So với bất kỳ dược liệu nào thì cỏ linh chi ngàn năm đương nhiên là tốt nhất.
Đoạn Vô Nhai vui sướng rạo rực, dùng cỏ linh chi làm thuốc điều trị sức khỏe cho đồ đệ, có điều cũng không quên đuổi theo Âu Dương Tĩnh hỏi nàng làm thế nào hàng phục được thần thú Bạch Hổ? Nhưng nếu ông biết Bạch Hổ
thật ra có thể hóa thành hình người, là hổ yêu ngàn năm thì không biết
sẽ có vẻ mặt thế nào?
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt, lại đã qua ba năm.
Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An đã mười tuổi, có thể coi là một nửa thiếu
niên rồi. Hai người được Đoạn Vô Nhai và Tô Ngâm Duyệt cẩn thận chiếu
cố, điều trị. Vóc người cả hai bây giờ đều đã lớn, hơn nữa Đoạn Vô Nhai
còn thường xuyên bắt bọn họ tắm trong một đống dược liệu, luyện cho trên người bách độc bất xâm.
......
Dòng suối yên ả chảy, cây cối nhu tình soi bóng xuống mặt nước trong veo.
Cuối mùa xuân nhanh như chớp đi qua, mùa hè lại tới.
Âu Dương Tĩnh ngồi trên lưng Bạch Hổ, tay cầm ngọc tiêu mà Đoạn Vô Nhai
tặng. Nhìn ao sen trong Vô Nhai cốc, chuồn chuồn bay lượn. Ánh mắt sáng
ngời lấp lánh, nhất thời cao hứng bắt đầu thổi tiêu.
Tiếng tiêu chậm rãi, quanh quẩn trong không gian. Gió nhẹ thổi lay động mấy cành hoa.
Một Bạch Hổ uy mãnh, trên lưng hổ có cô bé mặc váy màu phấn hồng.
Cảnh tượng lúc này hoàn toàn là một khung hình xinh đẹp.
Hưởng thụ gió nhẹ lướt qua mặt, cảm nhận những tia nắng ấm áp lan tỏa. Âu
Dương Tĩnh nhắm mắt, mang theo vẻ mặt say mê. Tiếng tiêu vang vọng,
không biết từ khi nào động vật trong sơn cốc tất nhiên rối rít đi ra.
Trên trời chim chóc bay múa bị tiếng tiêu hấp dẫn, dưới mặt đất là thỏ nhỏ
khéo léo, hươu nai nhanh nhẹn, còn có hổ, sư tử, báo hung mãnh với sói
con gian xảo, thậm chí có cả ngựa hoang.
Ngày thường bọn chúng
hành động hung hãn là thế nhưng bây giờ lại nhu thuận ngồi xổm một bên,
nghe Âu Dương Tĩnh thổi tiêu, lộ ra vẻ mặt khoan khoái.
Vân Khinh Cuồng đảo mắt nhìn qua thấy chúng động vật lập tức kinh ngạc. Tiếng
tiêu của tiểu nha đầu này còn có thể gọi động vật, xem ra quả nhiên
không phải kẻ đơn giản. Ba năm ở chung, hắn đã quen với nụ cười híp mắt, nhưng ngẫu nhiên sẽ lộ ra vẻ mặt hung ác của tiểu nha đầu này.
Hết một khúc, Âu Dương Tĩnh mở mắt. Lại bị đám động vật đông nghìn nghịt
trước mặt làm cho hoảng sợ, ôi trời, bọn chúng đến đây lúc nào?
"Chít chít chít chít ——" Trên bầu trời chim nhỏ thu lại đôi cánh, bay xuống
đậu trên vai Âu Dương Tĩnh, đầu nhỏ tựa vào mặt của nàng, thật ngoan
ngoãn.
Âu Dương Tĩnh sửng sốt, tiếp theo nhịn không được bật
cười. Nhìn ngọc tiêu trong tay mình, nàng rốt cuộc hiểu chuyện gì đang
xảy ra. Xem ra mình dựa theo bản Nhạc phổ điều khiển muông thú kia luyện khúc đã thành công rồi.
"Tĩnh nhi, muội ở đâu?" Bên kia, Âu Dương An chạy ra cốc tìm kiếm em gái.
"Ca, muội ở đây." Âu Dương Tĩnh hướng về Âu Dương An phất phất tay.
Âu Dương An lộ ra tươi cười, chạy về chỗ của nàng. Lúc nhìn thấy đám động vật mãnh thú lập tức hoảng sợ:
"Tĩnh nhi, chuyện này, chúng ——" Trời ạ, sư tử, hổ, hồ ly, ngựa hoang? Tròng
mắt Âu Dương An cũng muốn rớt ra đến nơi rồi. Đám kia sao lại xuất hiện ở đây?
"Ca không cần sợ hãi, chúng sẽ không làm hại huynh." Âu
Dương Tĩnh híp mắt cười, sau đó lại nâng ngọc tiêu lên thổi. Có điều lần này là khúc đưa tiễn.
Quả nhiên, bọn thú vừa nghe khúc, cảm thấy trong nhà như có ai đang gọi chúng về. Cả đám đều tỏ vẻ tha thiết nhìn
nhìn về phía Âu Dương Tĩnh, sau đó rời đi.
Âu Dương An nghẹn họng nhìn trân trối, thấy em gái mình nhìn thế nào cũng cảm thấy xa lạ, thật khó tưởng tượng. Nửa ngày sau, cậu mới thốt ra lời nói: