"Tiểu thư nhà chúng ta mời hai vị công tử dùng một câu hình dung mỹ mạo của nữ tử."
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh nghe lời Lạc nhi nói thì nhìn nhau, không
khỏi thầm đoán sẽ không phải Chiêu Nguyệt đang muốn bọn họ dùng thư pháp để khen nàng ta chứ. Có điều nàng ta ra ba đề thật đúng là đơn giản,
trên cơ bản chỉ cần hơi có học vấn thôi là mọi người có thể đáp được,
thật không biết nàng ta làm sao đạt được danh hiệu hoa khôi này, chẳng
lẽ chỉ bằng rất xinh đẹp?
"Cắt, cái này mà là đề sao? Chúng ta ở
nơi này cái gì nghe được nhiều nhất, còn không phải là các khách nhân
dùng lời nói khen các cô nương sao." Nha hoàn trước đó cũng không cam
lòng ở bên cạnh nói nhỏ, xem ra nàng ta đối với hoa khôi Chiêu Nguyệt
này dường như không có cảm tình lắm.
"Danh hoa khuynh quốc hai tướng diệp." Âu Dương An đáp án.
Đáp án của hai người đều lấy từ thơ cổ, có lẽ thông thường, nhưng cũng là câu thơ hình dung mỹ nhân kinh điển.
"Hay cho câu vân tưởng quần áo Hoa Tưởng Dung." Trong phòng vang lên giọng
nói mềm mại đáng yêu cực mị, nếu nam tử nghe xong tất nhiên xương cốt
đều thoải mái, có điều Âu Dương Tĩnh không phải nam tử, mà Âu Dương An
mặc dù trên mặt có chút ửng hồng, nhưng lại không phải phàm phu tục tử,
hai người cũng không có gì luống cuống.
Nha hoàn kia thấy hai người vẫn bảo trì bình thảnnhư vậy, đối với bọn họ rất có cảm tình.
"Hai vị công tử, tiểu thư nhà chúng ta cho mời." Lạc nhi đi ra, cười khanh
khách với anh em Âu Dương An, hiển nhiên đối với bọn họ cũng hơi chào
đón.
Anh em Âu Dương An gật đầu, trước khi vào phòng vẫn không quên quay lại gật đầu chào với nha hoàn kia:
"Làm phiền cô nương đưa chúng ta đến đây."
"Tất cả đều là việc tiểu tỳ nên làm." Nha hoàn có chút thụ sủng nhược kinh, hảo cảm đối với hai người bọn họ mạnh hơn.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh lại là gật đầu, bấy giờ mới theo Lạc nhi vào
phòng hoa khôi, Âu Dương Tĩnh lại không bỏ qua vẻ mặt của nha hoàn, có
lẽ tiểu nha hoàn này cũng có thể thành người cung cấp tình báo tốt, dù
sao đã ở đây lâu, nha hoàn lại càng không bị người đề phòng.
Âu
Dương An, Âu Dương Tĩnh cùng vào phòng của hoa khôi, lập tức đập vào mũi là mùi son phấn, nhưng bọn họ lại phát hiện gian phòng ở cực kỳ thanh
nhã, phía sau màn tơ có một nữ tử đang ngồi đánh đàn. Mặc dù không thấy
rõ dung mạo, nhưng tư thái kia có thể đoán được là một nữ tử kiều mị
động lòng người. Ngón tay nhỏ nhắn khảy trên những dây đàn, tạo ra những âm thanh yểu điệu, duyên dáng làm say lòng người…
Âu Dương An,
Âu Dương Tĩnh cũng không quấy rầy đến nữ tử đang đánh đàn kia. Hai người theo hướng Lạc nhi mời, ngồi xuống ghế, nhận lấy trà nàng ấy đưa lên,
vừa uống trà vừa nghe đàn. Mãi đến khi khúc nhạc hoàn thành, hai người
mới buông ly trà xuống.
"Chiêu Nguyệt tiểu thư, khúc đàn ra thật
tuyệt diệu." Âu Dương Tĩnh cong môi nói, không có nửa điểm nịnh nọt,
giống nhau đang nói chuyện thường ngày.
Âu Dương An cũng gật đầu, khóe miệng mang theo nét cười yếu ớt, tương tự không có lời khen.
Lạc nhi thấy kỳ quái, từ trước tới nay đến gặp tiểu thư nhà nàng chưa có
khách nhân giống hai vị công tử này, nên nói là khích lệ, hay là nên nói bọn họ đang nói về một sự kiện rất bình thường. Chẳng lẽ tiếng đàn của
tiểu thư nhà nàng không thể đánh động đến bọn họ sao?
Phía sau
màn tơ, Chiêu Nguyệt cũng kinh ngạc, có điều chỉ luống cuống một chút,
rất nhanh nàng lại giương lên tươi cười rồi đứng lên, bàn tay mềm mại
với các móng tay được sơn màu đỏ thắm vén lên màn tơ bước liên tục từ
bên trong đi ra.
"Hai vị công tử dường như đối với tiếng đàn của Nguyệt nhi dường nhi không hài lòng lắm?"
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh ngẩng đầu nhìn, quả nhiên hoa khôi này rất
quyến rũ. Hơn nữa còn có một đôi mắt câu hồn. Nhưng có điều, hai người
bọn họ đã thấy qua rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, hơn nữa bản thân cũng được
xem là cực phẩm. Nàng ấy mặc dù mị, nhưng trên người kỳ thật vẫn có nét
phong trần, không giống Sở Ly La quyến rũ cao quý.
"Chiêu Nguyệt
tiểu thư đừng nói vậy, tiếng đàn của tiểu thư tất nhiên không sai. Tuy
nhiên núi cao vẫn có núi cao hơn, chúng ta ngược lại đã nghe qua ca khúc động lòng người hơn."
Âu Dương Tĩnh giương môi mà cười, tà tứ,
cảm giác không có nửa điểm nịnh nọt, ngược lại trực tiếp chỉ ra tài nghệ của nàng ta có người hay hơn. Âu Dương Tĩnh nghĩ kỹ, đại đa số người
đối với hoa khôi hẳn là khen ngợi, như vậy nàng cũng không cần phải khen nữa, nên chọn một con đường riêng ngược lại mà đi. Hơn nữa trong mắt
hoa khôi này mình đích thực cũng thấy được điều đó. Nếu mình mở thanh
lâu, dạy dỗ nữ tử thì coi như ăn chắc, ngay cả tiểu nha hoàn, nàng cũng
sẽ cho người ta cảm giác không giống nhau. Cho nên Túy Tiên Các này mang danh là đại thanh lâu đứng đầu Hoàng Thành có chút danh không đúng với
thực. Có lẽ nàng nên cho người của Dẫn Lâu đến Quân Quốc, mở một nhà
thanh lâu để chơi đùa.
Chiêu Nguyệt nhìn nam tử nói chuyện, tuy
có chút tinh tế, nhưng dáng vẻ tà tứ so với nam tử bên cạnh ôn nhuận tao nhã càng chọc người chú ý. Hơn nữa hai người này trên người đều không
có ý nịnh bợ đón ý nói hùa với mình, thế này khiến nàng cảm thấy ngạc
nhiên.
Chiêu Nguyệt mấp máy môi, cũng ưu nhã ngồi xuống đối diện
Âu Dương An. Bên trong áo yếm màu trắng vẽ hoa, lộ ra chiếc cổ mảnh
khảnh và xương quai xanh quyến rũ, làn da mát lạnh như ngọc, hơn nữa mị
nhãn kia cố ý khẽ cong, thật sự là tư thái ngàn vạn mị hoặc.
"À,
là do Chiêu Nguyệt tài sơ học thiển. Không biết hai vị ở đâu gặp qua vị
cao nhân có cầm kỹ cao siêu như thế? Chiêu Nguyệt luôn có niềm đam mê
với cầm kỹ, thật sự rất muốn thỉnh giáo vị này." Nàng dám khẳng định
trong hoàng thành này, không có nữ tử thanh lâu nào có cầm kỹ cao minh
hơn so với nàng. Các nàng ấy muốn học, chủ yếu vẫn là để quyến rũ khách
làng chơi, về phần cầm kỳ thư họa là điểm giúp các nàng ấy tăng thêm lợi thế thôi.
"Ha ha, nếu tiểu thư muốn nghe. Tại hạ sẽ thổi tiêu."
Âu Dương Tĩnh đột nhiên nghĩ ra cách này, dùng tiếng tiêu để nhiếp hôn,
để xem nàng ta có biết chuyện về Tam Lăng Kiếm hay không?
"Thật
sao?" Chiêu Nguyệt có chút ngạc nhiên nhìn Âu Dương Tĩnh, sau đó nhìn
thấy nàng bên hông giắt ngọc tiêu, gật đầu, "Nếu vậy, Chiêu Nguyệt cần
phải rửa tai lắng nghe."
"Bêu xấu rồi." Âu Dương Tĩnh lấy xuống ngọc tiêu, đưa lên bên môi, sau đó bắt đầu thổi.
Tiếng tiêu từ từ vang lên, tiết tấu thật sự là kỳ diệu. Chiêu Nguyệt và Lạc
nhi nhìn bọn họ, nghe tiếng tiêu, đều cảm giác mình say. Thì ra nhạc
khúc quả nhiên so với mình cao minh hơn rất nhiều, ánh mắt của các nàng
dần dần mê ly, giống như tiến nhập vào một thế giới khác.
Âu Dương An cũng nhìn ra bọn họ có vẻ không thích hợp, sau đó nhìn về phía Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh gật đầu, lấy ánh mắt ý bảo hắn nên hỏi một chút vấn đề.
Anh em ăn ý, Âu Dương An tất nhiên hiểu được Âu Dương Tĩnh muốn làm gì, vì thế gật đầu, đi đến trước mặt Chiêu Nguyệt.
Chiêu Nguyệt và Lạc nhi ánh mắt mê mang, căn bản không biết cái gì. Chỉ cảm
thấy trong lỗ tai có khúc nhạc rất thư thái, làm cho các nàng có cảm
giác muốn đi ngủ. Tâm thần mơ hồ, căn bản không thuộc về mình.
"Chiêu Nguyệt tiểu thư, các nàng có nghe nói qua về Tam Lăng Kiếm chưa?"