Sau nửa canh giờ, trong thôn trang không một bóng người.
Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An mang theo mọi người theo Bạch Ngọc đến tổ chức
Tam Lăng, họ cũng quyết định bỏ luôn tòa tiểu trang kia đi. Cho dù Mộc
Nguyệt Ly, Mộc Nghiên có đến thì cho họ gặp tòa nhà không người luôn.
Tổ chức Tam Lăng rất ẩn mật, dám ở trong Quân Quốc lớn nhất, nguy hiểm
nhất xây dựng sơn cốc. Cây cối có vẻ là đã sống lâu, cành lá sum xuê che kín bầu trời Liên Sơn, trong rừng khắp nơi tràn ngập tiếng chim hót thú kêu, mê cung hiểm trở. Một chỗ như thế dù là người có kinh nghiệm đi
rừng cũng không dám đi lung tung, vậy mà Thất vương gia Hoàng quốc và
Mộc Nguyệt Ly lại chọn nơi này.
Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An đều là người có tu linh, hai người linh hoạt, khéo léo bảo vệ những người
khác. Nhưng bọn họ cũng rất thuận lợi tiến vào trong sơn cốc, hợp cùng
đám người Lam Hồ.
“Chủ nhân … ” đám người Lam Hồ hành lễ với Âu Dương Tĩnh.
“Tốt lắm. Không cần hành lễ, các ngươi phát hiện ra cái gì? ” Âu Dương Tĩnh khoát tay, hỏi bọn họ.
“Chủ nhân, mời người đến xem.” Lam Hồ nói với Âu Dương Tĩnh, cẩn thận dẫn bọn họ đến bên cạnh thuyền.
Đám người Âu Dương Tĩnh theo chỗ được treo ló ra trên cao mà đến, không thể ngờ phát hiện ở ao sâu phía dưới sơn cốc có rất nhiều kiến trúc, còn có một số người đi tới đi lui, có lẽ đó chính là tổ chức Tam Lăng. Từ trên này đến mặt đất cao ít nhất một trăm thước, cho nên những kiến trúc kia và bóng người phía dưới thật ra chỉ như một điểm nhỏ, trừ Âu Dương
Tĩnh, Âu Dương An, những người khác gần như chỉ nhìn thấy một con kiến
bình thường. Chỉ có hai anh em bọn họ là có thể nhìn thấy rõ bố cục phía dưới. Nếu đổi thành người bình thường, đi vào sơn cốc cũng đã là vấn đề rất gian nan, đến được tận vị trí này lại càng ít.
“Chúng ta làm sao xuống được đây? ” Mộc Hạo Trần hỏi, võ công của bọn họ mặc dù cao
nhưng muốn từ trên này đi xuống mà không bị thương thì chính là đại công trình.
“ Những người phía dưới có thể đi ra, điều đó có nghĩa
phải có đường.” Âu Dương Tĩnh nhếch môi, bọn họ có thể mượn lực bay
xuống nhưng không thể chắc là người khác không phát hiện ra, huống hồ
chắc chắn là có đường đi.
Âu Dương An cũng gật đầu, sau đó quay đầu hỏi đám người Lam Hồ:
“Các ngươi ở trong này có phát hiện những người đó hay qua lại bằng đường nào không? ”
“Không phát hiện bọn họ qua lại từ bên ngoài” đám người Lam Hồ lắc lắc đầu, thật sự là bọn họ không có ra ngoài.
“Chẳng lẽ có mật đạo bên trong?” Vân Hạo Trần đoán.
“Cũng có thể.” Những người khác gật đầu.
“Bây giờ làm gì sao?” Tất cả mọi người đều nhìn Âu Dương Tĩnh.
Âu Dương Tĩnh khẽ cau mày, muốn tìm ra mật đạo thật sự rất phiền toái. Nếu Vân Khinh Cuồng ở đây thì tốt rồi. Vừa mới nghĩ vậy đã thấy một đầu hổ
mắt xanh biếc từ bên kia đến.
Mà những người khác cũng biết đầu hổ mắt xanh biếc bên người Âu Dương Tĩnh chính là Hổ Vương, rất lợi hại.
Vân Khinh Cuồng ngẩng đầu hổ, khóe mắt nhếch lên. Vì có người ngoài nên hắn không tiện hóa thành hình người nhưng thông qua ý thức liên thông, rất
nhanh, giọng của hắn ở trong đầu Âu Dương Tĩnh vang lên.
“Tĩnh nhi, ta biết mật đạo ở đâu. Các ngươi đi theo ta.”
Dứt lời, Bạch Hổ xoay người đi về phía bên kia sơn cốc.
“Đây là? ” Những người khác hai mắt nhìn nhau, khó hiểu. Bọn họ không hiểu
ngôn ngữ của hổ, tất nhiên là không hiểu sao hổ vừa đến lại đã xoay
người rời đi rồi?
“Đi theo đi, Vân Khinh Cuồng biết mật đạo ở đâu.” Âu Dương Tĩnh nói xong, dẫn đầu đi trước, Âu Dương An đi ngay sau nàng.
Bạch Ngọc thấy bọn họ như thế, đương nhiên cũng theo, dù sao đều là chủ nhân quyết định, mặc dù bọn họ có chút hoài nghi con hổ kia có đúng là biết
mật đạo ở đâu không?
Một đám người đi theo Bạch Hổ xuyên qua
rừng, vượt qua núi đá, rốt cuộc thật sự tìm được một chỗ cực kỳ bí mật.
Chỉ thấy nơi này cỏ dại mọc dài, chật kín, phía trước mật đạo lại là một khối đá to, từ hai chân Bạch Hổ ở trên tảng đá đẩy ra một khe hở.
“Chẳng lẽ nơi này chính là mật đạo?” Mọi người vừa thấy, cũng hơi ngạc nhiên.
“Các ngươi đến đẩy tảng đá ra đi” Âu Dương Tĩnh nói với mọi người.
“Rõ” đám người Bạch Ngọc đẩy tảng đá ra lập tức lộ ra một cái hang động. Bên trong tối đen như mực, có thể nhìn ra được đây là một cái động rất sâu.
“Vào thôi. Mọi người phải cẩn thận.” Âu Dương Tĩnh nói với mọi người xong,
nàng và Âu Dương An, Bạch Hổ dẫn đầu vào động. Hai người tu vi cao, thị
lực, thính giác, độ nhạy bén đều rất mạnh, dẫn đầu phía trước mở đường.
“Rõ” đám người Vân Hạo Trần theo sau.
Quả nhiên động này rất sâu, rất dài, hơn nữa cứ cách một đoạn lại có bẫy
mai phục. Hàng trăm mũi tên xuyên tim, bản đinh sắt đang chờ, cũng may
đám người Âu Dương Tĩnh đều đem những ám chiêu đó nhổ bỏ, đoàn người mới thuận lợi đi qua mật đạo.
Quả nhiên sau khi bọn họ ra khỏi mật
đạo là tới sơn cốc phía dưới tổ chức Tam Lăng, nơi này canh giữ nghiêm
ngặt, hầu như là cứ ba bước lại có một tốp người, cứ năm bước lại có một trạm canh gác, hơn nữa những người này võ công cũng không kém, xem ra
muốn tiêu diệt hết phải cần một chút giúp đỡ.
“Bạch Ngọc, Thanh
Mê, Lam Hồ, Tử Ly, bốn người dẫn đầu người trong Lâu đánh bên trái, Hạo
Trần dẫn dắt người Ám Lâu đánh bên phải.” Âu Dương Tĩnh phân công nhiệm
vụ cho thuộc hạ.
“Rõ.” Bạch Ngọc, Vân Hạo Trần nhanh chóng mang
người xông ra ngoài, chuẩn bị để cho người của Tam Lăng Kiếm không kịp
trở tay, chiếm được ưu thế trước.
Quả nhiên, mọi người từ mật đạo xông ra làm cho tổ chức Tam Lăng bị hoảng sợ. Đợi đến lúc bọn chúng kịp phản ứng thì đã có không ít người của tổ chức Tam Lăng ngã xuống đất mà chết, rất nhanh, trong sơn cốc tràn ngập tiếng kêu xé gió.
“Tĩnh nhi, chúng ta phải làm gì?” Âu Dương An nhìn bên phía mọi người đang
đánh nhau mà Tĩnh như dường như chưa muốn bọn họ ra giúp sức.
“Ca, huynh và Vân Khinh Cuồng đi hỗ trợ đi. Muội muốn tìm người đến giúp.”
Âu Dương Tĩnh nói với Âu Dương An, nàng không cần lo lắng cho sự an toàn của Âu Dương An, võ công của hắn khá cao huống hồ còn có Vân Khinh
Cuồng bên người.
“Được.” Âu Dương An và Bạch Hổ lập tức gia nhập cuộc chiến.
Mà Âu Dương Tĩnh cũng lấy ra ngọc tiêu, lập một kết giới bảo vệ xung quanh mình, sau đó thổi tiêu.
Tiếng tiêu thanh thúy trong cảnh chém giết tanh mùi máu thật đột ngột, có
điều là trong lúc người của tổ chức Tam Lăng ngây ngốc thì chỉ thấy
trong sơn cốc vang lên tiếng gầm kinh thiên động địa, sau đó một loạt
tiếng vang hỗn độn từ xa đến gần, nhưng lại làm cho đất rung núi chuyển, khiến tất cả mọi người trong động đều dừng kiếm.
Âu Dương Tĩnh vung tay, kết giới phòng thân dạt ra, tay nàng vẫy vẫy ngọc tiêu, nói với đám người Bạch Ngọc:
“Ngây ngốc làm gì? Tiếp tục đánh đi, trong cốc đều là đến hỗ trợ.”
Đám người Bạch Ngọc vừa nghe thấy thế, nhớ tới việc nàng có thể lấy tiêu
điều khiển thú, lại tiếp tục đánh, bọn họ đoán được là Âu Dương Tĩnh gọi thú đến đây, vì thế mọi người lại sôi sục ý chí chiến đấu.
Quả nhiên, sau một lát chỉ thấy bốn phương tám hướng từ trong sơn cốc đâu đâu cũng là mãnh thú, rắn độc đang lại gần.