Đối với lời nói của Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh nhịn không được bật cười. Đại ca của nàng thật đúng là trí tưởng tượng phong phú.
"Vậy chúng nó là sao?" Âu Dương An không hiểu chỉ vào đám mãnh thú.
"Chuyện là thế này......" Âu Dương Tĩnh đem chuyện mình lấy được quyển
nhạc phổ điều khiển muông thú nói cho Âu Dương An nghe.
Âu Dương
An gật đầu, không ngờ em gái lại có kỳ ngộ như vậy. Có điều nhìn em gái
trở nên càng ngày càng mạnh, trong lòng cậu cũng âm thầm thề: Mình phải
cố gắng nhiều hơn nữa mới được, trước kia là em gái bảo vệ mình, sau này mình phải nỗ lực hơn để có thể mạnh mẽ lên bảo vệ em gái.
"Tĩnh nhi, chúng ta trở về đi. Sư phụ đã về rồi, còn mang cho chúng ta rất nhiều thứ hay ho."
"Được." Âu Dương Tĩnh gật đầu một cái, lôi kéo Âu Dương An lên lưng hổ, lúc này mới quay hướng trở về cốc.
......
"Tĩnh nhi, An nhi, các con về rồi à." Quay lại trong cốc thì Đoạn Vô Nhai và
Tô Ngâm Duyệt đang sắp xếp các đồ mua từ chợ bên ngoài cốc về. Một ít đồ dùng hàng ngày, còn có quà cho ba người bọn họ.
Ba năm qua đi,
Tô Ngâm Duyệt đã được hai mươi tuổi. Số lần Đoạn Vô Nhai rời cốc càng
thường xuyên hơn, nhưng thật ra cũng là vì muốn lưu ý tìm phu quân phù
hợp cho con gái Tô Ngâm Duyệt.
"Sư phụ, Duyệt nhi tỷ tỷ." Âu
Dương An, Âu Dương Tĩnh xuống lưng hổ, sau đó Bạch Hổ nhanh như chớp
chạy mất. Mọi người cũng mặc kệ không quản làm gì, dù sao thần thú cũng
luôn xuất quỷ nhập thần mà.
"Tĩnh nhi, sư phụ lần này mua cho con một ít vật phẩm trang sức dành cho bé gái." Đoạn Vô Nhai lão đầu này
tuy tính cách quái đản, nhưng đối với người một nhà tương đối cẩn thận.
Bây giờ Duyệt nhi đã đến tuổi xuất giá, mà Tĩnh nhi cũng đến tuổi choai
choai của mấy cô nương rồi, cũng nên chú tâm dạy dỗ các nàng nên ăn vận
thế nào.
Âu Dương Tĩnh kỳ thật đối với vật phẩm trang sức không
cảm thấy hứng thú, có điều nhìn thấy vẻ mặt của Đoạn Vô Nhai, nàng vẫn
bước tới chọn lấy một cặp trâm ngọc khắc hình con bướm nho nhỏ.
"Cảm ơn sư phụ."
Đoạn Vô Nhai nở nụ cười, lại lấy ra một cây roi đỏ như lửa và một thanh kiếm tinh xảo đưa cho hai anh em:
"Hôm nay ta tình cờ nhìn thấy roi và bảo kiếm tinh xảo này, rất xứng với hai huynh muội các con."
"Cảm ơn sư phụ." Ánh mắt Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An đều sáng lên. Tuy roi
và bảo kiếm đều không phải loại vũ khí đệ nhất, nhưng cũng cực kỳ quý
giá.
Tô Ngâm Duyệt cũng cầm thứ gì đó Đoạn Vô Nhai đưa, cười khanh khách ở bên cạnh nhìn bọn họ.
"Sư phụ, lần này người rời cốc có nghe được chuyện mới mẻ gì không?" Âu
Dương Tĩnh một bên vuốt vuốt roi, một bên tò mò hỏi. Cũng thật khó bởi
nàng là người hiện đại xuyên không đến cổ đại này, đầu tiên là bị tra
tấn thiếu chút nữa mất mạng. Sau lại đến Vô Nhai cốc cũng được vài năm
rồi chưa từng ra ngoài. Nếu không nhờ có luyện võ thì hẳn sẽ rất buồn,
chỉ sợ nàng đã sớm chịu không nổi.
"Khoan nói đã, trong trấn gần đây thật sự đang lan truyền một chuyện lớn." Đoạn Vô Nhai ngược lại gật đầu.
"Có chuyện lớn gì?"
"Các con từng nghe qua Đại tướng quân Âu Dương Ngự chưa?" Đoạn Vô Nhai nhìn hai tiểu đồ đệ.
Làm sao lường trước, một câu Đại tướng quân Âu Dương Ngự của ông vừa nói
xong, Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh sắc mặt đồng thời biến đổi. Vẻ mặt
hai người đều tương đối phức tạp, có thể nói là yêu hận đan xen. Khiến
cho Đoạn Vô Nhai và Tô Ngâm Duyệt đều sửng sốt.
"Các con làm sao vậy? Biết hắn?"
Âu Dương Tĩnh nhìn Âu Dương An một cái, nàng thu hồi vẻ tươi cười, nói với Đoạn Vô Nhai và Tô Ngâm Duyệt:
"Sư phụ, Duyệt Nhi tỷ tỷ, Âu Dương Ngự là phụ thân của chúng con."
"Cái gì?" Đoạn Vô Nhai và Tô Ngâm Duyệt đều ngây ngẩn cả người: "Các con là con của tướng quân?"
"Đúng vậy." Âu Dương Tĩnh cười nhạo, nụ cười hết sức châm chọc. Sau đó dùng
giọng thản nhiên kể lại chuyện nàng và Âu Dương An bị người trong phủ
tướng quân khi dễ thế nào, bị người ra đòn hiểm ném tới bãi tha ma ra
sao. Tất cả đều nhất nhất nói ra hết. Giọng lạnh nhạt như đang nói
chuyện của người khác.