Ngự Thú Nữ Vương

Quyển 2 - Chương 76: Dạo thanh lâu (thượng)



"Ủa sao không có ai biết Tam Lăng Kiếm vậy?"

Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh đến nhiều quán trà, quán ăn, lại không có bất kỳ ai đề cập tới Tam Lăng Kiếm. Những thông tin khác thì không hề thiếu, nhà ai thê tử vụng trộm với hán tử, ai làm quan lại ăn hối lộ, con cái nhà ai bất hiếu...... Một đống thông tin, lại không có cái mà bọn họ muốn biết.

"Tĩnh nhi, làm sao bây giờ?" Âu Dương An hỏi Âu Dương Tĩnh.

Âu Dương Tĩnh đôi mày kẻ đen cau lại, xem ra cũng chỉ còn một nơi. Nếu nơi đó cũng không có bất cứ tin tức gì, ngược lại chứng tỏ điều này không bình thường, càng cần phái người đi thăm dò.

"Đi thanh lâu."

"Cái gì?" Âu Dương An giật mình bất chợt nhìn nàng, tuấn nhan trắng sáng lại nhịn không được đỏ mặt. Thanh lâu, hắn tất nhiên biết là chỗ nào. Hắn lại chưa từng đi qua, huống chi chỗ đó lại càng không phải nơi mà một nữ tử như Tĩnh nhi nên đề cập đến.

"Ca, tin tức ở thanh lâu tuyệt đối không ít hơn so quán trà" Âu Dương Tĩnh hiểu được Âu Dương An nghĩ gì, có điều với nàng thì không sao cả. Thanh lâu thôi mà, so với quán trọ ở hiện đại cũng chỉ như nhà nghỉ."Tối nay chúng ta đi thanh lâu, nếu lại không có tin tức, ngược lại cần phải......"

"Làm sao muội có thể đến đó được?" Âu Dương An mày khóa càng chặt hơn.

"Đổi nam trang là được." Nữ giả nam trang đã thấy nhiều rồi, nàng cũng muốn thử một chút xem sao.

"......" hắn vẫn cảm thấy không thỏa đáng.

"Cứ vậy đi. Chúng ta tra được tin tức sớm một chút, cũng có thể thành công trở về sớm một chút." Âu Dương Tĩnh cũng không muốn ở... địa phương xa lạ nghỉ ngơi nửa năm hay một năm, bây giờ Ám Lâu và Dẫn Lâu đều bỏ lại hết ở Lan quốc, hai tổ chức đều là tổ chức sát thủ, nàng muốn cẩn thận tránh cho nhân sĩ chính phái vây quanh.

"Được rồi." Âu Dương An đành chịu, nhưng trong lòng thề nhất định phải cẩn thận bảo vệ em gái.

......

Bóng đêm bao phủ, xung quanh Hoàng Thành của Quân Quốc ánh đèn chiếu sáng mọi ngóc ngách, thể hiện sự phồn hoa vô cùng của nơi đây.

Âu Dương Tĩnh đã thay đổi thành nam trang trên người, nhưng không phải là áo bào trắng, mà mặc trên người là áo bào màu tím. Nàng mặc dù không cao lớn như Âu Dương An, nhưng sau khi thay đổi nam trang cũng tương đối tuấn mỹ, hơn nữa nàng lại cố ý diễn kịch nên trên người có thêm một chút hương vị tà tứ.

Âu Dương An nhìn em gái mặc trên người nam trang, cả người ngây ngẩn ra, mặt cũng đỏ lên. Mặc kệ em gái thế nào, trong mắt hắn đều xinh đẹp. Hơn nữa, nàng mặc nam trang lại có thêm một ít dáng vẻ tà tứ, ngay cả hắn cũng cảm thấy tim đập nhanh.

Âu Dương Tĩnh nhìn vẻ mặt của hắn, đôi môi khẽ nhếch lên, xem ra mình hoá trang thành công.

"Ca, đi thôi." Nhìn bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, Âu Dương Tĩnh nói.

“Đi thôi.” Âu Dương An gật đầu.

Hai anh em rời quán trọ, tối hôm nay Vân Khinh Cuồng không hiện thân, hắn bị Âu Dương Tĩnh nhốt vào vòng chứa trên tay nàng. Điều này khiến hắn buồn bực, lại nhịn không được âm thầm thở dài, mình sao lại kí khế ước với một chủ nhân như vậy?

Âu Dương An với áo bào trắng, eo quấn thắt lưng đính ngọc, khuôn mặt tuấn mỹ, ôn nhuận như ngọc lại đầy quý khí, hiển nhiên là một công tử cao quý. Mà Âu Dương Tĩnh mặc trên người áo bào tím, dáng người mặc dù tinh tế một chút, nhưng cũng tôn quý vô cùng, hơn nữa mang theo vẻ tà tứ trí mạng hấp dẫn mọi người, cho nên hai anh em dọc theo đường đi đều bị người khác chú ý. Bọn họ đến đại thanh lâu Túy Tiên Các đứng đầu Hoàng Thành của Quân Quốc, ở đây từ ngoài cửa các nữ tử thanh lâu phe phẩy khăn tay ôm khách nhìn thấy bọn họ quả thực hồn đều nhanh chóng lạc mất. Một lúc sau, vài nữ tử thanh lâu lại bình thường như gió hướng tới bọn họ cuốn lấy, giương tay kéo bọn họ.

"Hai vị công tử, hoan nghênh. Lần đầu tiên tới Túy Tiên Các của bọn thiếp hả, có muốn thiếp bồi hai vị không?"

"Công tử, thiếp là Oanh nhi, năm nay mười sáu, cho thiếp ở cạnh người nha." Mặc chiếc yếm màu hồng nhạt, áo khoác bằng lụa mỏng, lộ ra cái gáy nhỏ trắng như tuyết bàn tay nữ tử túm lấy Âu Dương Tĩnh.

"Công tử, thiếp là Bích Nhi." Mà đổi lại bên kia một nữ tử áo đỏ kéo Âu Dương An.

Âu Dương An nguyên gốc là khuôn mặt tuấn tú chỉ vì nhìn thấy đây đó quần áo hở hang, thì không được tự nhiên, nhưng nhìn nữ tử áo trắng đưa tay kéo Âu Dương Tĩnh thì khuôn mặt tuấn tú của hắn phút chốc trầm xuống. Lắc mình một cái tránh đi nữ tử áo đỏ, mà chính hắn không khách sáo vuốt ve tay nữ tử áo trắng kia, hướng về phía các nàng nói:

"Tự chúng ta vào là được, không cần các nàng bồi."

Dứt lời, Âu Dương An lập tức lôi kéo Âu Dương Tĩnh trực tiếp xông vào bên trong, bỏ lại mấy nữ tử thanh lâu hai mặt nhìn nhau, không biết các nàng vừa rồi rốt cuộc làm sao đắc tội với vị công tử mặc áo trắng kia?

Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh nổi giận đùng đùng vào Túy Tiên Các, nhìn thấy cảnh tượng bên trong đại sảnh Túy Tiên Các mà ngẩn người. Túy Tiên Các này là đại thanh lâu đứng đầu Hoàng Thành, bên trong trang hoàng tất nhiên cũng không tệ. Các cô nương trong Thanh lâu diện mạo tùy tiện kiểu gì cũng có, hơn nữa trong đại sảnh kỳ thật cũng không có loại hình ảnh khó coi, chẳng qua Âu Dương An rất thuần khiết thôi, nhìn thấy những nữ tử kia ngồi ở trên đùi nam tử, hắn đã cảm thấy đồi phong bại tục.

"Đi thôi." Âu Dương Tĩnh mặt không đổi sắc, mới chỉ hình ảnh thuộc loại case nhỏ nhặt này, nếu Âu Dương An nhìn thấy người ta trình diễn màn đông cung, vậy hắn chẳng phải xấu hổ mà chết sao. Nàng âm thầm lắc đầu, xem ra đại ca thật đúng là quá thuần khiết.

"A, hai vị công tử, các vị là từ xa đến sao." Ngay lúc Âu Dương Tĩnh hai tay lôi kéo Âu Dương An ngược về, một nữ tử mặc áo đỏ khôn khéo bước tới, xem bà ta giả lả, nghe qua khẩu khí chỉ biết người nọ là tú bà không thể nghi ngờ.

Âu Dương Tĩnh gật đầu, không để lại dấu vết tay buông lỏng Âu Dương An, hướng tới tú bà tà tứ cười:

"Mắt nhìn của mama thật là tốt, hai anh em chúng ta đúng là mới tới Quân Quốc. Nghe nói nơi này của các vị là đại thanh lâu đứng đầu Hoàng Thành, cho nên mới đến đây mở rộng tầm mắt."

"A, công tử thực khéo miệng." Nghe được Âu Dương Tĩnh nói..., tú bà cười đến run rẩy hết cả người. "Bất quá Túy Tiên Các chúng ta nếu không là thứ nhất, tất nhiên không ai dám tự nhận đứng thứ hai. Các cô nương ở nơi này của chúng ta chính là đẹp như thiên tiên, ai nhìn một hồi, cũng muốn quay lại."

Âu Dương An mặt ửng đỏ, còn Âu Dương Tĩnh gật đầu:

"Nói vậy, không biết hôm nay hai anh em chúng ta có may mắn trông thấy hoa khôi không?" Trong lúc nói chuyện, bàn tay Âu Dương Tĩnh nhanh nhẹn đưa cho tú bà một thỏi chừng một trăm lượng bạc.

Ánh mắt tú bà sáng lên, biết hai người này tuấn mỹ ở bên ngoài là công tử thuộc dạng khách hàng lớn. Tất nhiên cười đáp:

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề, ta đây lập tức an bài cho hai vị công tử." Dứt lời, vội xoay người dẫn họ tới chỗ một đứa nha hoàn, muốn nàng ấy dẫn Âu Dương An bọn họ đến phòng của hoa khôi Chiêu Nguyệt, vẫn không quên dặn dò chiếu cố hai vị khách. Đương nhiên, tiếng lóng là muốn hoa khôi moi thêm nhiều ngân lượng từ hai người này.

Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh hướng tới tú bà gật đầu, theo nha hoàn lên lầu. Âu Dương An một đường đều không ngừng liếc nhìn em gái, sao hắn có cảm giác em gái giống như rất quen thuộc nơi này? Chẳng lẽ cái thế giới kia của muội ấy, nữ tử có thể dạo thanh lâu sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.