Âu Dương Tĩnh chỉ cảm thấy đầu mình quay cuồng choáng váng, cả người vô
lực. Rất muốn ngủ một giấc, nhưng bên tai, một âm thanh cứ không ngừng
quấy rầy nàng, làm nàng nhịn không được chau mày. Dùng sức mở to mắt,
lại bị hình ảnh trước mặt làm cho hoảng sợ. Cẩn thận nhìn lên, hiện ra
là khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng. Đó là một bé trai tầm bảy tám tuổi.
"Em......" Là ai?
"A, muội muội, muội đã tỉnh, thật tốt quá."
Âu Dương Tĩnh lời còn chưa ra khỏi miệng, đứa trẻ kia đã mỉm cười.
Chân mày Âu Dương Tĩnh khẽ nhướn lên. Sao tiểu đứa trẻ này lại gọi mình là em gái?
"Em à, em là ai?"
Nàng mở miệng, lại phát hiện giọng nói của mình thế nhưng vô cùng non nớt.
"A, muội muội, muội làm sao vậy? Huynh là đại ca đây mà."
Bé trai kia bị phản ứng của Âu Dương Tĩnh làm cho hoảng sợ. Khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng nhìn nàng, giống như muốn khóc.
Trong lòng Âu Dương Tĩnh có cảm giác không tốt, nàng thong thả cúi đầu, lại
nhìn thấy một thân thể rất nhỏ, hơn nữa còn mặc quần áo rất kỳ lạ, vẻ
mặt trầm xuống. Đầu nàng lập tức thoáng hiện hai chữ: Xuyên không.
Vì muốn chứng thực ý nghĩ của chính mình, nàng ngồi dậy. Nhưng lại kéo tới một cơn đau đớn trên người, giống như đã bị ai đó đánh cho một trận.
Chuyện gì xảy ra? Giơ tay lên nhìn, nàng phát hiện cánh tay nhỏ bé đã
sưng phù như cái bánh bao.
"muội muội, muội cần gì? Huynh giúp muội lấy."
Nhìn thấy động tác của Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An vội vàng lau nước mắt nói.
"Gương."
Âu Dương An tuy không biết nàng tại sao lại muốn gương, nhưng vẫn chạy đi đem một chiếc gương đồng lại.
Âu Dương Tĩnh lúc này mới phát hiện mình đang nằm trên một cái giường ván gỗ, mà căn phòng cũng rất cũ nát.
"Muội muội, gương đây." Âu Dương An đem gương đưa tới trước mặt Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh vừa nhìn, trong gương hiện lên là khuôn mặt nhỏ nhắn tái
nhợt bị sưng đỏ. Đầu tóc rối bời dính bết hai bên má, ánh mắt vô thần,
nhìn qua cực kỳ đau lòng. Nàng trầm xuống, xem ra Xuyên không là chuyện
có thực.
Trong lúc nhất thời có chút khó có thể tiếp nhận. Nàng
vốn là Âu Dương Tĩnh, chủ tịch Tập đoàn Mạc Vũ lớn nhất Trung Quốc, nắm
giữ kế sinh nhai của hơn mười vạn công nhân, nắm giới kinh doanh Trung
Quốc trong lòng bàn tay. Thế nhưng lại vì một vụ tai nạn xe cộ mà bị
xuyên không, nhập vào cơ thể bé gái này.
"Muội muội, muội làm sao vậy?"
Nhìn Âu Dương Tĩnh không nói câu nào, Âu Dương An có chút hoảng hốt.
Âu Dương Tĩnh nhìn cậu bé một cái, cũng không nói chuyện.
"Muội muội, cũng tại huynh không tốt. Nếu không phải tại huynh, muội cũng sẽ
không bị bọn chúng đánh. Hu hu hu......" Âu Dương An khóc, đem mọi
chuyện vừa xảy ra nói hết một lượt.
Âu Dương Tĩnh cau mày nghe
cậu khóc, nhưng cũng từ đó biết thêm một chút tin tức. Thì ra mình bây
giờ cũng gọi là Âu Dương Tĩnh, bảy tuổi. Đứa trẻ đang khóc trước mắt tên gọi Âu Dương An, là đại ca sinh đôi với mình. Hai anh em là do thiếp
thất của Đại tướng quân Lan Quốc sinh ra. Bởi vì phụ thân nhiều năm
chinh chiến bên ngoài, trong phủ tất cả đều do Đại phu nhân làm chủ. Đại phu nhân tất nhiên không chào đón bọn họ, mẫu thân của hai anh em bọn
họ vì mất sau khi sinh nên Đại phu nhân mới đem hai anh em đuổi xuống
hậu viện, mặc kệ cho chúng tự sinh tự diệt.
Lần này Âu Dương Tĩnh bị thương cũng vì bị con gái của Đại phu nhân và mấy đứa trẻ của thiếp
thất khác khi dễ thân thể gầy yếu của Âu Dương An. Mà Âu Dương Tĩnh kia
tuy nhỏ nhưng cũng thật cứng cỏi, vì bảo vệ đại ca, dám đánh một trận
với mấy đứa trẻ đó. Cũng phải thôi, một cô bé thì làm sao đánh lại được
với một đám người. Rốt cuộc hẳn là bị đánh chết, nên mình mới tất nhiên
xuyên tới.