Bạch Du cũng không muốn tốn thời gian miệng lưỡi với đám người này, một đường xông thẳng giết về phía đối phương.
Đám người thấy Bạch Du giết tới, đều là mặt mày trắng bệch, đôi chân loạn run, thế nhưng cũng không vì thế mà từ bỏ phản kháng.
Bọn hắn vội vàng điều động linh lực trong cơ thể, nhanh chóng truyền vào bên trong linh trận.
Linh trận nhận được nguồn linh lực khổng lồ, bắt đầu điên cuồng vận chuyển.
Đại Địa Bạo Hùng vốn còn đang bị Tiểu Hắc cầm chân, nay lại giống như càng thêm cuồng bạo.
Lực lượng bay vọt một mảng lớn, thân thể cũng to ra thêm một vòng. Thực lực tăng mạnh để Đại Địa Bạo Hùng nhẹ nhàng tránh thoát < Ma Ảnh Giam Cầm > của Tiểu Hắc.
Rống ~~ Rống ~~
Đại Địa Bạo Hùng huy động thân thể đồ sộ, hướng về phía Bạch Du đánh tới. Lợi trảo giống như một khối thiên thạch khổng lồ, ầm ầm từ trên đầu hắn đánh xuống.
Tuy rằng lực lượng tăng vọt, nhưng nhưng vì thân thể biến lớn để tốc độ của Đại Địa Bạo Hùng cũng trở lên chậm đi mấy phần.
Bạch Du không nhanh không chậm chuyển hướng thân thể sang một bên, nhẹ nhàng né tránh đòn tấn công của Đại Địa Bạo Hùng.
“ Ta không rảnh chơi với ngươi, ta vẫn là có hứng thú giết người hơn...” Bạch Du hừ lạnh một tiếng, hướng về đám người thi trận đánh tới.
Một khi Ngự thú sử kích hoạt trận pháp, thì thân có thể nói toàn thân là sơ hở, không có một tia phòng thủ. Thế nên những người thi pháp thường sẽ tìm chỗ kín đáo để trốn tránh, hoặc có cao thủ ở bên bảo hộ.
Vừa nãy còn có Tần Nguyên cùng Tần Hoắc cản trở tay chân, Bạch Du hoàn toàn không có cơ hội ra tay.
Thế nhưng bây giờ hai người kia đều đã chết, Đại Địa Bạo Hùng lại không đủ linh hoạt để đe dọa hắn.
Bạch Du không hề có một chút cố kị bắt đầu đồ sát, tiếng than khóc, tiếng la hét vang vọng trời xanh.
Không ra năm phút đồng hồ, trên mặt đất chỉ còn lại một đống thi thể lạnh ngắt, linh trận phá toái. Đại Địa Bạo Hùng vì không có linh trận duy trì nên cũng đã hoàn toàn tiêu tán.
Chì còn trơ trọi lại một đoàn thú hồn lơ lửng trên không trung, chiếu rọi ánh sáng màu nâu đất. Trong đêm tối, phá lệ tỏ ra bắt mắt.
“ Tặc tử, mau chóng chịu chết...” ngay lúc Bạch Du đang định đưa tay thu lại thú hồn, một đạo thanh âm trầm thấp phá vỡ không gian yên tĩnh.
Đi cùng đó là một đoàn năng lượng hỏa diễm nồng hậu đến cực điểm đánh tới, nhiệt độ cao đến nỗi thiêu đốt không gian xung quanh trở lên vặn vẹo.
Lần này Tiểu Hắc cùng Thanh Man cũng là không kịp phản ứng. Bạch Du chẳng có cách nào khác, chỉ có thể cắn răng cứng rắn chịu một đòn.
Ầm ~~ Ầm ~~
Hỏa diễm đánh trên người Bạch Du, tạo lên một vụ nổ lớn, đánh người hắn bay ra xa hơn mười mét.
Thân thể Bạch Du đập mạnh trên mặt đất, từ khóe miệng chảy ra một tia máu tươi. Tuy rằng có áo giáp cùng linh lực bảo hộ, nên không đến nỗi bị thương nặng hay bị phỏng.
Thế nhưng kiện linh cụ áo giáp trên người Bạch Du cũng đã rách nát không thể tả, có thể nói là đã triệt để hủy đi.
Bạch Du cũng không có tâm tình lo được lo mất, vội vàng đứng lên đề phòng nhìn về phía đám người đang đi ra từ khu biệt phủ của Tần gia.
Người đi đến không ai khác chính là chủ nhân Tần gia, Tần Thiên. Sau lưng hắn còn đi theo một đám người, trong đó còn có đại trưởng lão Tần gia, Tần Thanh Mang.
Mà Bạch Du còn để ý thấy được bên người Tần Thiên còn đi theo một con linh thú.
Thân hình nó như một con thằn lằn lớn, thân dài đến hai mét. Toàn bộ cơ thể được bao bọc bởi những miếng vảy kim loại, từ trên người nó có thể cảm nhận được nhiệt độ cao đang thiêu đốt.
Đây là một con Hỏa Sa Cự Tích, loài linh thú này thường thích sống ở những nơi đất đá khô cằn, nhiệt độ nóng cháy.
Đặc biệt Hỏa Sa Cự Tích là linh thú tụ tập theo bộ lạc, một quần thể thường có số lượng lên đến mười ngàn con.
Nếu như trong hoang dã gặp phải Hỏa Sa Cự Tích, thì chỉ có thể quay đầu chạy trốn. Chỉ cần để nó phát hiện và coi làm con mồi, nó chắc chắn sẽ triệu tập đồng loại tiến hành truy sát.
Hỏa Sa Cự Tích có bản tính rất cố chấp và thù dai, chỉ cần bị nó nhận định là con mồi thì chắc chắn sẽ bị đuổi theo không bỏ.
Những nơi có linh thú tập trung sinh sống, thường được gọi là linh địa.
Và dựa theo số lượng linh thú tập trung trong một linh địa, mà bọn chúng thường được phân chia theo ba cấp độ: bầy đàn, bộ lạc cùng đế quốc.
Bầy đàn là để nói những loài linh thú có số lượng cá thể từ hai trở lên, một ngàn trở xuống. Và thường thường đều chỉ là cùng một loài linh thú.
Bộ lạc thường là từ ba đến năm loài linh thú khác nhau tụ tập lại sinh sống theo nguyên tác cộng sinh, giúp nhau chống lại thiên địch của đối phương để sinh tồn. Linh địa cấp bộ lạc có số lượng linh thú từ một ngàn cho đến mười vạn ( một trăm ngàn).
Đế quốc chính là để chỉ những nơi có số lượng linh thú tụ tập trên mười vạn, còn số lượng tối đa hay có tất cả bao nhiêu loài linh thú tụ tập thì không có một ai biết.
Bởi vì chưa có một ai có thể sống sót sau khi chứng kiến linh thú đế quốc mà kể lại, cách gọi ‘đế quốc’ cũng chỉ là để chỉ những linh địa mà con người không có năng sống sót đi ra từ trong đó.
Sa mạc Sahara cũng được coi là một linh thú đế quốc. Mười năm trước, trái đất có tổng cộng mười năm vị bát phẩm Ngự thú sử, cũng là những người mạnh nhất trái đất thời đại đó.
Trong đó có ba vị bát phẩm Ngự thú sử cùng nhau liên thủ đi vào Sahara, thế nhưng từ đó không có một vị nào có thể trở ra.
Những thông tin có được chỉ là một đoạn âm thanh ngắt quãng được truyền về qua thiết bị liên lạc đường dài: ‘....linh....linh thú.....thật nhiều...trốn....nhanh trốn....aaaaaaaaaaa....’
Từ đó cách gọi linh thú đế quốc được hình thành và sa mạc Sahara chính là một trong những linh thú đế quốc đầu tiên được công bố.
Ngoài ra còn một số linh địa cấp đế quốc khác, như là Kim tự tháp Ai Cập, Nam Cực....Và cũng có những đế quốc tồn tại dưới đáy biển như Rãnh Mariana....
Còn về phần phía trên linh thú đế quốc còn có tồn tại nào đáng sợ hơn hay không thì không ai biết, ít nhất thì Bạch Du không biết.
Và dù đã mười năm qua đi, trên thế giới bây giờ cũng chỉ hồi phục đến mười bốn vị bát phẩm Ngự thú sử. Không hề có một vị cửu phẩm Ngự thú sử nào tồn tại.
Đó là những thông tin mà các tập đoàn lớn công bố với thế giới, có thể nói mười năm nay con người vẫn dậm chân tại chỗ.
Còn linh thú thì vẫn đang ngày một tiến hóa, nếu tình hình cứ như thế thì không bao lâu nữa nền văn minh của nhân loại sẽ hoàn toàn bị biển linh thú nhấn chìm.
Bạch Du chăm chú đánh giá Hỏa Sa Cự Tích, hoàn toàn không quan tâm gì đến sự tồn tại của đám người xung quanh.
Vốn cả hai đứa con trai đều bị Bạch Du giết chết, đã làm cho Tần Thiên một bụng sát khí cùng lửa giận. Giờ đây lại bị đối phương làm như không thấy càng làm Tần Thiên thẹn quá hóa điên.
“ Ngươi là ai???” ngay lúc Tần Thiên đang định bạo tẩu, Bạch Du lại bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn hắn hỏi.
“ Ta là ai? Ha...ha....ha” Tần Thiên hơi sững người, điên cuồng cười lớn. Sau đó gần như gằn từng chữ nói: “....ngươi giết hai đứa con trai của ta giờ còn hỏi ta là ai”.
“ Giết con trai của ngươi? Con của ngươi là tên này sao?” Bạch Du làm bộ mặt ngạc nhiên, sau đó đưa tay chỉ thi thể của Tần Hoắc, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Tần Nguyên.
“ Ngươi.....!” Tần Thiên nộ khí công tâm, phun ra một đoàn máu tươi.
“ Không đúng thì thôi, ngươi cũng không cần nổi giận như thế nha. Chẳng lẽ.....‘nó’ là con của ngươi sao?” Bạch Du giống như bừng tỉnh đại ngộ, đưa tay chỉ vào thi thể Tần Nguyên, chữ ‘nó’ cắn đặc biệt nặng.
Thấy thi thể của Tần Nguyên càng làm cho Tần Thiên sát tâm nồng nặc, ngay lúc hắn định cho người đi thu lại thi thể của con trai thì giọng Bạch Du lại vang lên.
“ Ngươi hỏi ta giết ai thì ta còn có thể có ấn tượng, bởi vì ta giết qua rất ít người. Nhưng nếu là súc sinh thì.....xin lỗi, ta cũng không thể nào không nhớ mình đã giết bao nhiêu” Bạch Du âm dương quái khí nói.