Ngọc Hàn Ma Hổ ưa thích quanh năm sinh sống trên đỉnh của những ngọn núi tuyết, chỉ có khi đến kì sinh sản nó mới di chuyển xuống chân núi. Ngọc Hàn Ma Hổ khi trưởng thành thực lực đều phổ biến ở tứ phẩm đến ngũ phẩm linh thú.
Đám người Tưởng Hạo cũng là nhân lúc con đực đi săn mồi, mà lẻn vào ăn cắp trứng. Ban đầu bọn hắn nghĩ Ngọc Hàn Ma Hổ cái sau khi sinh thì thực lực yếu đi rất nhiều, nếu miễn cưỡng cũng là có thể thoát thân.
Ai biết được tên kia thời gian gần đây lại có đột phá, đạt đến nửa bước ngũ phẩm linh thú. Cho dù thực lực bị suy yếu rất nhiều thì cũng là ở tứ phẩm trung giai khoảng chừng, không phải bọn họ có thể đối phó, nếu không phải đúng lúc gặp được Bạch Du thì chắc chắn bọn hắn phải chết không thể nghi ngờ.
“ Nói vậy con Ngọc Hàn Ma Hổ kia thực lực là khoảng tứ phẩm trung giai?” Bạch Du hỏi.
Tưởng Hạo không dám có một tia giấu diếm, gật đầu lia lịa. Bạch Du đây cũng là lần đầu tiếp xúc với linh thú vượt qua tam phẩm, thế nên chỉ có thể dựa theo lời Tưởng Hạo tính toán.
‘ Xem ra trong thời gian qua thực lực tăng tiến rất nhiều, cộng với việc sử dụng huyết mạch thần thông của Thanh Man. Cho dù gặp phải tứ phẩm linh thú, ta vẫn là có thể an toàn chạy trốn’ Bạch Du ám đạo.
“ Lão đại, để cảm tạ ngài cứu chúng ta một mạng, ta định đem trứng của Ngọc Hàn Ma Hổ tặng ngài, ngài cảm thấy thế nào?” bỗng nhiên Tưởng Hạo nói.
Trứng Ngọc Hàn Ma Hổ dù gì cũng là đám người bọn họ trả giá lớn mới có thể trộm ra, thế nhưng nghe đến Tượng Hạo định mang đi tặng người khác, đám Mộc đầu thế mà lại không có phản đối, thậm chí sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh giống như tất cả đều nằm trong tính toán.
“ Các ngươi chịu mang thứ quý giá như thế cho ta? Không phải có âm mưu gì đi?” Bạch Du nhíu mày nói.
“ Cái này....” thấy đối phương có điều nhận ra, Tưởng Hạo liền hơi quấn quýt.
“ Nói thẳng đí” Bạch Du đạm mạc nói.
“ Linh thú của lão đại ngài lại có thể ngăn chặn lại thế tiến công của Ngọc Hàn Ma Hổ, cho dù là suy yếu kì thì thực lực ít nhất cũng là tứ phẩm. Ta đưa ngài trứng của Ngọc Hàn Ma Hổ, ngài dẫn theo chúng ta lăn lộn giang hồ, như thế nào?” Tưởng Hạo cẩn thận từng li từng tí nói.
‘ Ta từ nơi khác tới, có những chuyện cũng không tiện tự bản thân đi làm, có đám người này để sai bảo là lựa chọn không tệ’ Bạch Du âm thầm tính toán.
Thấy Bạch Du không nói gì, đám người Tưởng Hạo cũng là trong lòng một mảnh căng thẳng. Dù gì nếu được một tên tứ phẩm Ngự thú sử cầm đầu, chắc chắn trong giới thợ săn cũng có thể xông ra một phần danh tiếng thuộc về bọn họ.
“ Được, ta đồng ý. Trứng Ngọc Hàn Ma Hổ đâu?” sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Bạch Du cuối cùng vẫn là đồng ý.
“ Vâng, vâng, nó đây” Tưởng Hạo nhanh chóng lấy từ trong nhẫn ra một quả trứng lớn màu trắng màu trắng.
Thực lực người thanh niên này dù gì cũng hơn xa bọn hắn, nếu đối phương muốn cướp thì bọn hắn cũng không có cách nào. Nếu hắn đã đồng ý đề nghị, thì tại sao còn cần do dự cơ chứ.
Quả trứng cao gần một mét, toàn thân trắng tinh như ngọc thạch. Sau khi chạm vào có thể cảm nhận được một loại cảm giác lạnh buốt chạy dọc toàn thân.
Bạch Du cũng không quên chú ý đến cái nhẫn mà Tưởng Hạo sử dụng để chứa trứng của Ngọc Hàn Ma Hổ.
Đây là một kiện Trụ linh khí, Trụ linh khí là một dạng khác của Linh cụ trữ vật. Ví dụ như nhẫn trữ vật chỉ có thể dùng để lưu trữ những loại vật tư như lương thực, Linh cụ....thế nhưng lại không thể chứa những thứ có tồn tại sinh cơ.
Trụ linh khí lại hoàn toàn trái ngược, nó chỉ có thể chứa những vật sống như linh thú con non, hay linh thú đản, thậm chí cho dù linh thú bị trọng thương đến nỗi sắp chết, nếu được ở trong một kiện Trụ linh cụ tốt còn có thể kéo dài một tia sự sống, đáng tiếc Trụ linh cụ lại không thể thu nạp được con người.
“ Không phải hổ nên sinh con sao? Sao nó lại sinh ra trứng?” Bạch Du sau khi đánh giá xong quả trứng, thắc mắc quay qua hỏi Tưởng Hạo.
“ Ách, ngài cũng không thể lấy tiêu chuẩn của dã thú đặt lên người linh thú nha” Tưởng Hạo nói.
“ Đúng thật, từ khi linh thú xuất hiện, rất nhiều thường thức đều bị lật đổ” Bạch Du than vãn nói.
“ Thế nhưng xác thật Ngọc Hàn Ma Hổ là đẻ con, chẳng qua vì muốn ấu hổ sau khi đẻ ra khỏe mạnh, ngay từ lúc hổ con còn trong bụng mẹ, Ngọc Hàn Ma Hổ cái đã cô đọng lực lượng trong cơ thể tạo thành một lớp trứng bao bọng xung quanh con non, đó cũng là lí do tại sao sau khi sinh thực lực Ngọc Hàn Ma Hổ cái lại bị giảm xuống đáng kể” Tưởng Hạo lại nói thêm.
“ Nói vậy, đây không phải thật sự là một quả trứng?” Bạch Du ngạc nhiên nói.
“ Đúng vậy! Ấu hổ sẽ dần dần hấp thu năng lượng xung quanh nó, vỏ trứng do năng lượng tạo thành này sẽ càng ngày càng nhỏ cùng mỏng đi theo số năng lượng bị ấu hổ thụ. Đến khi năng lượng hoàn toàn được hấp thu, vỏ trứng cũng sẽ biến mất, đó cũng là lúc ấu hổ chính thức lâm thế” Tưởng Hạo giải thích.
“ Ra vậy!” Bạch Du gật đầu.
“ Nếu ngài còn danh ngạch linh thú chưa khế ước, thì ngài nên khế ước nó luôn bây giờ, như thế sau này độ phù hợp của cả hai sẽ cao hơn” Tưởng Hạo nói.
“ Chưa ra đời cũng có thể khế ước?” Bạch Du thắc mắc hỏi.
“ Vỏ trứng này dù gì cũng chỉ là do linh lực cô đặc mà thành, trên bản chất thì Ngọc Hàn Ma Hổ con đã được sinh ra, thế nên ngài đã có thể sử dụng Huyết ước để khế ước với nó như linh thú bình thường” Tưởng Hạo giảng giải.
“ Ra vậy” Bạch Du nói, đúng lúc hắn cũng đang cần một con linh thú thứ ba.
Cho dù chưa được thấy hoàn toàn năng lực chiến đấu của Ngọc Hàn Ma Hổ, thế nhưng có thể có một con linh thú tuấn dật như thế, Bạch Du không thể nào cảm thấy vui hơn.
Bạch Du không tiếp tục trần trừ, hắn cắn phá đầu ngón tay. Từ vết thương, một giọt máu tươi theo đó chạy ra, rơi trên quả trứng.
Vốn là màu trắng bạch ngọc, sau khi hấp thu tinh máu của Bạch Du. Quả trứng dần dần chuyển sang màu hồng nhạt, sau đó đến màu hồng đậm, cuối cùng toàn bộ quả trứng chuyển thành đỏ tươi.
Ngay lúc Bạch Du cho rằng quả trứng sẽ tiếp tục chuyển sang màu sắc sẫm hơn, thì bỗng nhiên một đạo bạch quang từ trong quả trứng tỏa ra, màu đỏ tươi có thể thấy bằng mắt thường đang nhanh chóng rút đi.
Sau cùng nó lại trở về màu bạch ngọc nguyên bản, Bạch Du vốn định đi kiểm tra lại quả trứng, thì trong nháy mắt nó lại biến thành một đạo lưu quang chiếu lên cánh tay trái của Bạch Du.
Linh văn dần dần hình thành, có lẽ do Ngọc Hàn Ma Hổ vẫn còn đang trong quá trình hấp thu năng lượng từ vỏ trứng, nên linh văn vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng.
“ Chúc mừng lão đại thu được thêm một con tân linh thú mạnh mẽ!” thấy khế ước đã hoàn tất, Tưởng Hạo nhanh chóng chúc mừng.
“ Chúc mừng lão đại” đám người đằng sau cũng là vội vàng học theo.
Bạch Du cũng không có đi giải thích cái gì, nếu bây giờ hắn nói hắn mới đạt đến tam phẩm Ngự thú sử, đám người này không những sẽ không tin, mà còn cho rằng Bạch Du đang sỉ nhục trí thông minh của bọn họ.
Trên đời này có mấy con tam phẩm linh thú có thể để cho một con thực lực ngang với tứ phẩm trung giai linh thú ăn thiệt thòi đây.
“ Ở gần nơi này có thành phố sao?” Bạch Du hỏi.
“ Thành phố? A, ta quên mất lão đại là từ nơi khác tới. Từ chỗ này đi về hướng bắc, chỉ cần đi bộ nửa ngày là có thể đến thành phố Thiên Hi” Tưởng Hạo đưa tay chỉ một phương hướng.
Nghe xong Tưởng Hạo nói, Bạch Du một trận âm thầm may mắn, nếu không gặp đám người này, bản thân hắn chắc chắn sẽ một mực hướng phía tây mà đi.
Đến lúc đó thì cũng không biết ngày tháng năm nào mới có thể tìm đến một thành phố lớn.
“ Lão đại, số liên lạc của ngươi là gì thế?” giống như nhớ ra thứ gì đó, Tưởng Hạo vội vàng hỏi.
“ Số liên lạc?” Bạch Du vẻ mặt mờ mịt nói.
“ Chính là số điện thoại đó” nói xong Tưởng Hạo còn lôi từ trong nhẫn trữ vật ra một cái đồ vật hình chữ nhật, mỏng chỉ gần một phân.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy cái này, Bạch Du càng là một mặt mộng bức.
“ Không thể nào? Lão đại, ngươi thật sự không biết thứ này sao? Đừng nói với ta ngươi ở trên ngọn núi nào tiềm tu mấy chục năm, đến bây giờ mới hạ sơn bình thiên hạ đi....” thấy sắc mặt chuyện gì cũng không hiểu của Bạch Du, Tưởng Hạo một trận quái khiếu kêu lên.
Đám người đằng sau cũng là ánh mắt kì lạ nhìn chằm chằm Bạch Du, giống như là đang ở đánh giá một con động vật quý hiếm.