại trước đại hôn của Lục hoàng tử khoảng một tháng, hôn lễ hoàng tử về nguyên tắc do Lễ bộ chuẩn bị, ngoại trừ Cảnh Vương ở Tây Cảnh, lại được hoàng đế ban đặc quyền, là do Cảnh Vương tự mình tổ chức, còn lại đại hôn của hoàng tử, đều do Lễ bộ phụ trách, quy củ cũng không có gì khác biệt. Nhưng mà nghe nói lúc ước định, Lục hoàng tử lại lén lút đưa thêm rất nhiều lễ vật cho vị thê tử sắp qua cửa là đích nữ Định Bắc Hầu, đều bị Định Bắc Hầu đưa vào trong đồ cưới của nữ nhi, một đường mang đến phủ Lục hoàng tử.

Định Bắc Hầu thích khoe khoang, sớm nói chuyện có con rể là hoàng tử ra ngoài, người sáng suốt đều có thể nhìn thấy Lục hoàng tử tặng đồ gì, vàng bạc trang sức đều là khiêm tốn nhất, còn có trân châu, mã não, san hô, phỉ thúy, ngà voi, đều là lấy hai hộp nổi kế, cổ thư cổ họa vô số kể, mà Lục hoàng tử ở lễ mừng thọ, ngay cả một phần thọ lễ đàng hoàng cũng chuẩn bị không tươm tất.

Như vậy vấn đề đặt ra, không đến một năm, vì sao Lục hoàng tử có thể lấy được nhiều tiền của như vậy? Phải biết rằng dựa theo thân phận của hoàng tử cộng thêm bổng lộc làm việc, tuyệt đối không gom được những thứ này, vả lại mẹ đẻ Lục hoàng tử xuất thân cung nữ, trong nhà một nghèo hai không có gì, nếu không trước kia Lục hoàng tử cũng sẽ không khó khăn như thế.

Hoặc là, là vào ngày mừng thọ nói dối khi quân, hoặc là, số tiền này lai lịch bất chính.

Kỳ thật cũng từng có triều thần nghi ngờ nhưng bên cạnh hoàng đế chỉ có một hoàng tử trưởng thành như vậy, Lục hoàng tử địa vị nước lên thuyền cao, triều thần thật sự không thể gây khó dễ với Lục hoàng tử người trong tương lai rất có khả năng đăng cơ.

Mà Trịnh Kinh cũng là sau khi biết được chứng cứ Lục hoàng tử nhận hối lộ, mới dám buộc tội Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử làm ban sai ở Công bộ, Trịnh Kinh quá quen thuộc, biết được gỗ dùng để tu sửa Chung Tụy cung không giống với bản vẽ, Lục hoàng tử lại chưa bao giờ đề cập tới, Trịnh Kinh đoán được có mèo vờn chuột, trong đó có mấy người được lợi, chỉ cần suy đoán một chút là có thể nghĩ ra.

Trịnh Kinh sai người theo dõi người hầu của Lục hoàng tử thì phát hiện vào lúc tu sửa Chung Tụy cung, Lục hoàng tử từng sai người đưa mấy rương gỗ đỏ đến tiệm cầm đồ. Trịnh Kim làm hết cách mới phát hiện ra trong đống bảo vật gia truyền của mấy thương gia kia có vật liệu gỗ, như vậy là đã có thể biết được đại khái tiền của Lục hoàng tử từ đâu mà có.

Trịnh Kinh lấy được phiếu chi từ cửa hàng cầm đồ, cũng như những bảo bối đã được cầm đồ làm bằng chứng, hoàng đế truy hỏi Lục hoàng tử. Lục hoàng tử cắn chết cũng bảo rằng là do tâm phúc của gã gây ra, tự ý thu tiền tài, nói dối gã trong khi gã làm ban sai, thay thế vật liệu bằng hàng kém chất lượng, mà gã thì là do gã tín nhiệm nên không hoài nghi, nói chung tội lỗi bị gã đẩy đi không còn một mống.

Từ đầu đến cuối, mặt của Hoàng đế vẫn lạnh như băng. Ông nhìn Lục hoàng tử chằm chằm, Lục hoàng tử cảm thấy mình hoàn toàn bị phơi bày trước ánh mắt lạnh băng của Hoàng đế, gã khẽ cắn răng tiếp tục giả vờ vô tội.

Hoàng đế coi như chấp nhận lời giải thích này của Lục hoàng tử.

Nhưng cũng bởi vậy, ông đã đổi tất cả người bên cạnh Lục hoàng tử.

Đây đều là nói sau.

Cuối cùng Lý Ngư cũng đợi đến thời khắc cuối cùng của “Bảo vệ cá cưng”.

Giọng nói được mong đợi từ lâu của hệ thống vang lên, nhưng nó không thông báo kết quả nhiệm vụ của cậu có hoàn thành hay không mà là khiến cậu phải vào hệ thống tự kiểm tra, khác hoàn toàn với hệ thống hại cá bình thường, khiến cho Lý Ngư lo hết cả lên.

Cậu thật sự hơi sợ nếu nhiệm vụ thất bại.

Sau khi thông báo cho Cảnh Vương, Lý Ngư lập tức tiến vào hệ thống.

Đầu mối chính “Bảo vệ sau sinh” vẫn sáng, còn bước “Bảo vệ cá cưng” thì đằng sau nó là khối lập phương đang không ngừng biến đổi màu sắc.

Hóa ra bước này cũng cần phải phán định ư?

Hệ thống nói: “Nhiệm vụ này vốn là dựa vào bạo quân bảo vệ cá cưng, nếu như “các hình thái biến hình của cá cưng” bị người khác phát hiện thì coi như là thất bại…”

Lý Ngư giải thích: Thật ra tui có che rồi, bọn họ cũng không thấy rõ hình dạng thật của tui, nên không bị tính là bị phát hiện nhỉ?

Hệ thống nói: “Đúng là không tính. Vì có hai tên thổ phỉ, sau khi gặp được kí chủ trong hình dạng người cá, đã bị bạo quân xử tử. Nhiệm vụ này vừa không có cách nào tính là thành công, nhưng không thể nói thất bại, chỉ có thể phán định theo hành động của bạo quân trong suốt quá trình làm nhiệm vụ.”

Nguy hiểm thật. Lý Ngư thở phào một cái, may mà không trực tiếp tính thất bại, trước đây cậu cũng đã nhận xét nhiều lần rồi, Cảnh Vương vẫn luôn đáng tin, lần này, chắc cũng không có vấn đề gì.

Lý Ngư nhìn chằm chằm vào khối lập phương đang không ngừng đổi màu, màu xanh lục là thành công, màu đỏ là thất bại, nhớ tới có một lần hình hợp nhỏ biến thành màu sắc rực rỡ, lần này sẽ là màu gì đây?

Màu sắc hình hộp nhỏ biến đổi càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, cuối cùng nó đột ngột dừng lại.

Là màu vàng.

Lý Ngư: “…”

Đây đúng là màu sắc bất ngờ mà!

Nhớ lại trong lúc cậu và Cảnh Vương làm nhiệm vụ đã làm cái gì, Lý Ngư không nhịn được phùn tào, lẽ nào hệ thống cảm thấy được cậu và Cảnh Vương quá dằm khăm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.