Ngự Thú Đại Sử Kí

Chương 57: Vết nứt không gian



Trời đất quay cuồng, thời không hỗn loạn. Bạch Du cũng không có tinh thần đi xác định thời gian, không biết qua bao lâu cảm giác choáng váng mới dần dần rút đi.

Thế nhưng cũng không phải nói thanh tỉnh là nháy mắt thanh tỉnh được. Thậm chí đến bây giờ Bạch Du cũng không biết là mình đang đứng, nằm hay là ngồi nữa.

Nói chính xác hơn là thân thể của Bạch Du đã hoàn toàn mất đi cảm giác. Cho dù là một con mắt hắn cũng không thể nào mở ra nổi.

Thời gian dần trôi qua, mà cảm giác cũng đang từ từ trở về với thể xác. Bạch Du cực lực mở mắt ra, đối với hắn hiện giờ việc này cũng không hề dễ dàng.

Thế nhưng vữa mới mở được mắt ra, Bạch Du đã vội vàng nhắm lại. Bởi vì hắn chưa kịp thích nghi với ánh sáng.

Cảm giác khôi phục, giúp Bạch Du có thể cảm nhận rõ ràng bản thân đang nằm trên mặt đất.

Cuối cùng sau một giờ đồng hồ, Bạch Du đã có thể hoàn toàn trở lại bình thường. Đến lúc này hắn mới có thời gian, lẫn cơ hội đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Nơi Bạch Du đang đứng hiện giờ là ở một quảng trường rộng lớn. Kiến trúc xung quanh hầu như đã đổ nát, có dấu hiệu ăn mòn của thời gian.

“ Này....không phải là kiến trúc Hy Lạp cổ đại sao?” Bạch Du nhíu mày.

Trong nhưng kiếp luân hồi, Bạch Du đã từng là một nhà nghiên cứu lịch sử. Hắn thể nhận ra được những kiến trúc này giống với những kiến trúc ở Hy Lạp cổ.

Thế nhưng những tòa nhà trong tầm mắt Bạch Du hầu như đã cũ kĩ không thể tả, thậm chí có những nơi đã sụp đổ vì bị ăn mòn lâu dài.

“ Tại sao ta lại ở chỗ này? Chẵng lẽ.....là do vết nứt không gian?” Bạch Du rơi vào trầm tư.

Vết nứt không gian chính là thứ làm cho trái đất xảy ra biến đổi và những con linh thú đầu tiên cũng là bước ra từ đó.

Những người từng nghiên cứu vết nứt không gian đã đưa ra giả thiết rằng, những vết nứt này thông đến các thế giới khác nhau.

Thế nhưng vết nứt không gian vô cùng không ổn định, ban đầu có thể nó ở ngay chỗ này nhưng nháy mắt nó có thể rơi xa vị trí hàng trăm cây số.

Không những thế, rất nhiều người đã từng đi vào nhưng trở ra lại lác đác không có mấy.

Mà cho dù những người sống sót trở ra cũng không có được bao nhiêu thông tin hữu ích.

Chỉ có thể xác định được rằng, vết nứt không gian có thể đưa người đi vào đến hai nơi khác nhau.

Nơi thứ nhất chính là nơi mà mà linh thú lúc nhúc, hiện hữu ở mọi chỗ. Thực lực của chúng cũng vô cùng kinh khủng, từng có một vị thất phẩm Ngự thú sử đi vào nơi đó thám thính thế nhưng cuối cùng linh thú chết hết mới trốn được một mạng.

Cũng từ đó về sau hầu như không còn người nào dám xuyên qua vết nứt không gian nữa. Mà cho dù có muốn, thì tìm được nơi nó sẽ xuất hiện cũng là một vẫn đề lớn.

Loại vết nứt còn lại sẽ đưa người đi vào đến nhưng nơi không có sinh mạng tồn tại.

Còn tồn tại chỉ là nhưng kiến trúc sụp đổ, hay nhưng dấu vết sinh mạng từng tồn tại còn sót lại. Nhưng nói như thế được xung là tàn tích.

Tuy nói không còn sinh mạng thể, nhưng đó là trong tình trạng nguyên bản của nó. Nếu có người kích phát cơ quan hay nhưng thứ đại loại như thế, linh thú sẽ xuất hiện truy sát kẻ xâm nhập.

Những linh thú này xuất hiện từ đâu ra không ai biết được. Mà vết nứt không gian được nhân loại phát hiện và nắm giữ cũng không vượt qua số lượng hai bàn tay.

Và hầu hết chúng nó đều được nắm giữ trong tay nhưng tập đoàn lớn. Không phải nhân loại chỉ phát hiện có bấy nhiêu, mà là cứ qua một đợt thời gian những vết nứt đó lại biến mất một cách không dấu vết.

Các tập đoàn lớn đầu tư rất nhiều để nghiên cứu chuyện này. Nhưng cuối cũng vẫn không có thu hoạch gì.

“ Cứ thế này cũng không phải là cách, chỉ có thể đi xung quanh xem xét nơi đây” Bạch Du thì thầm.

Hắn bắt đầu rời khỏi nguyên bản vị trí, bắt đầu đi xung quanh xem xét. Thế nhưng nơi đây qua rộng lớn, muốn hết cũng không phải ngày một ngày hai.

Bạch Du mất hơn một tuần để đi xung quanh một lượt này. Đến bây giờ hắn có thể xác định đây là một tàn tích, nơi đây không hề có một sinh vật nào sinh sống.

Những kiến trúc cũng đã qua đổ nát, có thể thấy được đã rất lâu không có con người sinh sống.

Thế nhưng Bạch Du lại phát hiện ra một kiến trúc hầu như rất hoàn hào trên một con đồi giữa vùng đất này.

Nó có thể nói là đã rất cổ xưa, thế nhưng được bảo toàn rất nguyên vẹn. Các bước tường đã bị bào mòn nhưng chưa hề có dấu hiệu sụp đổ.

Thế nhưng vì nó quá nổi bật như thế, Bạch Du cũng không dám đi lên đó xem xét.

Nói đùa gì vậy, nhất phẩm...không bây giờ Bạch Du đã đạt đến nhị phẩm Ngự thú sử. Thế nhưng ở nơi đây hắn cũng không khác con kiến là mấy.

Mà linh thú duy nhất của Bạch Du cũng lâm vào ngủ say, nếu như trong lúc đi lên đó lại có chuyện gì xảy ra thì chẳng phải là đang chịu chết hay sao.

Ít nhất Bạch Du cũng muốn chờ cho đến lúc tiểu hắc thức tỉnh thì hắn mới dám đi lến đó.

Nói cho cùng Bạch Du không muốn đi lên cũng không được. Nơi đó có thể là nơi duy nhất giúp hắn trở về.

Bạch Du đã từng định tìm cách rời khỏi nơi đây, nhưng khi đ đến biên giới của vùng đất lại có một bức tường vô hình ngăn cách hắn lại.

Mà nếu đi đến gần một khoảng cách nhất định, Bạch Du thông qua bức tường nhìn thấy được bên ngoài đều vị mê vụ bao phủ.

Thế nhưng nếu rời xa ranh giới đó thì khung cảnh lại trở lại bình thường. Trời xanh, mây trắng gió mát trong lành.

Mọi thứ đầu đến cuối đều vô cùng quỷ dị, làm cho Bạch Du cũng không khỏi rùng mình.

Mà nơi đây cũng không hề khác thế giới của Bạch Du, ít nhất nơi đây cũng chỉ có một mặt trăng mà một mặt trời.

Thời gian cứ thế trôi qua, nháy mắt lại đã là một tháng. Trong một tháng này Bạch Du liên tục quan sát hắc kén, thế nhưng từ đầu đến cuối tiểu hắc vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh.

“ Cứ thế này cũng không phải là cách, thức ăn của ta mang theo cũng không còn bao nhiêu. Nếu cứ đợi thế này cũng không phải là cách, nếu lương thực và nước mang theo mà cạn kiệt đến lúc đó....” Bạch Du vò đầu, bứt tai.

Hiện tại Bạch Du vô cùng xoắn xuýt, ở lại không được mà đi lên cũng không dám, tình thế tiến thoái lưỡng nan.

“ Đánh liều, nếu đi nên ta chưa chắc có chuyện gì. Thế nhưng nếu cứ ở đây sớm hay muộn ta chắc chắn sẽ chết đói”. Bạch Du cắn răng một cái, nói.

Bạch Du bắt đầu đứng lên, sửa soạn hành lý mà lên đường. Mà thật ra hắn cũng không có hành lý gì, tất cả đều ở trong nhẫn trữ vật.

Chỉ có hắc kén do tiểu hắc biến thành không thể thu vào, chỉ có thể mang theo bên người.

“ Ai da, không đúng. Ít nhất ta cũng phải đợi trời sáng mới đi được”

Ngay lúc định xuất phát, Bạch Du như nhớ đến cái gì đó. Ngước mặt lên nhìn bầu trời, ánh trăng cao vút lấp lóe chiếu sáng đại địa.

Bạch Du thẫn thờ nhìn lên bầu trời, ánh mắt đờ đẫn. Hắn thừ người ngắm nhìn bầu trời, cuối cùng lại thở dài một hơi.

“ Hazzzzz, nếu được sống một cuộc sống bình thường, vô lo vô nghĩ thì thật tốt biết mấy” Bạch Du lẩm bẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.