Ngự Thú Nữ Vương

Quyển 2 - Chương 88: Chuyện cũ như mây khói



"Ngươi không phải Linh Nhi?" Hoàng đế không tin, lắc đầu.

"Dân nữ không phải." Âu Dương Tĩnh lại phủ định, nhìn vẻ mặt thất vọng của hoàng đế. Nàng đoán người gọi Linh Nhi kia hẳn là rất quan trọng đối với hoàng đế, không biết nàng ta là ai? Đã chết rồi? Hay là mất tích?

Hoàng đế nhìn Âu Dương Tĩnh, rõ ràng là khuôn mặt giống hệt Linh Nhi, ông vô cùng thất thần. Nhưng thiếu nữ trước mắt này tuổi thọ chỉ như con gái của Linh Nhi thôi, nếu Linh Nhi chưa qua đời, có phải con gái của bọn họ cũng lớn như vậy hay không?

Mọi người thấy Hoàng đế thất thần nhìn Âu Dương Tĩnh, bọn họ cũng không biết phải làm sao bây giờ?

Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh nhìn hoàng đế, nếu bây giờ bọn họ cáo lui có khi nào sẽ chọc giận ông ấy hay không? Tuy không e ngại, nhưng cũng là chuyện phiền phức. Huống chi hiện giờ Hoàng đế không giống quân vương chút nào, kỳ thật càng giống một lão giả đang mất tinh thần.

Hoàng đế vừa trầm lặng chốc lát, sau đó mới thất hồn lạc phách phất phất tay với hai người:

"Các ngươi đi đi."

"Thảo dân (dân nữ) cáo lui." Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh hành lễ với hoàng đế, sau đó dẫn cung nữ, thái giám lướt qua người hoàng đế, trở về cung điện đang ở tạm.

Hoàng đế quay người lại, nhìn theo bóng lưng của bọn họ, thần sắc thật lâu cũng không trở lại bình thường, mãi đến khi bóng dáng Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh bị bóng đêm nuốt hết, ông mới hỏi thái giám bên người:

"Bọn họ là ai?" Lại có hai người xa lạ ở trong hoàng cung, hơn nữa nàng kia còn giống Linh Nhi đến thế?

“Hồi bẩm bệ hạ, nô tài nghe nói hôm nay có hai người đến làm khách ở Đông Cung. Có lẽ chính là vị công tử và cô nương vừa rồi." Thái giám cẩn thận hồi đáp, ông ta không phải là thái giám bên người của hoàng đế, chẳng qua trùng hợp đúng dịp Khánh công công sinh bệnh, ông mới được hầu hạ hoàng thượng. Cho nên cũng không hiểu rõ chuyện của Linh Phi.

"Khách của Thái tử?" Hoàng đế nhíu mày lại, ngẩng đầu nhìn về hướng Đông cung. Ông vốn là muốn đến Đông cung, nhưng vừa rồi gặp Âu Dương Tĩnh, nhớ lại chuyện cũ, cũng không còn tâm tình đi nữa.

"Trở về đi." Hoàng đế nói xong, cũng xoay người đổi hướng trở về.

"Vâng" thái giám, cung nữ hầu hạ rời đi, chỉ là trong lòng mỗi người đều cân nhắc, Linh Nhi trong miệng hoàng thượng là ai? Sao lại không đến Đông cung nữa? Đại khái, không bao lâu sau, trong cung lại có lời đồn.

Hoàng thượng về tới ngự thư phòng, bảo tiểu thái giám hầu hạ lui xuống.

Ngự thư phòng thực im lặng, giấy và bút mực chỉnh tề bày trên mặt bàn. Cửa sổ mở, bóng đêm mông lung.

Mộc Khiêm Niên lập tức ngồi vào ghế, cả người giống như mềm nhũn, hai mắt vô thần nhìn trần nhà. Mỗi vị hoàng tử ở đây đều hướng tới một mục đích duy nhất, nhiều năm trước mình cũng là trong lòng tràn đầy ngôi vị hoàng đế, lúc bản thân được như nguyện rồi, vẫn cho rằng đó là chuyện hạnh phúc nhất. Chỉ tới sau khi đang trên ngôi đế rồi, mới phát hiện ngồi trên cao khó tránh cảnh cô đơn, đế vương thật sự là rất cô đơn, tịch mịch vô cùng.

Có điều thời điểm ông đăng cơ năm thứ tư, trong lúc cải trang xuất cung trên đường gặp được Linh Nhi. Vẻ đẹp của nàng, giống như hoa mẫu đơn, tựa như khéo hiểu lòng người khiến ông rơi vào điên đảo, biết chắc nữ tử này chính là người ông vẫn muốn tìm, có thể làm bạn bên cạnh ông cả đời.

Vì không muốn dọa nàng, ông mới giấu đi thân phận chân thật của mình, lấy thân phận buôn bán sinh nhai ra cùng nàng kết giao, Linh Nhi nảy sinh tình cảm với ông, mãi đến nửa năm sau, bọn họ gặp được thích khách. Thân phận của ông mới bị lộ.

Linh Nhi hận ông giấu diếm thân phận, lại càng yêu ông sâu sắc. Nàng cũng theo ông vào hoàng cung.

Mộc Khiêm Niên cho rằng mình là đế vương, có thể bảo vệ tốt nữ tử mình yêu thích. Thật sự thì bọn họ ở hoàng cung cũng có một đoạn thời gian hạnh phúc, nhưng trong khi ông đang hưởng thụ giang sơn mỹ nhân thì chuyện làm cho ông thống khổ nhất đã xảy ra.

Năm thứ hai sau khi Linh Nhi tiến cung, nàng mang thai. Đó là kết tinh tình yêu của bọn họ, cũng càng khiến Mộc Khiêm Niên đối với nàng yêu như trân bảo, ông lại đã quên, hoàng cung không chỉ có một mình Linh Nhi, ông còn có hoàng hậu, còn có phi tần, cho dù ông không hề giống các đế vương khác có tam cung lục viện, nhưng hậu cung của ông cũng có một ít nữ tử. Mà những nữ tử kia bình thường ở trước mặt ông đều là nhu thuận vô cùng, khiến ông trong lúc nhất thời bị hạnh phúc làm cho hồ đồ, đã quên mất hậu cung có ai không lục đục với nhau?

Cũng bởi vì sơ sẩy nhất thời của ông, khiến cho Linh Nhi trước mắt mình bị hại, rốt cuộc tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng. Tuy ông đã trừng phạt người hại Linh Nhi, cũng có ích gì đâu? Nhiều năm như vậy tìm khắp nơi cũng không tìm được Linh Nhi, chẳng lẽ lần đó nàng thật sự cũng đã bị trọng thương không chữa trị được sao? Nhớ tới nữ tử gặp được tối nay, ông lại không nhịn được suy đoán, chẳng lẽ nàng ấy và Linh Nhi có quan hệ gì? Nếu không sao lại giống nhau đên thế đây?

"Người đâu——" Hoàng đế rốt cuộc đưa ra quyết định, ông hướng tới chỗ tối gọi.

"Bệ hạ ——"một người áo đen bước ra, cúi đầu, nhìn không rõ diện mạo.

Hoàng đế nhìn thoáng qua hộ vệ ẩn danh do mình tự tay đào tạo, trầm giọng:

"Trẫm muốn ngươi đi điều tra, hai vị khách của thái tử rốt cuộc là thân phận gì?"

“Vâng” hộ vệ đáp, chỉ cho là Hoàng đế quan tâm tới thái tử mà thôi.

"Nhanh chóng cho trẫm đáp án, được rồi, lui xuống đi." Hoàng đế phất phất tay với hộ vệ, khuôn mặt ủ rũ.

“Vâng” hộ vệ bóng dáng vừa lui, lại biến mất ở trước mắt.

Mà một đêm này, Hoàng đế trắng đêm không ngủ, tiểu thái giám canh giữ bên ngoài thư phòng cũng lo lắng.

Bên kia, Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh bọn họ suy đoán, Linh Nhi kia rốt cuộc là ai? Không biết có quan hệ với Tam Lăng Kiếm hay không? Có điều ý tưởng lãng mạn dưới đêm trăng cùng nhau đi dạo đã không còn, sau khi gặp được hoàng đế, tâm tư hai người đều để hết trên người ông ta.

"Các ngươi lui xuống trước đi." Âu Dương Tĩnh phân phó với cung nữ, thái giám hầu hạ bọn họ.

“Vâng” thái giám, cung nữ đều thối lui đến ngoài cửa.

Âu Dương An tiến lên từng bước đóng cửa lại, rồi mới ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Tĩnh.

"Tĩnh nhi, muội nói Linh Nhi trong miệng Hoàng đế là ai?" Không hiểu sao hắn luôn luôn có cảm giác, dường như tương lai của bọn họ sẽ cùng với người tên Linh Nhi đó có liên quan? Thực kỳ diệu, theo lý thuyết bọn họ cũng không quen ai là Linh Nhi, chứ đừng nói tới liên lụy gì, nhưng sao mà kỳ quái, hắn lại cảm giác sẽ cùng một người không quen biết có dính dấp......

"Không biết." Âu Dương Tĩnh lắc lắc đầu, "Có lẽ là một vị phi tử trước kia." Nàng cũng không cảm thấy quá hứng thú.

Âu Dương An gật đầu, rất có thể.

"Chúng ta sẽ ở lại hoàng cung bao lâu?" Có lẽ không phải là bọn họ muốn ở bao lâu, mà là thái tử muốn để bọn họ ở lại bao lâu mới đúng.

"Không quá hai ngày." Ánh mắt Âu Dương Tĩnh híp lại, lộ ra ý cười. "Nếu không ngoài dự tính của muội, nhanh thôi, tin tức về Tam Lăng Kiếm sẽ xuất hiện."

"Có tin tức?" Âu Dương An kinh ngạc, mới vừa rồi hắn còn suy nghĩ về chuyện củaTam Lăng Kiếm. Giờ sẽ có tin tức?

“Ừ.” Âu Dương Tĩnh gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.