Hứa Mậu Dân bị Tử Nguyệt Tiên kiếm đuổi đến tức giận thành cuồng, lập tức
nhấc cái đầu cực đại lộ ra hàm răng trắng hếu, còn có cái lưỡi đỏ tươi
dài thòng. Chỉ thấy lưỡi kia đột nhiên hướng về Âu Dương Tĩnh lao tới,
mà thân rắn thật dài cũng dùng sức chấn động trên mặt đất. Đất rung núi
chuyển, cát bay đá chạy. Hắn đang liều mạng để mặc Tiên kiếm đả thương,
dứt khoát phải cùng Âu Dương Tĩnh chết chung.
"Tĩnh nhi, cẩn thận ——" Nhìn Xà yêu, thầm nghĩ dứt khoát tốt xấu gì cũng phải diệt trừ nó,
Âu Dương An một bên nặng nề dặn dò em gái, một bên cũng cầm lấy Lăng
Tiêu bảo kiếm, hướng về Xà yêu phóng tới.
Hai thanh Tiên kiếm
vốn là kiếm phu thê, đồng thời vừa xuất ra, tiên khí tất nhiên càng thêm mạnh mẽ, hơn nữa ăn ý mười phần. Cứ quấn quít lấy Xà yêu, kiếm khí xông vào, Xà yêu chợt cảm thấy cả người lập tức bị đóng băng, không thể nhúc nhích.
"A ——" hắn hoảng sợ trợn to mắt, lại phẫn hận không cam
lòng nhìn Âu Dương Tĩnh. Nữ tử đáng chết này, nữ tử luôn hại hắn không
thể có được điều mình muốn.
Âu Dương Tĩnh cong môi, gò má xuất
hiện lúm đồng tiền. Mắt lạnh nhìn Xà yêu bị hai thanh Tiên kiếm không
chế, trong lòng nàng còn có loại thống khoái của báo thù. Giương tay
lên, hai thanh kiếm đồng thời hướng về chỗ đầu và bụng Xà yêu đâm mạnh
xuống.
"A ——"
Tiên kiếm vừa ra, ai dám tranh phong? Xà yêu chỉ cảm thấy bản thân bị xé đứt thành mảnh nhỏ, đau thấu xương. Hào
quang màu trắng theo thân thể của hắn tỏa ra mạnh mẽ, khiến bốn phía
phát quang sáng lên như ban ngày.
Rất nhanh, hào quang qua đi,
thân rắn cực to giật giật mấy cái giãy chết, rốt cuộc lại trở về bình
thường. Nhưng đôi mắt như chuông đồng màu đỏ kia thủy chung vẫn không
cam lòng mở lại.
"Chết rồi." Vân Khinh Cuồng bĩu môi, đôi con
ngươi màu ngọc bích nhìn thân Xà yêu đã biến thành vài đoạn: "Ta vừa mới thấy hồn của nó cũng bị tiên khí đánh tan, xem ra không cách nào sống
lại nữa."
"Tốt." Âu Dương Tĩnh nhướng mày: "Khốn khiếp như vậy thì không nên sống."
Âu Dương An nhìn nàng một cái, tin tưởng em gái làm vậy là có nguyên nhân của muội ấy.
Âu Dương Tĩnh cũng trở lại vẻ tươi cười, sau đó đi tới chỗ hài cốt của Xà
yêu. Đưa tay đến gần, một viên trân châu sáng như quả bóng bàn lớn từ
trong tàn thể Xà yêu bay lên.
"Nội đan của Xà yêu." Vân Khinh
Cuồng lắm mồm nói: "Xà yêu này có ngàn năm đạo hạnh, bây giờ mà ăn đan
vào, tất nhiên cũng sẽ có được linh lực rất lớn......"
Âu
Dương Tĩnh gật đầu, nội đan rơi xuống lòng bàn tay của nàng. Mắt lạnh
nhìn thấy nội đan, cái này xem như cống hiến duy nhất của Hứa Mậu Dân.
"Ca, nội đan này huynh lấy đi." Âu Dương Tĩnh đem nội đan đưa cho Âu Dương
An, nàng không có khả năng nuốt thứ gì đó của Hứa Mậu Dân. Vừa nghĩ tới
đã lập tức thấy ghê tởm, tuy thứ này địch thực cũng coi như là bảo bối.
"Không, Tĩnh nhi, muội nên lấy đi." Âu Dương An lắc lắc đầu, lúc nãy hắn nghe
Vân Khinh Cuồng nói trong nội đan có uy lực không nhỏ, tất nhiên cũng
muốn dành cho em gái.
"Không, ca, muội sẽ không nuốt tên khốn đó đâu." Âu Dương Tĩnh trong lời nói đã tràn ngập chán ghét đối với Hứa Mậu Dân.
Âu Dương An thấy thế, biết em gái hẳn là không lấy đan. Vì thế gật đầu một cái, một ngụm đem nội đan nuốt vào trong bụng. Nội đan vừa nuốt xuống,
hắn đã cảm giác được trong thân thể lập tức có biến đổi. Rất nhanh, toàn thân đều đã lan tràn sức mạnh.
"An nhi, ngươi mau vận công đi.
Thừa dịp có nội đan phụ trợ, nói không chừng còn có thể luyện đến tầng
thứ tám linh lực." Vân Khinh Cuồng nói với Âu Dương An.
“Được.” Âu Dương An gật đầu, y theo lời hắn mà làm.