Ánh sáng quá cường liệt, Bạch Du cũng không thể làm gì hơn ngoài nhắm mắt lại, không dám tiếp tục quan sát.
Không biết qua đi bao lâu thời gian, đau đớn ở mắt do ánh sáng chiếu rọi dần dần biến mất.
Đến lúc này Bạch Du mới có thể một lần nữa mở mắt ra, giờ đây đoàn ánh sáng bảy màu kìa đã hoàn toàn biến mất.
Mà xuất hiện trong tay Bạch Du là một cành ô liu, đúng, chính xác là một cành ô liu.
“ Cái này.....đây là đùa ta sao. Bố chí lộng lẫy, chói lóa cho lắm vào, cuối cùng cũng chỉ là cất giữ một cành ô liu. Không đúng....đường về nhà....đường về nhà của ta đâu nha....” Bạch Du vôi vàng la ầm lên.
Bạch Du vừa la hét, vừa đưa ánh mắt nhìn xung quanh. Thế nhưng cái nhìn này lại làm cho hắn ngây người tại đó.
Kể cả hai tên tượng đá từng ra tay với Bạch Du, tổng cộng mười hai pho tượng bây giờ đã hoàn toàn biến mất.
Nếu không phải mất vết chém xuýt nữa giết chết Bạch Du vẫn còn hoàn chỉnh nằm trên mặt đất. Thì có lẽ hắn sẽ cho rằng này giờ đều là mơ.
Không những thế, phần bức tường đối diện sau lưng của pho tượng nữ thần Athena vốn trống trơn, nhắn nhụi.
Giờ đây lại xuất hiện những hình vẽ điêu khắc mới, bức họa điêu khác cho thấy một nữ thân tay đang nâng một cành ô liu.
Mà bên dưới đang có một đoàn người, một chân quỳ chân đất thần sắc vô cung tôn kính.
Bức họa điêu khắc này làm cho Bạch Du có cảm giác nữ nhân trong đó đang định bàn cho đoàn người kia cành ô liu.
Bạch Du vừa nghĩ đến đây lại bị chính ý nghĩ của bản thân dọa cho giật cả mình.
Bạch Du cúi đầu xuống, nhìn chăm chú vào cành ô liu mà bản thân đang cầm trong tay.
“ Chẵng lẽ bức họa kia điêu khắc lúc mà Athena trao cho người dân vùng đất này? Nếu vậy chẳng phải cành ô liu mà ta đang cầm trong tay là.....” càng nghĩ ánh mắt của Bạch Du càng mở to, nhìn chằm chằm vào trong tay chính xác hơn là cành ô liu treeb tay.
“ Thứ này.....thật sự tồn tại sao?” Bạch Du thì thào.
Thế nhưng không đợi Bạch Du suy nghĩ nhiều, hắc kém trong ba lô của hắn lại một lần nữa xảy ra biến hóa.
Ba lô bị xé mở, hắc kén lao ra ngoài lơ lửng trên không trung. Thấy nó xuất hiện, cành ô liu cũng bắt đầu sinh ra biến hóa.
Hai thứ như đang dao động, hưởng ứng lẫn nhau. Bạch Du có thể cảm nhận được sự bức thiết và khao khát của tiểu hắc truyền ra từ hắc kén.
Bạch Du đưa ánh mắt nhìn về phía hắc kém trên không trung, sau đó lại cúi đầu nhìn chằm chằm vào cành ô liu trên tay.
Nói thật, Bạch Du cũng vô cùng xoắn xuýt. Tuy nói để lầy được cành ô liu này không nguy hiểm đến nỗi đánh cược cả tính mạng, thế nhưng để lấy được nó lại cũng vô cùng khó khắn và nguy hiểm.
Bây giờ thứ này đã vào tay, Bạch Du còn chưa kịp tìm hiểu tiểu hắc đã mong muốn mang nó đi, nói không cam lòng cũng là giả.
Còn chưa hề kể đến, cành ô liu này có thể liên quan đến lối ra của nơi này. Nếu không còn nó, hắn có thể bị kẹt ở nơi này.
Thế nhưng từ cảm xúc của tiểu hắc truyền ra, Bạch Du biết nó muốn cành ô liu này như thế nào.
Bạch Du cũng không nỡ từ chối, bởi vì suy cho cùng tiểu hắc đối với hắn mang rất nhiều ý nghĩ khác.
“ Thôi, dù gì ban đầu ta tiếp tục đi lên cũng chỉ vì tìm thứ tiểu hắc mong muốn. Bây giờ tìm được rồi thì cứ cho nó thôi, cùng lắm bỏ thêm một chút thời gian tìm lối ra là được, ta cũng không tin là không tìm được...” Bạch Du cắn răng nói.
Sau khi thaanh âm rơi xuống, bàn tay Bạch Du bắt đầu thả ra. Ngay khi cành ô liu lấy lại được tự do, nó hóa thành một đoàn ánh sáng bảy màu lao thẳng về phía hắc kén.
Chỉ trong nháy mắt nó đã lao vào trong hắc kén, biến mất không thấy. Nhưng ngay khi nó ánh sáng bảy màu biến mất, hắc kén bắt đầu xảy ra biến hóa.
Các hoa văn kì lạ bắt đầu lan tràn cả cái kén, lục, lam, tràm, tím, đỏ..... Bảy màu sắc khác nhau, tạo thành các hình dáng khác nhau.
Ban đầu các hoa văn này tạo thành bảy đạo đồ án, mỗi đồ án là một con rắn màu sắc khác nhau.
Sau khi bảy con rắn hoàn thành, chúng bắt đầu đảo ngược quá trình ngưng tụ bắt đầu tách rời.
Các đạo hoa văn bắt đầu tụ lại với nhau, lần này không hề còn bảy con rắn có màu sắc khác nhau nữa. Mà là một con rắn có bảy loại màu sắc, miệng rắn mở lớn phun ra nuốt vào thất thải mê vụ.
Rắc ~~~~
Đến buổi sáng ngày thứ ba, biến hóa dừng lại. Một đạo âm thanh nhỏ bé phát ra, giống như thứ gì đó bị nứt vỡ.
Ba ngày này Bạch Du một mực quan sát sự chú ý của hắc kén, giờ đây thấy nó đã nứt ra, hắn vội vàng đứng lên.
Ba ngày này Bạch Du không chỉ quan sát hắc kén, mà cũng một mực suy nghĩ những chuyện đã xảy ra.
Mọi chuyện xảy ra quá vô lý, điều duy nhất Bạch Du suy nghĩ ra là quan hệ mơ hồ giữa cành ô liu và tiểu hắc.
Theo thần thoại Hy Lạp, biểu tượng của nữ thần Athena có rất nhiều hình thái khác nhau.
Trong đó, rắn cũng là một biểu tượng của nữ thần Athena, mà cành ô liu này cũng là do cô tạo ra.
Thế nên Bạch Du cho rằng cành ô liu này sẽ cho Bạch Du một kinh hỷ không ngờ.
Thế nhưng suy đoán cũng chủ là suy đoán, Bạch Du không dám chủ quan. Cũng không dám qua loa chuyện này, đặc biệt nó lại liên quan đến tiểu hắc.
Giờ đây cái kén do tiểu hắc biến thành lại bị nứt ra, trái tim Bạch Du cũng treo lên đến cổ họng.
Hắn khẩn trương nhìn chằm chằm hắc kén đang trôi nổi trên không trung. Lại một giờ qua đi, vết nứt trên kén vốn đã ổn định.
Bây giờ đây lại một lần nữa khuất trương ra, khác với lần trước lần này nó không có một tia dừng lại.
Chỉ trong nháy mắt, vết nứt đã chiếm hoàn toàn một nửa cái kén. Cứ theo đà này, không đến hai mươi giây nữa cái kén sẽ hoàn toàn vỡ nát.
Tuy Bạch Du cũng không biến chuyện này là xấu hay tốt, thế nhưng hắn cũng không dám đi can thiệp.
Vạn nhất xảy ra chuyện gì đó không may, Bạch Du sẽ tự dằn vặt cả đời. Nói thì lâu mà xảy ra thì nhanh, chỉ trong chớp mắt cái kén hoàn toàn vỡ nát.
Chúng nó hóa thành quang điểm, tản mắt khắp không gian. Chung quanh được những ánh sáng này chiếu rọi, quanh cảnh trở lên rõ rằng.