Phồn hoa nhất Đại Lục, chẳng đâu bằng Mộc quốc. Náo nhiệt nhất Mộc quốc, chắc chắn thành Liễu Dương.
Thành Liễu Dương thực ra cũng không phải kinh đô dưới chân thiên tử Mộc quốc, chẳng qua mảnh đất này trùng hợp là điểm gặp gỡ của hai con sông lớn đổ từ Thủy quốc và Thổ quốc sang, sau lại rẽ nhánh sang tiểu quốc Phong quốc. Theo lẽ tất nhiên, Liễu Dương trở thành trung tâm giao dịch mà nhiều thương nhân ưa chuộng, kéo theo sự phồn hoa của mảnh đất này.
Trung tâm thành Liễu Dương cùng bến cảng quanh năm chật ních người qua lại. Trông xa một chút về phía tây dân cư cũng thưa thớt dần, khi đến thôn Liễu Thanh thì khung cảnh đã hóa đìu hiu.
Đương chính ngọ, con đường quanh co đi từ thôn làng nhỏ ra thành lại càng vắng vẻ, vô tình khiến cậu thanh niên đang đứng tần ngần giữa đường càng thêm lạc lõng. Một bộ trang phục trắng đã ngả vàng cồng kềnh trên thân người gầy yếu của cậu ta, thêm một chiếc nón tre lụp xụp che đi mái tóc ngắn quái dị. Tất cả như tố cáo người thanh niên kia là vị khách lạ không thuộc về chốn này.
"Em, ưm, Tiểu Nhạc!"
Giọng nói trong trẻo của cậu thanh niên chưa trải đời đặc biệt vang vọng giữa đường vắng, mang theo chút trúc trắc cùng ngần ngại.
Theo tiếng gọi của cậu, từ phía xa đã có một bóng dáng mơ hồ chạy về, đôi chân ngắn nhịp từng bước lạch bạch trên đường đất, dùng chất giọng non nớt cằn nhằn như ông cụ non: "Khanh ca, đệ đã nói bao nhiêu lần rồi, ca phải sửa tật nói lắp ấy đi mà!"
"Lại còn đứng giữa nắng như vầy, lỡ nóng đầu phát ngốc thì làm sao? Đệ không có tiền mua thuốc cho ca đâu!"
"Đường vắng thế này lỡ bị cướp thì sao? Tiểu bạch kiểm như ca làm sao đánh lại người ta hả?"
Vân vân vũ vũ.
Nhẹ nhàng tiến tới ôm cậu em trai từ trên trời rơi xuống này bế lên vai, Trọng Khanh bất đắc dĩ cười mà nghe "đệ đệ kết nghĩa" của cậu giáo huấn. Từ thời điểm gặp nhau cách đây một tuần trước đến nay, màn đệ đệ giáo huấn ca ca này cậu nghe riết quen tai rồi, cũng chẳng tìm được biện pháp tắt cái loa phát thanh này.
Đúng vậy, hầy, đã là một tuần rồi. Trọng Khanh oanh oanh liệt liệt xuyên không đã được một tuần rồi.
Tô Trọng Khanh, từ lúc sinh ra đến khi xuyên không, tự thấy bản thân rất bình thường, là công dân lương thiện, học sinh ba tích cực cống hiến cho nước nhà. Ngẫm đi ngẫm lại mười sáu năm tồn tại trên cõi đời, lá gan nhỏ của cậu chẳng dám làm việc gì hủy thiên diệt địa, kinh bang tế thế, thiên cổ lưu danh gì cả. Cậu càng không có tư tưởng phản Đảng hận đời, mỗi đêm không ôm sách giáo khoa ngủ thì cũng là mộng thấy Kim Vân Kiều, Lục Vân Tiên, hoàn toàn không phải hạng người tâm lý phản động bị trời phạt xuyên không cứu rỗi chúng sinh.
Lại nói, cách xuyên không của cậu quá mức nhẹ nhàng. Nhân vật tiểu thuyết người ta bị xe tông, bom giật, đồng bọn đâm sau lưng,...vân vân vũ vũ mà oanh oanh liệt liệt xuyên qua. Cậu lại chỉ ngủ gật một giấc, tỉnh dậy liền thấy bản thân nằm trong miếu thờ đổ nát, bộ đồng phục còn nguyên trên người như đang dịu dàng thông báo: "Chúc mừng người chơi đã xuyên không xuyên cả xác thành công.”
Người xưa vẫn dạy: "Miếu hoang là nơi thường xuyên tắm máu cún."
Thế nên việc xuất hiện nhân vật xuyên không nho nhỏ như cậu là cực kỳ bình thường, tặng kèm một cỗ "thi thể" bê bết máu bên cạnh lại càng là việc thiên kinh địa nghĩa.
Nhìn vị "thi thể" đang hoạt bát tươi vui ngồi trên vai mình, Trọng Khanh có chút không tin được tình cảnh đêm đó.
Thân là một học sinh hiện đại bình thường đến tầm thường, Trọng Khanh phát huy rất tốt tinh thần "hai không - một biết": không biết làm, không biết dùng, chỉ biết học. Cho dù đứa trẻ năm sáu tuổi trước mắt có thể mất máu mà chết trước mặt mình, cậu cũng chỉ có thể vô dụng soát lại trong đầu đôi ba kiến thức cứu thương bình thường không chút để tâm tới.
Không biết có phải đứa nhỏ ý thức được sinh vật sống duy nhất bên cạnh mình rất vô dụng hay không, đúng lúc Trọng Khanh đang rối bời không biết làm sao thì thằng bé đã gom góp chút sức lực sót lại mà níu tay cậu, chỉ vào thắt lưng nó.
Thân thể gầy gò suy dinh dưỡng được bọc trong bộ quần áo cổ trang đã bị máu thấm đến không nhìn rõ màu sắc. Có một vết rạch xé vải kéo từ bộ ngực phập phồng rất khẽ của đứa nhỏ đến gần thắt lưng nó, khiến dải vải bọc quanh hông thằng bé trông có chút tả tơi, vừa khéo lộ ra hai bình sứ nhỏ một xanh một trắng được kín đáo lận vào trong. Vết thương không sâu, nhưng máu chảy quá nhiều.
Trọng Khanh cố giữ bản thân bình tĩnh, chạy xộc ra bên ngoài tìm nước sạch, dùng cây gai mọc quanh miếu cắt vạt áo sơ mi của mình ra vài mảnh vải lau sạch từng tảng máu ứ đọng, lại thêm vài mảnh để băng bó vết thương đã được rắc bột thuốc từ bình sứ trắng. Xong công cuộc "cứu thương" đầu đời của mình, Trọng Khanh cũng đã hòa mình vào hàng ngũ nhân dân cần lao.
Lăn xăn cả tối khiến mí mắt cậu nhanh chóng díp lại thành đường chỉ. Nhìn gương mặt đã có chút khởi sắc, cậu quyết định buông giáp bỏ giáo đi đánh cờ với Chu Công.
Đợi xong một cuộc cờ, thứ chào đón Trọng Khanh khi tỉnh dậy không phải là ánh mắt cún con cảm động báo ân mà là một con dao nhỏ sắc lẹm kề ngay tĩnh mạch trên cổ cậu.
Chờ chút, kịch bản tại sao lại phát triển thành vầy?!
"Tỉnh?"
Trọng Khanh cố trợn to mắt thay cho câu trả lời. Cậu có cảm giác mình chỉ cần động đậy yết hầu một chút là lưỡi dao kia sẽ cắm tới cổ họng cậu.
"Ngươi là ai?"
"..." Bạn nhỏ à, câu này rất khó trả lời.
Như hiểu tiếng lòng của Trọng Khanh, thằng bé thay đổi phương thức hỏi đáp: "Minh hay Ám?"
"..." Tụi nó là cái quần gì!
Nhìn đôi mắt ánh tia mờ mịt cùng bối rối của cậu, đứa nhỏ rất tâm lý cho cậu thêm lựa chọn: "Không Minh không Ám?"
"..." Thân ái, có thể nói tiếng người không?
Sau màn "đối đáp" kéo dài chừng mươi phút kỳ diệu đến mức chuyên gia tâm lý còn phải vỗ tay đập bàn khen, bạn nhỏ "nạn nhân" rốt cuộc cũng nhận ra bạn lớn "ân nhân" không phải phe địch.
Hoặc nên nói chỉ số tấn công của sinh vật kia là số âm.
Đắn đo một hồi, đứa nhỏ quyết định lên tiếng trước giành quyền chủ động: "Ca ca, đây là đâu? Ta, tại sao ta ở đây? Ta vốn theo phụ mẫu đi Liễu Dương buôn bán mà, tự dưng một đám người xấu xông tới, đòi cướp tiền, rồi còn giết phụ thân ta nữa. Ta sợ quá… Mẫu thân kêu ta trốn… Là ca ca cứu ta ư?."Giọng trẻ thơ đầy hoang mang cùng hoảng sợ, thút tha thút thít kể lại biến cố thương tâm. Đứa trẻ co ro ngồi trong ngôi miếu hoang, run rẩy nghĩ đến hoàn cảnh tứ cố vô thân của mình thật khiến lòng người đau thắt thay. Đó là nếu chúng ta xem nhẹ đôi mắt lạnh lùng liếc tới Trọng Khanh như nói: Tới lượt ngươi.
"..." Ha ha. Tin mấy lời này thì cậu cũng nên chui vào lại bụng mẹ thì hơn.
Có qua có lại mới toại lòng nhau. Tại một miếu hoang cách xa thành Liễu Dương, một đứa trẻ năm tuổi con thương nhân gặp cướp lạc người thân gặp được thiếu niên mười sáu tuổi ham xê dịch, phiêu lưu ngàn dặm bị cướp lưu lạc đến nơi này.
Năm nay có nạn trộm cướp hoành hành. Mọi người ra đường thỉnh cẩn thận.
Theo định lý Kim Dung, tình huống này mà không kết nghĩa huynh đệ cũng uổng. Thế là nhân một đêm nguyệt hắc phong cao, Trọng Khanh cùng đứa trẻ tự xưng Lâm Nhạc xưng huynh gọi đệ, vô tình buộc mệnh vào nhau.
“Khanh ca! Khanh ca! Ca lại nghĩ đi đâu nữa rồi!”
Thân hình nhỏ nhắn bận rộn trong căn buồng nhỏ họ gọi là ‘phòng bếp’. Bàn chân chỉ to bằng tay cậu cố sức nhón lên lấy nồi niêu, cánh tay nhỏ thoăn thoắt thái rau, cái đầu búi thành một cục gọn gàng nghiêng sang gọi hồn Trọng Khanh về.
Dẫu Lâm Nhạc đã tỏ ra sắc bén nhường nào trong mấy phút đầu gặp mặt, thậm chí kề dao lên cổ cậu với khí chất không hợp tuổi đến đâu, thằng bé vẫn chỉ là một sinh mệnh mới sống được năm năm trên cõi đời này. Nếu lúc đó thằng bé không tỉnh lại…Nếu lúc đó không có thuốc trị thương… Trọng Khanh nhận ra đống bằng khen cùng tín chỉ mười một năm qua cậu cố sức đạt được cũng chỉ là một đống giấy lộn mà thôi.
Trọng Khanh thở dài, bước tới bế bổng cậu em trai lên để lấy cái chảo treo trên cùng, gia nhập vào công cuộc phá hoại ‘phòng bếp’. Tà dương len lỏi qua khe cửa, vẽ nên đôi bóng dài ngắn hòa vào nhau trên nền đất thô sơ. Khung cảnh không nhờ phong hoa tô điểm nhưng vẫn tươi đẹp lạ thường.