Ngự Thú Nữ Vương

Quyển 3 - Chương 23: Hoàng đế cổ quái



"Tĩnh nhi, con không sao chứ?"

Lời nói Hoàng đế dịu dàng ôn nhu, tựa như sợ kinh động đến Âu Dương Tĩnh. Mặc dù chính mắt ông quan sát được là không có việc gì, nhưng lúc ông nhận được tin tức, Tĩnh nhi đã bị Mộc Nguyệt Ly mang tới biệt trang không ít ngày. Ông không dám tưởng tượng, nếu hai người thật xảy ra chuyện gì? Thì phải làm sao đây? Bọn chúng là anh em mà.

Chính vì vậy, khi Hoàng đế nhận được tin, không để ý đến tất cả lập tức từ trong hoàng cung chạy đến. Vừa rồi phá cửa, khoảnh khắc nhìn thấy hành động của Mộc Nguyệt Ly, ông quả thật hận không thể bắt hắn chẻ ra làm đôi. Uổng công ông coi trọng hắn như vậy, kế vị Quân Quốc tương lai đều đặt vào trên người hắn. Kết quả, hắn lại có thể làm ra loại hành động cưỡng bức người, thật sự làm ông quá thất vọng rồi.

Ánh mắt Âu Dương Tĩnh khẽ nhúc nhích, không rõ ràng lắm Hoàng đế này sao lại hỏi không đúng? Hay là hai cha con này thật ra có âm mưu đang chờ nàng chui vào, tuy nhiên không phải bị Mộc Nguyệt Ly cường bạo, trong lòng nàng đã thở phào nhẹ nhõm.

"Ta không sao, đa tạ hoàng thượng." Âu Dương Tĩnh đáp.

Hoàng đế nghe vậy, cũng yên lòng. Thật tốt, hai người anh em bọn chúng còn chưa làm ra chuyện không thể chấp nhận được, chẳng qua nhìn đến Âu Dương Tĩnh yến đuối vô lực nằm trên giường, ông lại cảm thấy chuyện không bình thường. Chẳng lẽ bị hạ dược?

"Ngươi hạ dược?" Ông hỏi, vừa quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộc Nguyệt Ly.

Âu Dương Tĩnh cũng nhìn thoáng qua gương mặt sưng đỏ của Mộc Nguyệt Ly, xem ra một bạt tai vừa rồi của Hoàng đế này đúng là không nhẹ. Chỉ là đừng nghĩ một bạt tai là có thể xong chuyện, nàng tuyệt đối sẽ báo thù.

"Không biết thái tử điện hạ cho ta uống thứ gì? Ta toàn thân võ công đều không sử dụng được, hơn nữa ngài ấy còn điểm huyệt đạo của ta." Không rõ lắm tại sao Hoàng đế này đối với nàng ân cần như vậy, đã xảy ra chuyện gì? Âu Dương Tĩnh đành phải đi một bước, tính một bước.

"Cái gì?" Hoàng đế oán hận trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, hắn thiếu chút nữa thì làm ra chuyện súc sinh cũng không bằng.

Mộc Nguyệt Ly bị Hoàng đế nhìn trong lòng rét run, nhưng cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra? Phụ hoàng làm sao có thể đột nhiên tới biệt trang? Còn có thái độ ông đối với Âu Dương Tĩnh nhìn thế nào cũng không thích hợp? Trong đầu hắn có một đống lớn nghi vấn, nhưng lại không cách nào mở miệng hỏi. Rõ ràng, hiện giờ phụ hoàng vẫn còn đang giận dữ.

Quả nhiên, hắn mới vừa nghĩ như vậy, chỉ thấy Hoàng đế quay đầu lại nhìn hắn, sau đó vươn tay hỏi:

"Thuốc giải đâu, đem thuốc giải ra đây." Không biết hạ dược như vậy thân thể Tĩnh nhi có bị thương tổn hay không?

Mộc Nguyệt Ly nhìn bàn tay giơ về phía hắn, càng thêm không hiểu rõ. Nhưng hắn vẫn lắc đầu một cái, thành thực ngay thẳng nói:

"Không có thuốc giải."

"Cái gì?" Hoàng đế lại tức giận, vung tay lên, rõ ràng muốn tặng cho hắn cái tát thứ hai. Nhưng cuối cùng cũng không xuống tay, chỉ oán hận thả lỏng tay ra, dùng vẻ mặt thất vọng nhìn hắn.

Âu Dương Tĩnh vừa nghe không có thuốc giải, ngược lại cũng không có gấp. Chỉ cần Cuồng trở lại, nàng sẽ không có chuyện gì. Vì thế nàng suy nghĩ một chút, nói với hoàng đế:

"Có thể xin hoàng thượng trước hết cho người giúp ta giải huyệt đạo hay không?"

Hoàng đế lúc này mới phục hồi tinh thần lại, gật đầu một cái. Sau đó nhìn sang hộ vệ bên cạnh ông mang tới gật đầu:

"Giúp cô nương ấy giải huyệt đạo."

"Vâng" hộ vệ lắc mình một cái đi lên, nhanh chóng hóa giải huyệt đạo trên người Âu Dương Tĩnh.

Âu Dương Tĩnh cảm giác toàn thân buông lỏng, rốt cuộc cũng được thoải mái rồi.

"Dược kia ở đâu mà có?" Hoàng đế nhìn hắn hỏi, ông thật sự không tin không có thuốc giải. Chỉ cần có người có thể làm ra thuốc, sao lại có thể chế không ra thuốc giải.

"Là một vị đạo trưởng cho nhi thần." Mộc Nguyệt Ly vâng dạ đáp lời, bình thường thông minh lanh lợi nay đầu đã chảy một tầng mồ hôi. Hắn hoàn toàn không hiểu Hoàng đế rốt cuộc sao lại nổi giận với hắn? Nếu chỉ vì hắn xuống tay với Âu Dương Tĩnh, cũng không cần phải nổi giận đến mức này, khoảng thời gian trước hắn có nhắc đến, chuyện hắn có tình ý với Âu Dương Tĩnh. Cho dù hai người xảy ra quan hệ, hắn cũng có thể cưới nàng mà.

Hoàng đế hơi nhíu mày, sau đó quay đầu lại nhìn Âu Dương Tĩnh toàn thân vô lực. Mấp máy môi, phân phó với thị vệ:

"Người đâu, mang cô nương ấy hồi cung."

Dứt lời, trừng hai mắt nhìn về phía Mộc Nguyệt Ly, sau đó lạnh lùng nói:

"Ngươi cũng theo trẫm trở về cung, trước tiên hãy ở lại Đông cung. Nếu Tĩnh nhi có chuyện gì không tốt, ngươi cũng không cần tiếp tục làm thái tử nữa."

Mộc Nguyệt Ly bị câu nói này làm cho khiếp sợ, phụ hoàng lại có thể bắt đầu có suy nghĩ muốn bỏ ngôi vị thái tử của hắn? Trong lúc đó, ánh mắt của hắn không để lại dấu vết đảo qua một vòng, dừng lại ở chỗ Hoàng đế và Âu Dương Tĩnh, tất cả mọi chuyện vừa rồi, xem ra, ông ấy cũng là vì Âu Dương Tĩnh nên mới tức giận với mình. Nhưng mà hắn mới là con của ông ấy, thế nào lại biến thành người ngoài, còn nàng ấy thì trở thành con gái ruột thịt của ông?

Chỉ là Hoàng đế đã không cho hắn cơ hội nói chuyện, nhìn thị vệ mang kiệu mềm đến. Sau đó tự tay ông bế Âu Dương Tĩnh lên kiệu, cảm nhận được nhiệt độ của con gái, ông quả thật kích động không thôi. Linh Nhi có thể để lại cho ông một người con gái, còn là một đứa con gái ưu tú, xinh đẹp như vậy, ông cảm thấy ông trời ít nhất cũng không phải hoàn toàn vô tình.

Sai người cẩn thận nâng kiệu lên, ông cũng vung tay áo rồi lên một cái kiệu khác. Mộc Nguyệt Ly cũng lên kiệu khác, ba chiếc kiệu trong bóng đêm rời khỏi biệt trang. Đi về phía hoàng cung.

Sau khi trở lại hoàng cung, Hoàng đế bế Âu Dương Tĩnh trở về tẩm cung của mình. Cũng sai người đi gọi thái y, cho đòi tất cả đến cung điện.

Bọn người thái y cũng không biết xảy ra chuyện gì, trong lòng đang lo lắng có phải long thể có bệnh hay không? Có điều khi bọn họ nhìn thấy nữ tử xa lạ nằm trên giường rồng. Tất cả đều ngẩn người, đưa mắt nhìn nhau.

"Đứng thất thần làm cái gì? Còn không mau đến xem một chút." Hoàng đế thấy thế, sắc mặt nổi giận trầm xuống,.

"Dạ…dạ.." Ngự y run sợ không nhẹ, khẩn trương đi lên, bắt mạch cho Âu Dương Tĩnh.

Nhưng mà, ngự y mỗi người sau khi kiểm tra mạch xong, vẻ mặt đều có chút hoang mang, cuối cùng tất cả đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhỏ giọng thảo luận, nhưng không ai trả lời cho Hoàng đế biết, Âu Dương Tĩnh rốt cuộc thế nào?

Hoàng đế vừa thấy tình hình này đương nhiên nổi giận, vung tay áo, lớn giọng nói:

"Các ngươi đều đã xem qua, mau nói cho trẫm biết, Tĩnh nhi rốt cuộc thế nào?"

Âu Dương Tĩnh nhìn Hoàng đế nổi giận, cảm thấy, ông ấy thật sự vì mình mà lo lắng. Cũng không xem nhẹ ông ba phen mấy bận gọi nàng Tĩnh nhi, chỉ là nàng vẫn chưa hiểu rõ, thời gian trước có gặp qua Hoàng đế này một lần. Ông ấy nhìn nhầm nàng là người khác, sao bây giờ đột nhiên lại khẩn trương với nàng tới như vậy? Ông ấy có mục đích gì?

Các ngự y mặc dù không biết nữ tử trẻ tuổi này là ai, đám người kia bọn họ cũng chưa từng gặp qua Linh phi, mặc dù có nghe qua, nhưng cũng đang nhìn Âu Dương Tĩnh suy nghĩ. Chỉ là thấy thái độ Hoàng đế khẩn trương như thế, còn nghĩ là người được nuôi dưỡng ở tẩm cung, biết ngay nữ tử này hẳn là đối tượng đươc Hoàng đế để ý, không chừng sau này còn là một sủng phi, dĩ nhiên không dám đắc tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.