Nghe thấy bọn Âu Dương Tĩnh bị người ta khi dễ, Tô Ngâm Duyệt nhịn không
được che miệng vì bọn họ khổ sở, đau lòng. Chúng còn bé như vậy, những
người đó cũng có thể hung ác.
"Duyệt Nhi tỷ tỷ đừng khóc, mọi
chuyện đều qua rồi." Âu Dương Tĩnh thấy Tô Ngâm Duyệt vì anh em bọn họ
mà đau lòng, ngược lại an ủi nàng.
"Đáng giận, lại dám khi dễ đồ
đệ của Đoạn Vô Nhai ta. Tên đó là đồ khỉ gió tướng quân, tướng quân phu
nhân gì. Không thể để bọn chúng sống yên ổn như vậy được." Đoạn Vô Nhai
cũng tức giận, rầm một tiếng như muốn lật cả cái bàn lên.
Âu
Dương Tĩnh và Âu Dương An trong lòng chảy qua một dòng nước ấm. Ít nhất
trên thế gian này còn có hai người thật lòng coi trọng hai anh em bọn
họ.
"Tĩnh nhi, An nhi, các con có muốn báo thù không? Sư phụ đưa
các con đi." Đoạn Vô Nhai nói như mưa, hận không thể lập tức mang theo
hai đồ đệ giết sạch Phủ tướng quân. Chọc đồ đệ của Đoạn Vô Nhai đều là
đáng chết.
Tô Ngâm Duyệt nhè nhẹ gật đầu, cùng chung mối thù, khi dễ Tĩnh nhi, An nhi, tức là khi dễ nàng.
Âu Dương Tĩnh mỉm cười, lắc đầu một cái, trong ánh mắt lại lộ ra lạnh lùng:
"Không, thù nhất định phải báo. Nhưng con muốn tự mình đi báo." Chỉ khi nào
thấy kẻ thù trước mặt mình lộ ra ánh mắt sợ hãi, không ngừng cầu xin tha thứ mới có thể vui vẻ.
"Được rồi, nếu đã vậy, các con trăm ngàn
lần không được lười biếng luyện võ công, sư phụ chờ các con rời cốc,
chẳng những có thể đủ sức báo thù, còn muốn cho người trong giang hồ
biết Vô Nhai cốc chúng ta lợi hại thế nào......"
“Được.” Âu
Dương Tĩnh gật đầu, trên trời mặc chim bay, dưới biển mặc cá lặn, nàng - Âu Dương Tĩnh nếu ở lại cổ đại, sao không một phen làm nên sự nghiệp.
Hãy chờ xem, dù là ở đâu, bọn ta đều sẽ phổ ra bản nhạc độc tấu thuộc về mình.
......
Ba năm lại ba năm nữa trôi qua, đông đi xuân tới, bây giờ Âu Dương Tĩnh bọn họ đến Vô Nhai cốc đã được tám năm. Nữ mười tám có nhiều biến đổi. Tuy nói Âu Dương Tĩnh mới mười sáu,
nhưng đã thành cô bé trưởng thành phấn điêu ngọc mài, chính là một thiếu nữ mỹ lệ như hoa như ngọc. Dung mạo tuy không phải tuyệt mỹ, nhưng cũng khiến người ta liếc mắt một cái lập tức khó quên. Hơn nữa trong cốc
cuộc sống ấm áp làm cho Âu Dương Tĩnh có thói quen mỉm cười, thích lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp. Có điều đừng tưởng rằng nàng vô hại, trên
thực tế nụ cười kia bên trong càng ngoan lệ mới càng làm cho người ta
không thể đề phòng.
"Sư phụ, Duyệt nhi tỷ tỷ, hai người bảo trọng. Chúng con đi rồi, chờ báo thù xong, chúng con nhất định sẽ trở về."
Trước Vô Nhai cốc, anh em Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An hướng về Đoạn Vô Nhai, Tô Ngâm Duyệt vẫy tay từ biệt.
"Ừ ừ." Tô Ngâm Duyệt không ngừng vẫy tay.
"Tĩnh nhi, An nhi, giang hồ hiểm ác, các con phải cẩn thận." Đoạn Vô Nhai nhìn hai đồ đệ yêu quí dặn dò.
"Vâng thưa sư phụ. Chúng con sẽ ghi nhớ lời người."
Lưu luyến không rời, nhưng bữa tiệc nào chẳng có lúc tàn cuộc. Rốt cuộc, hai anh em mang theo Bạch Hổ Vương, vẫn là rời đi.
......
Ra cốc, hai anh em mới phát hiện thế giới bên ngoài xa lạ. Cũng đúng, hai
người từ nhỏ ở Phủ tướng quân không có ra ngoài. Đến Vô Nhai cốc lại quá bận rộn luyện võ. Mà Âu Dương Tĩnh chỉ duy nhất ra khỏi cốc một lần
cũng là khi còn nhỏ.
Hai người vừa đi vừa hỏi đường. Hai anh em nửa tháng sau rốt cục về tới kinh đô Đô thành của Lan Quốc.
"Ca, nơi này thật náo nhiệt." Âu Dương Tĩnh ánh mắt như nước long lanh tò mò nhìn quanh bốn phía, nụ cười yếu ớt hề hề, hai má lúm đồng tiền động
lòng người, hấp dẫn không ít ánh mắt của người xung quanh.
“Ừ.”
Âu Dương An gật đầu, nhưng trong lòng lại tương đối trầm trọng. Dọc theo đường đi bọn họ nghe được Tướng quân đã hồi phủ rồi. Đối với người phụ
thân từ nhỏ chia lìa, hắn kỳ thật không có nhiều cảm tình lắm. Nhưng
huyết thống vẫn còn tồn tại, hắn không biết nếu Tướng quân không tin lời bọn họ, liệu mình có phải đối với ông ấy thực sự sẽ thất vọng không?
"Ca, đến rồi." Âu Dương Tĩnh lôi kéo Âu Dương An đang thất thần, Bạch Hổ đi theo bên cạnh bọn họ.
Âu Dương An ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên đã đến Phủ tướng quân. Nơi quen
thuộc này lại khiến cho bọn họ giống như nhớ lại cơn ác mộng trong quá
khứ.