Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An, Sở Ly La ba người một đường vừa đi vừa chơi,
rốt cuộc một ngày trước khi Đại hội võ lâm ở Ly Sơn diễn ra đã tới nơi.
Có lẽ vì là Đại hội võ lâm, nên dưới chân núi Ly Sơn người luyện võ liếc sơ cũng có thể thấy được. Mấy quán trọ đều đã chật đầy. Thật vất vả Âu
Dương Tĩnh bọn họ mới tìm được một chỗ trọ, lại chỉ còn lại một gian
phòng.
"Tĩnh nhi, hay là, chúng ta tìm chỗ khác đi." Âu Dương An
nói. Ba người bọn họ, mình hắn là nam tử, sao có thể cùng các nàng ở
chung một phòng?
"Khách quan, không phải tiểu nhân nói ngoa. Bây
giờ ngài đi ra ngoài xem một chút đi, làm gì còn nơi nào có phòng? Rất
nhiều đại hiệp cũng đã phải ngủ giường chung." Tiểu nhị trong quán trọ
nghe Âu Dương An nói thế, lập tức ở bên cạnh nói vào.
Âu Dương
Tĩnh và Sở Ly La nhìn nhau, hai người bọn họ không sao cả. Cổ nhân luôn
quan niệm nam nữ cách biệt nhưng các nàng thì khác, tùy trường hợp đều
có thể thương lượng.
"Cứ vậy đi, căn phòng này, chúng ta thuê."
“Được.” Tiểu nhị gật đầu, dẫn đường ba người lên lầu.
Âu Dương An không an tâm nhìn các nàng, có điều ngẫm lại cũng không thể để hai nữ tử ăn ngủ ngoài đường, thật sự bất đắc dĩ, đến lúc đó chính hắn
còn phải nghĩ biện pháp.
Ngay khi ba người và Tiểu nhị lên lầu
thì thấy một nhóm người từ bên ngoài quán trọ bước vào. Dẫn đầu là một
người mặc áo bào trắng, phe phẩy cây quạt, tự cho mình là phong lưu
phóng khoáng. Mà phía sau hắn đoán chừng là đám thủ hạ.
Tên kia
vừa bước vào, ánh mắt lập tức đảo xung quanh. Vừa thấy là biết không
phải người chính phái, mà người trong giang hồ dường như quen biết hắn,
có một chút lảng tránh, còn có một chút không dám nhìn, đa số còn lại là khinh bỉ.
"Wow, mỹ nhân." Tên nam tử mặc áo bào trắng đột nhiên
nhìn thấy hai người Sở Ly La và Âu Dương Tĩnh trên thang lầu, ánh mắt
sáng rực, sỗ sàng đánh giá các nàng.
Sở Ly La, Âu Dương Tĩnh cũng phát bực, tuy vừa rồi lúc các nàng vào đây cũng có không ít người đánh
giá, nhưng không ai dám dùng ánh mắt như vậy xem xét các nàng. Tên nam
tử này thật đáng chết. Hai người nhìn nhau, đều định ra tay. Nhưng Âu
Dương An bên cạnh lại nhanh tay hơn, chỉ thấy áo bào trắng chợt lóe,
bóng dáng của hắn đã rơi xuống trước mặt kẻ kia.
Chát, chát, chát ——
Ba tiếng tát tay thanh thúy vang lên, mọi người nhìn lại, Thì ra tên dâm
loạn đó đã bị người ta quăng cho ba cái tát. Vốn khuôn mặt không tính là tuấn tú trong nháy mắt đã biến thành đầu heo.
Quán trọ lập tức rơi vào tĩnh lặng cổ quái, sau một lát, có người nhịn không được phát ra tiếng cười kinh thiên động địa.
"Ha ha ha......"
Sở Ly La và Âu Dương Tĩnh hai người cũng cười cổ quái, Âu Dương An lần này thật quá anh tuấn xuất sắc rồi.
"Tĩnh nhi, đại ca của cô thật lợi hại."
Âu Dương Tĩnh mỉm cười, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền. Trong lòng vui sướng ngọt ngào, nàng biết đại ca nhất định là vì nàng.
Âu Dương An nhìn chằm chằm nam tử kia, khuôn mặt luôn luôn ôn hòa trở nên vô cùng sắc bén:
"Ngươi đừng lấy mắt chó nhìn lung tung, nếu không, lần sau ta sẽ khoét mắt
ngươi ra." Tức giận, hoàn toàn tức giận nha. Thì ra mỹ nam tử tính tình
ôn thuận trong cơ thể cũng có khát máu. Đại khái, cũng giống Âu Dương
Tĩnh, người như thế đều là kẻ địch của cả hai.
Dứt lời, hắn lại một bước, quay về bên cạnh Âu Dương Tĩnh.
Những người khác ngây ngẩn cả người, mà cái vị cười to ban nãy cũng ngây ngốc nhìn Âu Dương An. Đó là bản lĩnh gì vậy, quả thực giống như thần tiên,
đi mà như lướt chân không chạm đất.
Nam tử bị đánh ngây ngốc ôm mặt, thật lâu mới kịp phản ứng. Hắn hướng về Âu Dương An cả giận nói:
"Ngươi dám đánh ta?"
Âu Dương An quét mắt nhìn hắn một cái, lập tức cùng Âu Dương Tĩnh, Sở Ly La đi lên lầu.
"Bọn ngu ngốc các ngươi, còn không mau bắt hắn lại." Nam tử mặc áo bào trắng tức điên, chửi bới đám hạ nhân sau lưng một trận.
"Nhưng, nhưng Thiếu gia, chúng ta đánh không lại hắn." Đám hạ nhân cũng ủy
khuất hề hề nói. Tuy bọn họ cũng là võ lâm thế gia, nhưng ngoại trừ Lão
gia, Phu nhân, Nhị tiểu thư, Tam thiếu gia, bọn họ so với những người
này võ công căn bản cũng chỉ bình thường. Mà Đại thiếu gia của bọn họ
căn bản là một tên ngu độn, cả ngày chỉ biết ỷ vào gia thế nhà mình khi
dễ người khác. Nếu không có núi dựa vững chắc, chỉ sợ đã bị người ta
chém chết lâu rồi.