Hôm sau, một tiếng thét chói tai phá vỡ Phủ tướng quân. Mọi người cả kinh đều
vội vã chạy tới nơi phát ra tiếng thét chói tai - phòng Tướng quân Phu
nhân.
Một đêm mưa gió qua đi, chung quanh vẫn là ướt sũng cả một
vùng. Trong vườn, hoa, lá, cây đọng lại những giọt sương trong suốt, tựa như bị tiếng thét chói tai làm ảnh hưởng rơi xuống nước.
"Tĩnh nhi, đã xảy ra chuyện gì?"
Âu Dương An nghe tiếng hét chói tai, bò dậy. Sức khỏe hắn trải qua hai
ngày tĩnh dưỡng đã khỏi hẳn, không biết sao lại thế này. Đêm qua hắn ngủ như chết, thậm chí ngay cả một giấc mộng cũng không có.
Âu Dương Tĩnh khóe miệng mang theo ý cười kỳ quái, nhưng cái gì cũng không giải thích, chỉ nói:
"Đi xem thì biết."
Âu Dương An gật đầu một cái, hai anh em thay quần áo, xong xuôi mới đi ra ngoài. Bạch Hổ phía sau tất nhiên cũng đi theo.
Hai anh em vừa mới ra sân đã gặp được tỳ nữ hốt ha hốt hoảng chạy vào, một bên hô:
"Không xong rồi, Tứ thiếu gia, Ngũ tiểu thư, Phu nhân cùng Đại công tử bọn họ đã chết rồi."
"Cái gì?" Âu Dương An cả kinh, ánh mắt đảo qua em gái bên cạnh. Lại thấy sắc mặt nàng vẫn bình thường, trong lòng mơ hồ hiểu rõ.
"Được rồi, chúng ta đã biết. Ngươi lui xuống đi." Âu Dương Tĩnh nói với tỳ nữ.
“Vâng” Tỳ nữ đáp, nhưng nhớ tới hình ảnh vừa rồi nhìn thấy, sắc mặt vẫn tái nhợt.
"Tĩnh nhi ——" Âu Dương An nhìn em gái.
"Đúng vậy, là muội." Âu Dương Tĩnh cũng không gạt hắn: "Bọn họ đêm qua phái
sát thủ tới giết chúng ta, muội đương nhiên kính trở lại bọn họ."
Âu Dương An đột nhiên hiểu, khó trách mình ngủ như chết thế kia, thì ra
Tĩnh nhi điểm huyệt ngủ của hắn. Có điều hắn lại tuyệt không đồng tình
với mẹ con mấy người kia. Nếu không có bảy năm rưỡi sư phụ cứu bọn họ,
người chết đúng là bọn họ rồi.
Hai anh em đi đến chính viện của
Tướng quân Phu nhân, nơi đó đã đông kín người trong phủ. Quản gia Phủ
tướng quân đang trông chừng không để mọi người làm rối loạn bên trong.
Chúng nô bộc nhìn thấy hai anh em, vội chạy nhanh đến hành lễ:
"Thỉnh an Tứ thiếu gia, Ngũ tiểu thư." Bây giờ Phu nhân bọn họ đều đã mất,
trong phủ chỉ còn lại hai chủ nhân Tứ thiếu gia, Ngũ tiểu thư mà thôi.
Anh em Âu Dương An gật đầu, lập tức muốn tiến vào trong phòng.
"Tứ thiếu gia, Ngũ tiểu thư, hai người không nên vào. Rất thảm, hay là chờ
nha môn đến rồi nói sau đi." Quản gia thấy hai người muốn vào, vội vàng
ngăn lại.
Âu Dương Tĩnh thản nhiên liếc mắt nhìn ông ta một cái, quản gia như bị thôi miên, tự động buông tay xuống.
Hai anh em đi vào nhà, nhìn thấy trên đất vẫn còn có rất nhiều xác rắn,
chuột, côn trùng. Máu huyết mơ hồ, mà bên cạnh, Tô Thanh Liên vẻ mặt
hoảng sợ nằm ở nơi đó. Cách chỗ mụ không xa, Âu Dương Tinh, Âu Dương
Thần bị cắn nát đã hoàn toàn biến dạng. Trong phòng mùi máu tanh gay
mũi, cảnh tượng này lại càng làm người ta vừa thấy đã muốn nôn ra. Có
điều anh em Âu Dương An lại chỉ phát hiện một sự kiện ——
Âu Dương Thấm không có ở trong phòng.
Âu Dương Tĩnh nhướng mày, cùng Âu Dương An tương tự nhìn nhau. Sao lại thế này?Âu Dương Thấm không có võ công, nàng ta làm sao có thể không chết ở bên trong? Chẳng lẽ là được người cứu đi rồi?
"Quản gia, có thấy Tam tiểu thư không?" Âu Dương Tĩnh quay đầu nhìn quản gia.
"Hồi bẩm Ngũ tiểu thư, không nhìn thấy Tam tiểu thư." Quản gia cúi đầu đáp.
Âu Dương Tĩnh chân mày chau càng chặt hơn, rất nhanh, nha môn cũng phái người đến đây.
Anh em Âu Dương An thấy bọn Tô Thanh Liên đều đã chết hết, dĩ nhiên là đem
tất cả sự tình giao hết cho nha môn. Cũng không sợ bọn họ tra được cái
chết của mấy người Âu Dương gia từ trên người mình, bởi vì nàng rất
nhanh sẽ đi gặp Thất công chúa Sở Ly La.