Ngũ Thần Đại Lục

Quyển 3 - Chương 2: Ký Kết Ma Thú.





Sáng sớm ngày thứ hai, Hoàng Hải từ trong tu luyện tỉnh lại, đi ra nhà gỗ, nhất thời nghênh đón một không khí nhẹ nhàng khoan khoái.
"Ngao!" Thân ảnh Huyết Lang xuất hiện tại trước người Hoàng Hải.
"Đã về rồi à! Ngày hôm qua đã chạy đi đâu vậy?" Hoàng Hải cười vỗ vỗ đầu của nó hỏi.
"Chủ nhân, ngày hôm qua ta cùng tên Nguyệt Lang đánh nhau! Nhưng lại thua!" Huyết Lang xấu hổ cúi đầu, hiển nhiên nghĩ làm mất mặt Hoàng Hải cùng Huyết Hổ .
"Ngươi mới tiến giai đã hơn một năm, còn nó tại vị trí này đã lâu như vậy, thua cũng rất bình thường." Hoàng Hải cười thoải mái nói.
Nguyệt Lang là một trong ba con lục giai ma thú ở rừng rậm, hơn nữa bản thân tại trên giai vị này so với Phong Lang phải lâu hơn, cho dù biến dị, cũng so với Huyết Lang là cao cấp hơn. Hơn nữa nó đạt được lục giai lâu như vậy, mặc dù là kinh nghiệm chiến đấu hay ma pháp ứng dụng đều so với nó mới vừa vào lục giai hơn một năm lợi hại hơn nhiều.
"Tiểu Lang, nếu muốn ta giúp ngươi giáo huấn nó?" thanh âm Huyết Hổ lười biếng từ đáy lòng Hoàng Hải vang lên, song song từ nhà gỗ đi ra.
"Lão đại, không cần, ta tin tưởng ta nhất định có thể đánh bại nó! Ta không muốn chúng nó nói ta đánh không lại phải nhờ vào ngươi tới tìm về mặt mũi." Huyết Lang lắc đầu, thanh âm kiên định từ ngực Hoàng Hải vang lên.
Một người đồng thời làm chủ nhân của hai ma thú, có thể mượn chủ nhân làm môi giới, truyền lại ngôn ngữ. Bởi vì chúng nó bây giờ còn chưa tới bát cấp, vì thế vô pháp mở miệng nói tiếng người.
"Ân, đây mới là tiểu đệ Huyết Hổ ta, nếu như quả thật như vậy đích xác sẽ làm nó coi thường! Ngay cả ta cũng sẽ khinh thường ngươi. Như vậy còn đem mặt mũi ta làm mất hết, tuy rằng thân là ma thú cấp thấp, nhưng không bởi vì là cấp thấp ma thú mà chịu thua." Huyết Hổ gật đầu nói.
"Được rồi, ngươi cũng đừng làm bộ lão đại ca giáo huấn nó. Người khác không biết còn tưởng rằng ngươi đã già rồi a!" Hoàng Hải thấy Huyết Hổ bộ dạng vẻ người lớn nên cười nói.

"Hanh! Ngươi đó là đố kị!" Huyết Hổ đắc ý nói
Hoàng Hải bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đi tới bên hồ nước, nước ao yên tĩnh không một tí gợn sóng, Hoàng Hải không tự chủ được nhắm mắt lại.
Huyết Hổ cùng Huyết Lang phi thường thức thời không có quấy rối. Gió thu bay bay, làm ặt nước yên tĩnh phát ra một đạo gợn song li ti, lá hồng từ trên cây phiêu lạc, rơi vào Hoàng trên trán Hải! Hoàng Hải khóe miệng nổi lên nhàn nhạt mỉm cười.
Một lát sau, Hoàng Hải xoay người nhìn Huyết Hổ cùng Huyết Lang nói: "Ngày hôm nay học viện khai giảng, ta qua hai ngày nữa cũng trở lại học viện đi học, đến lúc đó khả năng có đoạn thời gian không trở về, các ngươi phải cẩn thận một chút, đừng đi ra ngoài bên ngoài."
"Vậy không phải buồn chán chết sao? Vốn chúng nó cả đám đều sợ ta, nếu như ngươi đi đến lúc đó ta không phải ngược lại kính sợ chúng sao?" Huyết Hổ nhất thời bất mãn nói.
"Đây chính là chuyện của ngươi đừng hỏi ta!" Hoàng Hải không để ý tới Huyết Hổ nói.
Ngày hôm nay là ngày náo nhiệt nhất của học viện, bởi vì ngày hôm nay là ngày học viện khai giảng. Đứng ở cửa học viện nhìn đoàn người xếp thật dài, Ni Lặc lộ ra nhàn nhạt mỉm cười.
"Mọi người an tĩnh!" Đi tới trước Ni Lặc mở miệng nói."Ngày hôm nay là ngày học viện khai giảng, tin tưởng rằng các ngươi đã chờ mong thật lâu rồi! Ha hả. . . Bất quá để an toàn, mọi người không nên chen lấn! Chờ chúng ta xác định sau đó các ngươi có thể tiến nhập học viện, một trung niên đi tới kiểm tra." Ni Lặc từ sáu năm trước kế thừa phó viện trưởng tới nay, liền một mực đắm chìm trong chuyện học viện, căn bản không có thời gian nhìn ngó đến Hoàng Hải.
Hơn nữa năm trước đột phá bát giai ma đạo sư, trở thành học viện đệ nhị cao thủ. Khi trung niên kiểm tra xong sau đó, kế tiếp chính là tân sinh thi vòng hai, bất quá đây đều là quy củ học viện, cũng không có ai có ý định kiến gì.
Tân sinh một ngày đêm thi vòng hai, sau đó là ngày thứ hai khai giảng điển lễ! Bởi vì khai giảng điển lễ thực sự không thú vị, vì thế cao cấp học sinh cũng không có đi tham gia.
Chỉ có cấp thấp học sinh cùng tân sinh tham gia, mà khai giảng điển lễ cũng là do Ni Lặc chủ trì, Tạp Lý lại quản lý cao cấp học sinh học viện.
Khai giảng điển lễ duy trì liên tục một buổi sáng, phía dưới học sinh có người tràn ngập tình cảm mãnh liệt, có người thì buồn chán ngáp ngáp. Tràn ngập tình cảm mãnh liệt dĩ nhiên là tân sinh, ai cũng đều sùng bái cường giả, đang nghe thành tích của một ít người trong học viện hai mắt đều mạo quang, thầm nghĩ chính mình sau này cũng có thể cùng bọn họ như nhau
~~Mà lão sinh nghe một lúc sau đó đều có vẽ buồn chán! Nhưng bọn họ còn chưa tới cao cấp pháp sư, vì thế cũng chỉ có thể tới tham gia khai giảng điển lễ buồn chán này!
Mà Hoàng Hải biết hai ngày thời gian này đều là buồn chán, vì thế hắn cũng không quay về học viện, mà là ở tại rừng trúc tu luyện. Tại buổi chiều ngày thứ hai, cũng là khai giảng điển lễ chấm dứt, hắn trở lại học viện tìm Ni Lặc , cùng hắn nói muốn phản hồi học viện học tập, nhờ hắn hỗ trợ.
Nghe Hoàng Hải yêu cầu xong sau đó Ni Lặc gật đầu nói: "Ân, cũng là, ngươi hiện tại đã đạt được ngũ cấp, mà ngươi tại học viện lại chưa chân chính học tập qua, trở về học tập một chút cũng tốt. Như vậy đi, ta muốn nói với viện trưởng một tiếng, sáng sớm ngày mai ngươi tới tìm ta, đến lúc đó ta mang ngươi đến lớp."
"Vâng, bá phụ!" Hoàng Hải đáp. Ni Lặc nói khi không có ai thì gọi hắn là bá phụ, khi có người gọi hắn là phó viện trưởng.
"Đúng rồi, bá phụ, cháu hỏi một chút, người cũng biết cháu đã bảy năm không về nhà, không biết phụ thân cùng mẫu thân cháu hiện tại ra sao? Còn phụ thân nhiệm vụ hoàn thành chưa?" Hoàng Hải hỏi.
Rời nhà bảy năm làm mất đi cảm giác nhớ nhà, lúc đó còn niên thiếu nhớ nhà tương đối nhiều! Mà hôm nay đã thành niên nhưng thật ra không suy nghĩ như vậy, bất quá dù sao bảy năm không thấy, tưởng niệm là khẳng định có.
"Úc, phụ thân cùng mẫu thân ngươi tốt, năm năm thủ hộ đã mãn kỳ, bọn họ hiện tại đã về nhà." Ni Lặc nói.
"Ah!" Hoàng Hải thở phào nhẹ nhõm, nghe được phụ mẫu không có việc gì, Hoàng Hải trong lòng cũng trầm tĩnh lại, tuy rằng không biết là cái nhiệm vụ gì, bất quá phụ thân hắn đã là thất giai pháp sư, nhất định rất trọng yếu, vì thế Hoàng Hải mới lo lắng. Sau đó nói: "Bá phụ, cháu nghĩ đại lục lễ năm nay cháu muốn về nhà..."
"Ân, cũng tốt, ngươi cũng đã bảy năm không gặp phụ mẫu ngươi, trở lại một chuyến cũng tốt, chờ nghỉ lể hãy trở về đi." Ni Lặc gật đầu sau đó nói.
Cáo biệt Ni Lặc sau đó Hoàng Hải trở về ký túc xá, bởi vì ký túc xá học viện là có quy định, vì thế ký túc xá Hoàng Hải bọn họ chỉ có mấy người bọn họ, trừ phi bọn họ tốt nghiệp ly khai.

Hoàng Hải biết thời gian buổi chiều giống nhau, Hải Dũng cùng mấy người ở ký túc xá tu luyện.
Tiến nhập ký túc xá Hoàng Hải rất tự nhiên mở cửa phòng, "Khái, khái!" Mới vừa mở cửa phòng thì cả mặt mày đều hứng bụi, không khỏi ho khan đi ra.
“Ai?" Hét lớn một tiếng, vài bóng người từ trong phòng đi ra, thấy Hoàng Hải đầu tiên là sửng sốt, sau đó đều bật cười, Hải Dũng nói: "Tiểu Hải , chạy đến chính ký túc xá của mình làm kẻ trộm?"
"Ngạch? Các ngươi cũng quá độc ác a? Trở về cũng không giúp ta quét dọn một chút!" Hoàng Hải giả vờ ủy khuất nói.
"Ai bảo ngươi bây giờ mới vừa về a!" Long Lực đi tới nắm ở vai Hoàng Hải nói.
"Đúng, thành thật khai ra, nghỉ trong khoảng thời gian này đi đâu hả?" Đắc Viễn cũng đã đi tới.
"Ta nào có đi đâu, ta một mực ở học viện a!" Hoàng Hải cảm thán nói.
"Ngươi lừa gạt ai chứ? Một mực ở học viện ngươi ngay cả chính phòng của mình cũng không quét dọn một chút?" Đắc Viễn bộ dạng ngươi cho ta là ngốc hả.
"Ngươi không tin ta cũng không có biện pháp!" Hoàng Hải đáp.
"Được rồi, Tiểu Hải sẽ không gạt người, ngươi nghe hắn nói đã." Hải Dũng nói.
"Ta một mực ở rừng rậm phía sau núi tu luyện." Hoàng Hải mở miệng nói.
"Phía sau núi tu luyện?" Tất cả mọi người đều sửng sốt.
"Đúng vậy!" Hoàng Hải gật đầu.
"Nghe ta nói Tiểu Hải , ngươi không cần như thế liều mạng a? Đến trường ngươi cũng một mực ở phía sau núi tu luyện, ngày nghỉ cũng tu luyện!" Đắc Viễn kêu lên.
"Không tu luyện thì làm cái gì? Muốn trở thành cường giả nhất định phải nỗ lực… nỗ lực." Hoàng Hải nói, nói xong sau đó Hoàng Hải đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, có đúng hay không có thể giúp bọn hắn mấy người ở phía hậu sơn tìm mấy con ma thú? Nghĩ đến liền làm.
Hoàng Hải hỏi: "Được rồi, hỏi các ngươi một việc."
"Chuyện gì?" Đắc Viễn hỏi, những người khác đều nhìn hắn.
"Các ngươi mấy người có ma thú hay không?" Hoàng Hải hỏi.
"Ma thú?" Năm người đều là sửng sốt.
"Đúng, mỗi người không phải đều có thể có ma thú làm tọa kỵ sao? Các ngươi mấy người có hay không?" Hoàng Hải gật đầu, kế tục hỏi.
Hải Dũng mấy người nhìn nhau, Long Lực nói: "Ta có." "Ta cũng có." Hải Dũng đáp.
Mà ba người khác còn lại là lắc đầu.

"Lão đại các ngươi lúc nào có ma thú a? Cũng không nói cho chúng ta biết." Đắc Viễn hiếu kỳ hỏi.
"Ngươi không có hỏi!" Long Lực nói thẳng.
"Được rồi, Tiểu Hải , ngươi hỏi cái này để làm gì?" Hải Dũng hỏi."Ta nghĩ ta có thể giúp các ngươi tìm được ma thú thích hợp với các ngươi." Hoàng Hải cười nói.
"Cái gì?" "Thực chứ?" Mấy người trăm miệng một lời hỏi. Hoàng Hải chỉ là cười gật đầu.
"Tiểu Hải , ngươi sẽ không đùa chúng ta chứ hả?" Tạp Đức có chút không xác định hỏi.
"Vậy ngươi có muốn hay không?" Hoàng Hải cười nói.
"Đương nhiên muốn, làm sao không muốn chứ." Tạp Đức nhanh chóng nói.
"Vậy đi thôi! Có thể các ngươi có thể tìm được ma thú thích hợp với các ngươi." Nói xong đi ra ngoài, năm người khác theo sát một bên. Rất nhanh bọn họ liền đi tới phía sau núi học viện, đi tới phía sau núi Đắc Viễn mở miệng hỏi nói: "Tiểu Hải , đây có cao cấp ma thú sao?" Những người khác cũng đều nhìn hắn.
Mọi người đều biết, học viện phía sau núi là địa phương cấp thấp pháp sư tu luyện, bọn họ lúc trước cũng đã tới, nhưng cũng không có gặp phải cái gì cao cấp ma thú.
"Ha hả. . . Đợi lát nữa sẽ biết, theo ta đi a!" Hoàng Hải mang theo bọn họ hướng rừng rậm ở trong chỗ sâu đi đến. Đi đại khái một canh giờ, mọi người ở đây không nhịn được thì Hoàng Hải mở miệng nói: "Tới rồi!" Nghe vậy tất cả mọi người dừng cước bộ lại, nhưng phía trước lại trống không.
Ngay khi mọi người kỳ quái Tạp Đức kêu lên: "Có ma thú!" Nhất thời tất cả mọi người nhìn hắn, "Hống!" Đột nhiên một con hắc hùng xuất hiện tại trước mặt bọn họ, còn đang hưng phấn kêu “Hống… Hống!”.
Hoàng Hải liếc mắt quay đầu lại nhìn bọn họ, thấy năm người sắc mặt đều tái nhợt."Mọi người không cần khẩn trương, đây là một con bát giai ma thú Đại Địa Chi Hùng, bởi vì hiện tại mới lớn vì thế nó chỉ có ngũ giai thực lực. Thế nào? Tiểu béo, có hứng thú không?" Hoàng Hải cười hỏi.
"Cho ta?" Tạp Đức không xác định hỏi.
"Được không?" Hoàng Hải cười nói.
"Được, đương nhiên là được." Nghe Hoàng Hải nói Tạp Đức nhất thời nóng nảy.
"Ha hả. . . Biết ngay tiểu tử ngươi thích rồi." Hoàng Hải cười nói.
Sau đó Hoàng Hải mang theo bọn họ đi địa phương khác tìm hai ma thú nữa, một con bát giai thủy hệ ma thú cùng một con bát giai phong hệ ma thú; dưới uy áp của Huyết Hổ đều cùng Đức Bỉ ba người ký kết Bình Đẳng Khế Ước.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.