Ngự Thú Quân Lâm

Chương 17: Thiên Mã



Ba ngày qua đi, Xí Nga vương đã tỉnh dậy, với sự chăm sóc chu đáo của Thủy Nguyệt Cầm cùng Thủy Linh Yêu Hồ liên tục trị liệu, không ngoài dự liệu của mọi người, khi Thủy Nguyệt Cầm đề nghị cùng nó ký kết khế ước, Xí Nga vương không hề do dự nữa phần.

Xí Nga vương bị đồng tộc xa lánh, thậm chí muốn sát hại, đã khiến nó tuyệt vọng đến cực điểm, là Thủy Nguyệt Cầm mang lại sức sống mới cho nó, nàng liều lĩnh cứu nó, nàng ôn nhu chăm sóc, tất cả đều thật sâu cảm động Xí Nga vương, hiện tại sau khi cùng nàng ký khế ước, nó đã có mục tiêu sống mới, nó muốn trở nên cường đại, cùng kề vai chiến đấu cùng chủ nhân, muốn dùng tất cả để bảo hộ nàng.

Sau khi ký kết khế ước mới, Thủy Nguyệt Cầm thuận lợi đột phá Ngự Tướng viên mãn cảnh giới, trước đó nàng chỉ tiếp cận cảnh giới này mà thôi. Một thời gian nữa, khi Xí Nga vương củng cố thương thế, biến dị hoàn toàn ổn định sẽ đạt đến Chiến Vương cảnh, lúc đó Thủy Nguyệt Cầm cũng thuận lý thành chương bước vào Ngự Vương.

Hỏa Chúc Diễm mấy ngày nay mặc dù không nói gì, nhưng thỉnh thoảng liếc nhìn Thủy Nguyệt Cầm với ánh mắt hâm mộ, âm thầm cắn răng nhất định phải tìm được chiến sủng lợi hại hơn nàng.

Tỷ muội Thủy Gia chứng kiến vẻ mặt Hỏa Chúc Diễm, các nàng cảm thấy buồn cười, bất quá nhớ đến Hỏa Chúc Diễm ra tay giúp đỡ, Thủy Mị Nhi hiếm thấy không cùng nàng gây sự.

Về phần Lạc Nam, hắn vẫn âm thầm quan sát xung quanh, hiện tại bọn hắn đã tiếp cận khu vực hạch tâm bí cảnh, ngoài việc tìm kiếm chiến sủng còn cần đề phòng bị đột kích.

“Mọi người dừng lại nghỉ ngơi, tối nay dừng chân tại đây, hôm nay di chuyển nhiều rồi.”

Lúc này, đoàn người tiến vào một mãnh rừng nhỏ, không khí mát mẻ hơn nhiều. Lạc Nam hướng tam nữ đề nghị.

“Lại được ăn món ngon, hì hì” Thủy Mị Nhi vui vẻ hoan hô nói.

Lạc Nam cười cười, ra hiệu Lôi Hầu đi tóm vài con mồi về chế biến thức ăn, thức ăn mấy ngày nay toàn do Lạc Nam chế biến, đời trước hắn tự lập từ sớm, tự mình nấu, tự mình ăn. Kỹ năng coi như không tệ. Về phần tam nữ toàn tiểu thư đại tộc, thời gian đa phần chỉ xử lý sự vụ hoặc tăng cường thực lực, đối với nấu nướng hoàn toàn mù tịt.

Không lâu sau, vài con gà rừng Lôi Hầu mang trở lại, Lạc Nam hướng nó khen ngợi, không quên đưa thú hạch cho nó phục dụng, đồng thời Tiểu Kim và Tiểu Bạch trong chiến giới cũng có phần, thú hạch là khẩu phần quan trọng của chiến sủng, mỗi ngày đều phải cho ăn đầy đủ nhằm thuận lợi cho phát triển của chúng.

Lúc này Lạc Nam bắt đầu thuần thục nhổ lông gà, làm sạch, dùng gia vị có sẳn bên trong trữ vật ướp kỷ, sau cùng nhờ Hỏa Chúc Diễm cho chiến thú châm lửa lên nướng.

Tam nữ im lặng nhìn hắn thuần thục xử lý công việc, trong mắt hiện lên nhàn nhạt một sợi tình cảm, có lẽ chính các nàng cũng không để ý, bản thân các nàng ngày một phụ thuộc vào nam nhân trước mắt này. Trong mắt các nàng, Lạc Nam trầm tĩnh, kiến thức rộng, kỹ năng sống lại vô cùng thành thạo và đặc biệt hắn khác biệt với nam nhân khác các nàng từng gặp, hắn tự tin nhưng không kiêu căng, hắn khí phách khi chiến đấu nhưng bình thường lại rất ôn nhu. Điển hình như hiện tại, hắn đang chăm chú nấu ăn cho các nàng, đây là hành động mà những kẻ được xưng là thiên tài, thánh tử kia không bao giờ hạ mình làm, cũng không thể nào làm được.

Những hành động quan tâm nhỏ, không cần khoa trương, không cần đao to búa lớn vẫn dễ dàng cuốn hút các nàng, điều mà vô số thanh niên tài tuấn tại Thủy Hỏa thành không làm được. Tam nữ âm thầm hứa hẹn, sau lần này nhất định sẽ học nấu ăn để hỗ trợ hắn, những gì Lạc Nam làm được cho các nàng, các nàng cũng có thể làm lại cho hắn.

Sau khi cả bọn ăn uống no say, trời cũng dần tối, đám người bắt đầu lấy lều vải trong nhẫn trữ vật ra dựng lên, Lạc Nam một lều, Hỏa Chúc Diễm một lều, hai tỷ muội Thủy Gia một lều. Bên trong bí cảnh, vẫn phân rõ ngày đêm, bí cảnh gia đình Lạc Nam sinh hoạt cũng thế, hiện tại Lạc Nam vẫn chưa rõ huyền cơ trong đó, có lẽ đây là thủ đoạn của đại năng đi.

“Các nàng ngủ ngon, ngày mai chúng ta tiếp tục.”

Tam nữ tiếp tục nghe lời chúc kỳ lạ của hắn, mặc dù mỗi tối đều nghe một lần, bất quá các nàng không thấy chán, tại thế giới này, phần lớn thời gian dành để tu luyện, nên chẳng mấy ai quan tâm đến giấc ngủ, đương nhiên sẽ không có kiểu chúc phổ thông này.

“Ngươi.. ngươi cũng ngủ ngon.”

Các nàng cũng lịch sự bắt chước hắn, Hỏa Chúc Diễm còn lớn mật mi gió Lạc Nam, cười khanh khách nói:

“Hai tỷ muội bọn họ một lều, không bằng Tiểu Lạc cũng qua ngủ cùng ta, chúng ta một lều cho ấm áp, ngủ một mình giữa rừng hoang như này, người ta thật sợ nha”

Thủy Nguyệt Cầm đỏ mặt, trong lòng thầm mắng không biết xấu hổ.

Thủy Mị Nhi trực tiếp phì phì mắng nói: “ai thèm ngủ với ngươi, có biết xấu hổ hay không?”

“Khanh khách, ta mời Tiểu Lạc ngủ cùng, cũng không mời muội muội, gấp gáp như thế làm gì”

“Hồ ly tinh”

Lạc Nam mặc kệ các nàng đấu khẩu, tiến vào lều, ngay lập tức một tiểu cún con toàn thân trắng muốt hiện ra, cuộn tròn trong ngực Lạc Nam, thoải mái ngủ. Lạc Nam vuốt ve Tiểu Bạch, nhắm mắt lại hấp thụ linh khí tu luyện hồn lực.

….

Ba canh giờ sau, nữa đêm. Tiểu Bạch đang nằm ngủ trong lòng Lạc Nam, bỗng nhiên mở to hai mắt, Lạc Nam như cảm ứng được điều gì nhíu mày, hai mắt cùng lúc mở ra. Một cơn gió mang theo hương vị tươi mát lấy tốc độ cực nhanh thổi ngang, vô tình thổi bay lều của Lạc Nam. Lạc Nam nhìn cái bóng xanh nhạt đang lao vút đi, hai mắt bất chợt lóe lên một tia sáng hưng phấn. Quay sang nói với Tiểu Bạch:

“Dùng U Linh Ảnh Bộ, chúng ta lấy tốc độ nhanh nhất đuổi theo.”

Tiểu Bạch thân thể lóe ra bạch quang, rất nhanh biến hóa to lớn như một con sư tử, Lạc Nam không nói hai lời xoay người lên lưng nó, Ấn ký hình xích sắt trên trán cả hai cùng lúc phát sáng, chỉ thấy thân thể cả hai rất nhanh hòa cái bóng của một cây đại thụ trước mắt, trong chớp mắt đó cái bóng điên cuồng di chuyển, những nơi có bóng tối đều được vận dụng, lấy tốc độ khủng bộ đuổi theo mục tiêu.

Đồng thời, một âm thanh cùng lúc truyền vào tai tam nữ vừa phát hiện động tĩnh chạy ra khỏi lều: “Các nàng ngủ tiếp đi, không cần lo lắng, rất nhanh sẽ trở lại”

“Hừ, lại bỏ rơi chúng ta”. Thủy Mị Nhi hai tay chống nạnh

Thủy Nguyệt Cầm đưa tay xoa đầu muội muội, nhìn sang Hỏa Chúc Diễm, thấy nàng quay sang nhìn mình, cả hai đều thấy vẻ không cam lòng trong mắt đối phương, nhưng rất nhanh tia không cam lòng chuyển thành kiên định, hiện tại các nàng quá yếu chưa giúp được nhiều cho hắn, nhưng sẽ có một ngày những trận chiến của hắn sẽ có thân ảnh của các nàng. Nghĩ đến đây hai nữ trở về lều vải, xếp bằng bắt đầu tu luyện.

Thủy Mị Nhi thông minh lanh lợi, nhìn tình huống đã hiểu rõ suy nghĩ của các nàng, bàn tay nàng bấc giác nắm chặt, cũng trở về lều xếp bằng tu luyện bên cạnh tỷ tỷ.

.....

Lạc Nam cùng Tiểu Bạch hòa mình vào bóng tối, lấy tốc độ cực nhanh tiếp cận thân ảnh màu xanh kia, rất nhanh đã rút ngắn khoảng cách, Lạc Nam lúc này dựa vào hồn lực đã rất nhanh nhận rõ bộ dạng của thân ảnh kia, khóe miệng hắn cong lên, khuôn mặt một mãnh vui mừng thì thầm nói: “qủa nhiên, không ngờ tại nơi đây phát hiện tên này tồn tại, chỉ riêng nó đã không khiến ta uổng phí chuyến này”

“Thủy Phong Thiên Mã – Thủy Hệ, Phong hệ - Chiến Vương sơ kỳ cấp bậc”

Thân ảnh đang di chuyển như gió trước mắt Lạc Nam và Tiểu Bạch là một chiến thú có hình thể khá giống ngựa đời trước, bộ lông ngắn trên lưng màu xanh nhạt, phần bụng lông có màu trắng, tứ chi thon gọn nhanh nhẹn, các khối cơ trên người săn chắc tràn trề năng lượng, cặp mắt nghiêm nghị màu đen nhánh, trên đầu là một chiếc bờm dài đến tận đuôi đang tung bay trong gió, nhìn qua phi thường tiêu sái, chiếc đuôi như được làm bằng nước, óng ã phất phơ trong mỗi bước di chuyển.

Và điều đặc biệt là, gia hỏa này rõ ràng đang chạy ở trên không như trên đất bằng dù không có cánh, chủng tộc Thiên Mã thường có hai cánh to rộng giúp chúng ngự không, nhưng với Thủy Phong Thiên Mã thì khác, việc tinh thông phong hệ từ nhỏ đã khiến phong hệ nguyên tố tùy ý mặc nó điều khiển, lúc này tại tứ chi, vô số ngọn gió đang nâng đỡ từng bước chân của nó, cơ thể nhẹ nhàng như nước, những nơi đi qua, không khí trở nên tươi mát lạ thường.

“Không xong, nó định chạy vào mặt hồ.”

Gia hỏa kia hiển nhiên nhận thấy có kẻ truy đuổi, thực lực đối phương lại mạnh hơn nó, lúc này định chạy vào hồ cắt đuôi đối phương.

Lạc Nam sao có thể để nó toại nguyện, ý niệm vừa động, Tiểu Kim chợt xuất hiện trước mắt. Lạc Nam ngay lập tức hạ lệnh:

“Tiểu Kim, dùng Tiếng Gầm Xung Trận, kích thích ý chí chiến đấu của nó, đừng để nó đào tẩu.

Tiểu Kim hiểu ý, lập tức một hư ảnh Kim Ngưu như một ngọn núi lớn xuất hiện sau lưng nó, Tiểu Kim và hư ảnh Kim Ngưu kia cùng lúc hướng về hướng Thủy Phong Thiên Mã bỏ chạy hét dài.

RỐNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG

Tiếng gầm xung trận như xuyên thấu trời xanh, một đám chiến thú thực lực yếu kém gần đó hai mắt đỏ bừng, như phát điên lao vào chiến đấu với nhau.

Thủy Phong Thiên Mã đang điên cuồng đào tẩu bỗng nhiên dừng bước, cặp mắt tràn đầy chiến ý nhìn thân ảnh to lớn của Tiểu Kim, Lạc Nam lúc này cùng Tiểu Bạch trong bóng tối hiện ra, mĩm cười vuốt bộ lông vàng óng của Tiểu Kim khích lệ:

“Làm tốt lắm, lần này nhường cơ hội cho Tiểu Bạch đánh trận đầu nhé”

Tiểu Kim vui vẻ gật đầu, hướng về Tiểu Bạch gầm một tiếng, bộ dạng như khích lệ đối phương làm cho tốt, Tiểu Bạch cũng uông uông đáp ứng, tỏ vẻ yên tâm.

Lạc Nam thu Tiểu Kim trở lại, nhìn hai mắt bị kích phát chiến ý của Thủy Phong Thiên Mã, âm thầm gật đầu hài lòng hiệu quả của Tiểu Kim mang lại, Tiếng Gầm Xung Trận là chiến kỹ âm ba công, trong đó có ẩn chứa Kim duệ chi khí của Tiểu Kim, nhầm kích thích chiến ý của kể địch, ngăn cản đối phương đào tẩu hoặc có thể dùng kích phát sĩ khí của đồng đội cũng rất tốt.

Lúc này, thân ảnh Tiểu Kim biến mất, Thủy Phong Thiên Mã chuyển lực chú ý sang người Tiểu Bạch, hướng về tiểu bạch hí một tiếng, trong miệng nó, một vòng xoáy nước rất nhanh bắn ra, mục tiêu xuyên thủng Tiểu Bạch.

“Là Thủy Đạn sao? tuy nhiên Thủy Đạn lại có phong nguyên tố gia trì, khiến nó xoay tròn như một cơn lốc nhỏ, trong công kích thủy hệ lại kết hợp phong hệ thuộc tính, quả nhiên bất phàm, tuy nhiên ngươi gặp Tiểu Bạch là ngươi không may.”

Chỉ thấy Tiểu Bạch vẫn đứng lẳng lặng, không có ý định né tránh để mặc vòng xoáy nước bắn đến, một màn kinh người hiện ra, chỉ thấy thân thể Tiểu Bạch bỗng trở nên mờ ảo như một linh hồn, Thủy đạn hoàn toàn xuyên qua, thậm chí không đụng đến một sợi lông của Tiểu Bạch.

Thân Xác U Linh, chiến kỹ hiếm có của U Linh hệ, toàn thân duy trì ở trạng thái linh hồn, vô hiệu công kích có tác động vật lý của kẻ địch.

“Có qua mà không có lại thì thất lễ, Tiểu Bạch dùng Ám Ngục Xiềng Xích trói chặt nó.”

Lạc Nam nhàn nhạt hạ lệnh. Đôi mắt Tiểu Bạch bỗng chốc toàn bộ trở nên đen nhánh, xung quanh thân thể nó, ám hệ nguyên tố rất nhanh ngưng tụ thành một sợi dây xích bằng cánh tay, dây xích mang theo nồng đậm hắc ám chi lực hướng về Thiên Mã.

Nhận thấy nguy hiểm đến gần, phong hệ và thủy hệ nguyên tố từ bốn phương tám hướng rất nhanh tập hợp trên tứ chi Thiên Mã, nó nhẹ nhàng lách người lưu lại một đạo tàn ảnh, dễ dàng né tránh Ám Ngục Xiềng Xích, đây là chiến kỹ Thủy Phong Vũ Bộ của nó.

Đồng thời một viên Thủy Phong Đạn lại cùng lúc ngưng tụ bắn thẳng vào dây xích hắc ám.

Ầm

Hắc ám và thủy phong va chạm, một âm thanh không nhỏ vang lên, Lạc Nam tán thưởng nói: “Không tệ chút nào, chiến vương sơ kỳ lại có thể đối kháng cùng chiến vương hậu kỳ không mấy rơi xuống hạ phong, mặc dù lần đầu Tiểu Bạch chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng đã phi thường tốt.”

“Bất quá vẫn chưa xong, Tiểu Bạch dùng Ảo Cảnh Mê Linh.”

Uông, Tiểu Bạch ứng tiến, lực lượng u linh hệ rất nhanh ngưng tụ qua hai mắt, nó nhìn chằm chằm vào hai mắt Thiên Mã, bắt đầu tạo ảo cảnh mê hoặc đối phương.

Thiên Mã bắt đầu trở nên mê mang, cặp mắt dần mê hoặc, vui vẻ, đau khổ, tức giận. Vô số cảm xúc hiện lên trong mắt nó, hiển nhiên đã rơi vào ảo cảnh, trong lúc Lạc Nam định cho Tiểu Bạch ra đòn kết thúc thì dị biến phát sinh.

Chỉ thấy trên người Thủy Phong Thiên Mã tỏa ra lam quang mãnh liệt, hai mắt chuyển sang một màu xanh thẫm, bờm ngựa tung bay trong gió, vô số thủy hệ nguyên tố đảo quanh thân thể nó, tưới mát linh hồn và tâm trí nó, dần dần thoát đi ảo cảnh do Tiểu Bạch tạo nên.

“Thủy Tâm Thanh Tẩy, lần này nhặt được bảo vật rồi, Tiểu Bạch nhân lúc nó chưa hoàn toàn tỉnh lại, sử dụng Ám Ngục Xiềng Xích một lần nữa.”

Lạc Nam một mặt khát vọng, nóng bỏng, vui vẻ nhìn vào Thiên Mã đang dần trở nên thanh tỉnh trước mắt, Thủy Tâm Thanh Tẩy, đây là kỹ năng độc đáo của thủy hệ chiến sủng, chiến sủng lĩnh ngộ kỹ năng này cần có ý chí kiên định là một, một trái tim hoàn toàn thuần khiết không có tạp chất là hai. Kỹ năng này không như chiến kỹ dùng để chiến đấu, công dụng của nó là giúp chiến thú thoát khỏi phạm vi khống chế của các loại chiến kỹ tác động đến linh hồn và bộ não như Ảo Cảnh Mê Linh của Tiểu Bạch.

Điều khiến Lạc Nam vui mừng là Thiên Mã rõ ràng tu vi thua Tiểu Bạch một bậc, thế mà rất nhanh đã dần thoát khỏi ảo cảnh, phải biết Tiểu Bạch có huyết mạch Chuẩn Thần, nếu cả hai cùng một cấp bậc có lẽ Thiên Mã ngay lập tức thoát khỏi ảo ảnh cũng nên.

Thiên Mã càng ưu tú Lạc Nam lại càng không thể bỏ qua, Tiểu Bạch rất nhanh đã ngưng tụ tiếp một sợi xích hắc ám, ở một khác Thiên Mã bắt đầu tỉnh lại, sợi xích đã quấn chặt tứ chi của nó, không cho nó chạy.

Thiên Mã vừa thức tỉnh, đang định tung tiếp đại chiêu bỗng tứ chi bị trói chặt, mất thăng bằng ngã ngang trên mặt đất.

Cùng lúc này, một quả cầu bóng tối cấp tốc ngưng tụ trong miệng Tiểu Bạch, nhắm ngay mặt Thiên Mã, chỉ cần nó hành động bất thường sẽ lập tức bắn tới.

“Được rồi, Tiểu Bạch, làm tốt lắm, lần đầu ra quân cảm giác thế nào?”

Uông uông, Tiểu Bạch giải tán quả cầu màu đen trong miệng, vui vẻ cọ sát thân thể vào người Lạc Nam.

Lúc này Lạc Nam mới quay sang Thiên Mã đang bị trói tứ chi nằm trên đất, hạ giọng nói với nó: “Ngươi thua rồi, làm chiến sủng của ta thế nào? bí cảnh này quá mức nhỏ bé, không thích hợp đối với phát triển của ngươi”

Thủy Phong Thiên Mã nhìn chằm chằm Lạc Nam, không đáp ứng, cũng không có vẻ tức giận, nó nhận ra nhân loại trước mắt không muốn làm hại nó, nếu không đã không đơn giản trói nó như vậy.

Lạc Nam nhìn nó nói tiếp, giọng nói trở nên quyết tuyệt: “ta đuổi theo ngươi hơn hai trăm dặm, đủ thấy ta phi thường thưởng thức ngươi, tuy nhiên nếu ngươi không có chí lớn, không muốn trở nên mạnh mẽ thì suốt đời cứ ở lại bí cảnh này đi, ta cũng không cần chiến sủng hèn nhát như vậy”

HÍ HÍ

Thiên Mã bất mãn hí lên, Lạc Nam khiêu khích đã làm nó kích động.

Lạc Nam không để ý chỉ vào Tiểu Bạch nói tiếp: “Thấy nó không? đây là lần đầu chiến đấu của nó, ngươi ngay cả một tân binh cũng không đánh lại, là do cả đời chỉ có thể rút đầu trong bí cảnh, làm chiến sủng của ta, một ngày nào đó thích hợp, ta để hai ngươi một lần nữa so tài phân ra cao thấp, dám không?”

Thiên Mã thật sâu nhìn vào mắt Lạc Nam, mắt ngựa nghiêm nghị suy nghĩ, rất nhanh một ấn ký hình thủy tâm hiện lên trên trán nó.

Lạc Nam cười cười, dùng hồn lực bứt ra một giọt máu nhỏ vào ấn ký, một cảm giác kỳ diệu gắn kết linh hồn cả hai lại với nhau, giữa trán Lạc Nam cũng đồng thời hiện lên Thủy Tâm ấn ký, đồng thời đại lượng tin tức hiện lên trong đầu hắn

“Thủy Phong Thiên Mã – Thủy Hệ, Phong hệ - Huyết mạch cấp hoàn mỹ - Chiến vương sơ kỳ”

Mà tu vi của Lạc Nam cũng gia tăng một chút, hắn đã là Ngự Vương hậu kỳ, Thiên Mã là Chiến Vương sơ kỳ, không có bao nhiêu tăng trưởng. Bất quá Lạc Nam vẫn vô cùng hài lòng với thiên phú của nó, lúc này lấy ra thú hạch cho nó và Tiểu Bạch ăn vào, dùng dược liệu thoa lên vết thương trên người nó.

“Sau này tên ngươi là “Thiên”, chúng ta sẽ cùng nhau chinh phục đánh bại vô số cường giả.”

Lạc Nam vuốt ve cái bờm dài phiêu dật của Thủy Phong Thiên Mã khí phách nói.

HÍ HÍ

Thiên rống to đáp ứng.

Lạc Nam lúc này thu hồi Tiểu Bạch, xoay người lên lưng Thiên Mã, đuổi đánh một trận trời cũng sắp sáng, Lạc Nam sợ tam nữ lo lắng, lúc này hạ lệnh cho Thiên dùng Thủy Phong vũ bộ lấy tốc độ nhanh nhất quay trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.