Khi Lâm Sơ Hạ đẩy A Mộc ra chạy tới, nháy mắt bỗng xuất hiện một bóng người màu bạc giống như tia chớp từ chỗ tối xuất hiện, cánh tay dài duỗi ra,
đem Lâm Sơ Hạ lướt đi.
Vân Tuyệt Trần mặc dù phát hiện, nhưng lúc cảnh báo đã quá muộn. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Sơ Hạ bị bắt.
Anh em Âu Dương Tĩnh đồng thời nhíu đầu mày, nhìn kẻ đeo mặt nạ màu bạc,
dừng bên cạnh người áo đen. Người này hẳn là kẻ giật dây.
Lâm Sơ Hạ bị bắt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Sau đó giằng co, hướng về nam tử đeo mặt nạ cả giận nói:
"Buông, ngươi buông......"
Nam tử đeo mặt nạ màu bạc kia phiết môi cười, giữ Lâm Sơ Hạ, tay bỗng nhiên ghì chặt.
Lâm Sơ Hạ chỉ cảm thấy thân thể khó chịu, khó chấp nhận, nhịn không được ho khan vài tiếng.
"Hạ nhi ——" nhìn gương mặt Sơ Hạ đỏ lên, Vân Tuyệt Trần biến sắc. Con ngươi thâm thúy trừng mắt hướng về nam tử đeo mặt nạ kia lạnh lùng nói:
"Ngươi rốt cuộc là ai? Mau thả Hạ nhi ra."
"Ha ha ha......"
Đối với Vân Tuyệt Trần đang lớn tiếng, nam tử đeo mặt nạ bỗng cất tiếng
cười to. Cười xong, lộ ra khỏi mặt nạ là đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, nhìn
Vân Tuyệt Trần đầy hận ý.
"Ngươi thật muốn biết ta là ai sao?"
Vân Tuyệt Trần ngẩn ra, người này vì sao đối với mình giống như hận thù sâu sắc?
"Này, ta nói ngươi muốn gỡ mặt nạ thì gỡ đi, đừng ở đó khiến người tò mò." Âu Dương Tĩnh nói với nam tử đeo mặt nạ, kế tiếp lại nở nụ cười cổ quái:
"Có khi mặt ngươi không phải mặt người, nên mới không thể không lấy mặt
nạ che lại."
Không may cho hắn gặp phải Lâm Sơ Hạ, cứ như thế nói hắn **. Vẻ mặt của nam tử đeo mặt nạ biến đổi, ánh mắt bí hiểm nhìn về
phía Âu Dương Tĩnh, cả Âu Dương An bên cạnh nàng. Vừa rồi nấp ở một nơi
bí mật gần đó hắn đã thấy võ công vô cùng lợi hại của anh em họ, trong
thời gian ngắn đã chém giết vô số người của Ám Lâu. Giờ chỉ còn lại mỗi
mình hắn và một người nữa, nhưng hắn cũng không muốn đối địch với anh
embọn họ, trực giác nói cho hắn biết, đụng vào anh em này sẽ có phiền
toái lớn.
"Diện mạo tại hạ ra sao không nhọc nhị vị quan tâm, có điều ta khuyên nhị vị một câu: Chuyện hôm nay là ân oán của ta với Vân
gia, không quan hệ đến hai vị. Ta không muốn động đến người vô tội, các
người vẫn là đi đi thôi."
"À?" Âu Dương Tĩnh nhíu nhíu chân mày.
Đôi mắt sáng như sao khẽ biến động, bên môi ý cười thật gian xảo: "Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy nàng ấy gọi ta là sư phụ sao? Ngươi bắt đồ đệ
của ta, sao lại không quan hệ tới ta?"
"Sư phụ ——" Lâm Sơ Hạ lắp
bắp kinh hãi, vạn lần không ngờ Âu Dương Tĩnh sẽ thừa nhận nàng làm đồ
đệ. Mặc dù bị nam tử đeo mặt nạ dùng sức lực bắt giữ, nàng vẫn kích động hai mắt đỏ bừng nhìn Âu Dương Tĩnh.
"Nói vậy, hai vị nhất định
muốn đối nghịch với ta?" Nam tử đeo mặt nạ sắc mặt trầm xuống, trong
lòng lại bắt đầu tính toán. Có mặt hai anh em này ở đây, chỉ sợ tối nay
không giết được Vân Tuyệt Trần. Có điều trên tay có vị hôn thê của hắn,
còn không sợ hắn không buông tay chịu trói? Môi khẽ nhếch, hắn đột nhiên hướng về thủ hạ phát lệnh.
Người áo đen vừa nhận lệnh, lập tức tấn công về phía Âu Dương Tĩnh.
Mà nam tử đeo mặt nạ cũng một tay điểm huyệt đạo của Lâm Sơ Hạ, đem nàng
ôm chặt bên người, một bên tấn công về hướng Vân Tuyệt Trần.
Vân
Tuyệt Trần vì e ngại Lâm Sơ Hạ ở trên tay nam tử đeo mặt nạ, chiêu thế
phản kích tất nhiên yếu đi không ít. Mà cũng không ngờ nam tử đeo mặt nạ kia thật sự cũng không phải là muốn giết hắn, chỉ ứng phó qua quýt mấy
chiêu, sau đó ôm theo Lâm Sơ Hạ thi triển khinh công bỏ chạy.
"Hạ nhi ——"
Vân Tuyệt Trần thấy thế, tất nhiên rút kiếm đuổi theo. Không để ý mấy người áo đen còn lại liều mạng quấn quít lấy bọn họ.
"Muốn chết." Âu Dương Tĩnh nổi giận, tươi cười chợt tắt, ngọc tiêu giương
lên, tung ra nội lực đánh bay tất cả đám người áo đen ra ngoài. Mọi
người lập tức đuổi theo phương hướng của nam tử đeo mặt nạ.