Nhưng điều khiến tất cả mọi người trợn mắt ở đây là, chiến thú cường đại đánh bay Hỏa Diệm Tinh Tinh cấp Chiến Tướng, lại là lấy ham chơi cùng lười biếng nổi danh Lôi Hầu.
Thủy Hỏa thành cách Ám Lôi sơn mạch không xa, người ở đây điều biết chủng tộc Lôi Hầu sinh sống tại ngoại vi sơn mạch, chính vì quen thuộc mà họ biết rõ bản tính của loài Chiến Thú này.
Hiện tại bọn hắn nhìn thấy chiến thú “lười biếng, ham chơi” đang oai phong lẫm lẫm ngự trị trước mắt. Tất cả đều có cảm giác như đang mơ.
“Ngươi ngươi..”
Thủy Mị Nhi dùng tay chỉ Lạc Nam, ngữ khí run run lắp bắp, hiển nhiên nàng không hề nghỉ tới nam tử bằng tuổi mình, lại ẩn giấu sâu như thế.
“Thật ngạc nhiên, tiểu suất ca, đệ tên là gì??”
Hỏa Chúc Diễm định thần lại, ra vẻ bình tĩnh hỏi. Thật ra trong lòng nàng lúc này đang gợn sóng to gió lớn, nam tử trước mắt nhìn qua còn nhỏ tuổi hơn nàng, từ đầu nàng đã chú ý sự hiện hữu của hắn nhưng nàng nghĩ rằng hắn là bằng hữu của Thủy Mị Nhi nên không quá quan tâm.
Không nghĩ đến Lôi Hầu của kẻ này có thể đánh văng Đại Hỏa của nàng, cho dù là đánh lén đi nữa nếu không có thực lực ngang bằng Đại Hỏa cũng rất khó làm được. Huống chi nhìn qua bộ dáng Lôi Hầu, nàng hoàn toàn nhìn không thấu đẳng cấp của nó.
“Tại hạ Lạc Nam, một kẻ đi nhờ thuyền mà thôi. Chuyện lần này nên kết thúc, Hỏa tiểu thư thấy thế nào?” Lạc Nam đề nghị.
"Khanh khách, nếu chỉ là đi nhờ thuyền, Lạc công tử lần này xin không ra tay, Chúc Diễm sau khi xong việc sẽ mời ngài đến Hỏa Gia, lấy lễ khách quý nhất đối đãi. Công tử thấy ý cùa tiểu nữ thế nào?”
“Không thể tuân mệnh, nợ người một giọt nước, đền đáp cả dòng sông, đây là gia phụ dạy dỗ.” Lạc Nam không kiêu không vội nói.
“Nếu vậy, để tỷ tỷ ta thỉnh giáo cao chiêu của Lạc đệ đệ rồi.”
Hồng Chúc Diễm mười phần quyến rũ nói, đây là cơ hội để nàng chiếm tiện nghi lớn của đối thủ Thủy Nguyệt Cầm, chỉ một vài câu nói sao có thế chịu bỏ qua. Nam nhân trước mắt tuồi tác nhỏ hơn nàng, nàng không tin không đánh lại hắn.
“Các ngươi đều quên một điều sao? Chủ nhân của nó hình như còn trẻ hơn Hỏa tiểu thư.”
“Trời ơi, thần linh ơi, ngó xuống mà coi”
Liên tiếp là những lời cảm thán, khó tin, kinh ngạc của hai phe. Lạc Nam vẫn một mặt bình tĩnh, hắn nhìn vưu vật trước mắt nhàn nhạt hỏi: “Cần đánh tiếp không?”
Hỏa Chúc Diễm hít sâu một hơi, bộ ngực phập phồng, nàng đang bình ổn tâm tình cùa mình. Hai chiến thú của nàng chưa dùng hết thực lực vẫn còn có thể đánh tiếp, tuy nhiên nam nhân trước mắt này từ đầu chỉ dùng mỗi Lôi Hầu, có trời mới biết hắn còn chiến sủng mạnh mẽ khác hay không, hơn nữa trực giác của nữ nhân cho nàng biết, Lôi Hầu trước mắt còn ẩn giấu thực lực. Loại trực giác này khiến hô hấp nàng dồn dập hơn một phần.
Phải biết nam tứ trước mắt nhỏ tuổi hơn nàng nhiều, một người luôn được tung hô thiên tài như nàng, lần đầu có cảm giác thua kém.
Điều nàng quan tâm bây giờ là nghĩ cách lôi kéo thiếu niên trước mắt, ít nhất là không thành kẻ địch của nhau, dù sao thì bọn họ không có ân oán nghiêm trọng quá mức. Nghĩ đến đây, nàng ra vẻ oan ức đáng thương nói:
“Người ta chịu thua còn không được sao, nể mặt công tử chàng, lần này coi như xong, những thiệt hại của Thủy Gia ta cũng sẽ bồi thường. Không biết như vậy đã vừa lòng chàng chưa?”
“Đương nhiên rồi, phụ thân chúng ta mất sớm, tỷ tỷ và mẫu thân từ nhỏ đã luôn chiếu cố ta, ta chính là tâm can bảo bối của các nàng. Hì hì”
Nàng khả ái cười nói, Lạc Nam nhìn vẻ mặt hạnh phúc của nàng, trong lòng chợt nhớ đến phụ mẫu, trong lòng hắn luôn tưởng niệm họ, chẳng qua không biểu hiện ra bề ngoài mà thôi.
Lạc Nam lúc này bắt đầu thỉnh giáo Thủy Mị Nhi về Thủy Hỏa Thành, nàng cũng không giấu diếm, qua lời nàng, hiện tại Thủy Hỏa thành có hai gia tộc lớn phân biệt là Thủy gia của nàng và Hỏa Gia của Hỏa Chúc Diễm, hai gia tộc luôn cạnh tranh với nhau, đặc biệt là thiên kim tiểu thư duy nhất Hỏa Gia luôn háo thắng ganh đua cùng Đại Tiểu Thư Thủy Gia.
Cả hai gia tộc đều phụ thuộc Bách Hoa Môn, Thủy Hỏa Thành cũng thuộc phạm vi thế lực Bách Hoa Môn, hai người Thủy Nguyệt Cầm cùng Hỏa Chúc Diễm cũng đều được cao tầng Bách Hoa Môn nhìn trúng, Bách Hoa Môn là môn phái chỉ toàn nữ tử. Hai nàng thiên phú xuất chúng nổi danh đương nhiên được Bách Hoa Môn thưởng thức.
Bất quá, mặc dù hai nhà luôn cạnh tranh nhưng không đến mức người chết ta sống, mục tiêu tranh đấu của họ là muốn sát nhâp gia tộc còn lại vào nhà mình, để một phương làm chủ nhà.
Cao tầng Bách Hoa Môn lên tiếng chỉ cần giữa Thủy Nguyệt Cầm và Hỏa Chúc Diễm phân ra thắng bại, gia tộc của người thắng sẽ được làm chủ Thủy Hỏa Thành. Vì thế các nàng chưa bao giờ ngừng tranh đấu, tuy nhiên thực lực của cả hai lại tương tự nhau nên đến hiện tại vẫn chưa phân thắng bại.
Lạc Nam lúc này mới hiểu hóa ra nếu hắn không ra tay, Thủy Mị Nhi cùng lắm là bị Hỏa Chúc Diễm bắt đi đòi chút lợi tức từ Thủy Nguyệt Cầm khiến nàng thiệt thòi mà thôi, cũng không gây bất lợi nguy hiểm cho Thủy Mị Nhi. Điều này khiến Lạc Nam dở khóc dở cười, thầm oán các ngươi làm bộ dáng nghiêm trọng như sinh tử đại địch như vậy làm gì chứ.
Lạc Nam là người không có gia tộc nên không hiểu việc để gia tộc mình sát nhập vào nhà khác có ý vị thế nào, gia tộc bị sát nhập phải từ bỏ nhà mình, từ đó toàn tâm toàn ý xem mình là thành viên của gia tộc khác, nói nghe thì dễ nhưng muốn chấp nhận điều đó rất khó khăn, chính vì thế Hỏa Chúc Diễm không từ thủ đoạn cũng muốn chiến thắng, để Thủy gia sát nhập vào Hỏa Gia lấy Hỏa Gia làm chủ.