Hoàng Phủ Nghị thấy Nghệ Nhàn lúc này còn cười được, liền kỳ quái, "ngươi cười cái gì!""Nàng cười ngươi không biết sống chết, chết đến nơi còn không biết!"
Nghe âm thanh quen thuộc này, phản ứng đầu tiên của Hoàng Phủ Nghị chính là nghĩ đến Miên Hoa Đường là chuyên gia học vẹt, học cách nói chuyện của đại sư tỷ. Vì vậy hắn quay đầu lại nhìn theo hướng Miên Hoa Đường, lần này Miên Hoa Đường cũng không gọi "đại sư tỷ" nữa, nhìn thấy Tử Hàn, hai cái chân ngắn liền bạch bạch chạy đi.
Tử Hàn che mắt, dưới ánh sáng dịu dàng bước đi nhẹ nhàng đến gần, đưa tay ung dung bế Miên Hoa Đường đang ôm chân mình lên, suy nghĩ một chút, sau đó khuôn mặt như cột vải che mắt nhìn lướt qua Hoàng Phủ Nghị, "xem ngươi nhiều qua vì tôn lão mà gọi ta là đại sư tỷ, vậy ta cho ngươi chọn cách chết, thế nào?"
Nghệ Nhàn thấy Tử Hàn đại sư tỷ đứng ra, liền an tâm quay đầu lại nhìn Lam Đồng, "mắt có sao không?"
Lam Đồng nhíu mày, mắt nheo lại, không quan tâm ánh mắt mọi người tiến đến chỗ Nghệ Nhàn, thiếu chút là va vào mặt Nghệ Nhàn, "chói quá."
Nghệ Nhàn để Lam Đồng cúi đầu, nhón chân lên đem tấm vải chuẩn bị từ trước cột lên cho đối phương, "ta có thoa sẵn thuốc mát Tiểu Nhã làm, ngươi nhắm mắt lại một chút, cảm giác khó chịu sẽ giảm bớt."
Lam Đồng lắc đầu, "không nhìn thấy."
Nghệ Nhàn im lặng không tiếng động chuyển Lam Đồng ra phía sau, Lam Đồng liền xoay người đi theo sang chỗ khác, Nghệ Nhàn lại di chuyển, Lam Đồng vẫn có thể tìm được vị trí hiện tại của nàng, "còn nói là không nhìn thấy?"
Lam Đồng quang minh chính đại vươn tay sờ má Nghệ Nhàn, "nhìn không thấy, nhưng ta có thể cảm nhận được ngươi ở đâu."
Lợi hại.
Không lẽ trên người nàng có lắp hệ thống định vị sao ta?
Nghệ Nhàn thấy Lam Đồng nắm dây lưng, vội bắt cái tay không đứng đắn của đối phương lại,"đừng vội, những người còn lại cũng giống như ngươi. Ánh sáng ở đây quá chói mắt, nếu các ngươi ở lại thêm vài ngày nữa, không biết mắt sẽ ra sao nữa."
Nói đến việc này, Nghệ Nhàn không khỏi nhớ đến mục đích chuyến đi này của nàng, "đại --" sư tỷ.
Tử Hàn đại sư tỷ một tay ôm Miên Hoa Đường, một tay nhanh chóng chặt đứt hỏa long Hoàng Phủ Nghị phóng ra bằng băng mãn thiên phi vũ, sau đó còn vung thêm một cơn lốc băng sương. Hoàng Phủ Nghị bị băng bao vây làm loạn, không quá lâu trên người liền hiện đầy vết thương, máu me đầm đìa, hắn nhịn không được rống giận, "Tử Hàn, dù gì chúng ta cũng là đồng môn, ngươi cần gì phải hạ độc thủ với ta."
Nhiệt độ dễ chịu nháy mắt liền hạ xuống thấp, Nghệ Nhàn thậm chí còn cảm giác được không khí chung quanh đang ngưng tụ thành từng hạt băng nhỏ, quang linh dường như cũng mang theo từng lớp hàn khí, có thể thấy được băng vực bao của đại sư tỷ mở rộng đến nhao nhiều. Tử Hàn nghe vậy nhưng vẫn có thể chính xác đánh nát hỏa long của Hoàng Phủ Nghị, mỗi khi Hoàng Phủ Nghị phóng hỏa long đến, Tử Hàn đại sư tỷ đều để Miên Hoa Đường phi hắn hai cái.
Hỏa long cùng thiên lôi của Miên Hoa Đường phóng ra chạm nhau, linh lực bạo nổ đến kinh thiên động địa.
Nghệ Nhàn vội kéo Lam Đồng ra xa, để không bị dính đến. Thấy Hoàng Phủ Nghị bị Tử Hàn đại sư tỷ đánh cho không có lực đáp lại, không khỏi nhớ đến cảnh lúc trước mình khiêu chiến với đại sư tỷ cũng chật vật y như vậy a, cũng may là đại sư tỷ còn lưu tình.
Nghĩ kỹ lại thì, thực lực của đại sư tỷ....
Trước kia Nghệ Nhàn luôn đem Tử Hàn trở thành mục tiêu mà mình muốn theo đuổi, mặc dù phát hiện thân phận thực sự của đối phương là một cái đại hắc long, nàng vẫn từng bỏ qua suy nghĩ này.
Lam Đồng giật giật chóp mũi, "mùi máu không nồng, ta thấy nhân tộc này bị thương không quá nặng."
Nghệ Nhàn kinh ngạc không thôi, chỉ dựa vào mùi máu cũng có thể phân được tổn thương nặng hay nhẹ, nàng phải bội phục cái mũi này của Lam Đồng, "trên đời này còn có thứ gì mà ngươi không ngửi được không?"
Lam Đồng trầm tư, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này của Nghệ Nhàn.
"Đại sư tỷ, xin thủ hạ lưu tình."
"Phải đó, đại sư tỷ còn đánh như vậy Hoàng Phủ sư huynh sẽ chết a."
Nghệ Nhàn tiếc hận lắc đầu, hiểu được rõ lời Lam Đồng nói, "kỳ thực thương thế kia không nghiêm trọng, thực sự thì đại sư tỷ đã rất chừng mực rồi." đại sư tỷ cũng không có thực sự muốn gϊếŧ chết Hoàng Phủ Nghị.
Nàng vừa nói xong, liền thấy Hoàng Phủ Nghị ôm gối lăn trên đất, liên tục kêu la, "đại sư tỷ, ngươi gϊếŧ ta cũng phải có nguyên nhân chứ, không thể vì một câu của ta -- ai nha ~ ta sai rồi, là miệng ta tiện, nói lời đắc tội đại sư tỷ."
Khóe miệng Tử Hàn đại sư tỷ cong lên, tay ngưng tụ ngân quang lạnh lẽo, "trong mắt ngươi, nhìn ta rất là già sao?"
Hoàng Phủ Nghị liền ngẩn ra, sau đó sắc mặt trắng bệch, "không phải, không phải, không phải, đại sư tỷ xinh đẹp như hoa, nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người, làm gì già chứ? kẻ nào mù mới nói bậy như vậy, lần sau gặp lại, thì phải giáo huấn một phen mới được."
Kết quả không biết hắn lại nói sai cái gì, Tử Hàn liền phóng lôi linh, Miên Hoa Đường cũng phun theo, nháy mắt hắn bị điện giật nằm tê liệt một chỗ không nói được một câu.
Nghệ Nhàn thấy vậy vội kéo Tử Hàn lại, "đại sư tỷ, đại sư tỷ, có việc cần thương nghị, đừng đem thời gian lãng phí với người này nữa."
Tử Hàn khó chịu hừ một cái, "có việc gì nói đi."
Nghệ Nhàn thở một hơi đem lo lắng nói ra, "ta thấy quang linh huyễn thú ở tầng thứ bảy hình như không có lực sát thương, vốn định mượn quang linh huyễn thú dụ quang linh thủ tháp thú đi ra..."
Hiển nhiên là không được gì.
Tử Hàn, "thú tháp thú tầng này là quang linh, ngươi cảm thấy nó sẽ hứng thú đối với ai?"
Ngoại trừ siêu quần xuất chúng như Nghệ Nhàn ra thì còn ai vào đây nữa?
Tử Hàn mò mò sờ Miên Hoa Đường, "việc này ngoại trừ ngươi ra, chúng ta cùng những người lại cũng bị tổn thương khi ở tầng tháp này hầu như không làm gì được, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ."
Nghệ Nhàn định tìm viện trợ, lại không ngờ nháy mắt củ khoai nóng lại bị ném ngược về tay nàng, nàng rầu rĩ ngồi dưới đất, vỗ vỗ đầu mình.
Lam Đồng níu tay nàng lại, "đừng đập loạn, muốn đập thì đập ta."
Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, dùng sức vỗ vỗ đối phương, "đập ngươi? ta đập ngươi không phải là đang giúp ngươi gãy ngứa sao, không phải là ngươi đang bị ngứa da chỗ nào đó chứ?"
Bị Lam Đồng cắt ngang như vậy, Nghệ Nhàn ngược lại cũng bình tĩnh, thủ tháp thú cũng là thú, giống quang linh huyễn thú bình thường, cách phân biệt chỉ là nó được khai linh trí so có thể so với trí tuệ của người bình thường mà thôi.
Nhưng khi nàng và tiểu mã ký khế ước, tiểu mã cũng đã khai linh trí rồi.
Nghệ Nhàn, "cảm ứng."
Tử Hàn, "xem ra ngươi đã nghĩ ra được cách rồi."
Nghệ Nhàn cũng không xác định có thông được hay không, "quang linh huyễn thú so với những huyễn thú khác sẽ nhân từ hơn, để ta thử xem."
Nàng nhắm mắt lại cảm ứng quang linh xung quanh đang không ngừng di chuyển, không thể không nói quang linh ở đây nồng đến nỗi nàng muốn ở lại tu luyện vài chục năm, nhưng những người khác thì sao đây? ở đây ba năm thì bình thường, nhưng tới mấy năm sợ là sẽ phát điên.
Nghệ Nhàn thả tâm tư, men theo quang linh di chuyển, chuyển qua chuyển lại thì thấy Chung Lâm, Chung Lâm đang thở hổn hển kéo một cái Bỉ Mông đi phía trước, chỉ thấy hình thể đại sỏa tử này Nghệ Nhàn cũng chỉ có thể lau mồ hồi vì hắn.
Chung Lâm, "ngươi ráng chịu đi, tìm được tiểu sư muội thì có thể cứu được ngươi a."
Nghệ Nhàn, "???"
Bỉ Mông, "ta sợ chịu không được đến lúc đó, ngươi giúp ta chuyển lời đến bọn họ, lần này bí cảnh nguy hiểm tứ bề, tìm được chìa khóa thì mau đi ngay. Có năng lượng hắc ám đang vô cớ tiêu diệt chúng ta --"
Chung Lâm nổi giận nói, "ta cũng không phải người truyền tin, hơn nữa thú nhân của các ngươi chắc gì đã tin ta nói, những lời này ngươi giữ lại đi, tìm được tiểu sư muội là tốt rồi, nàng có thể chữa trị vết thương trên người của ngươi."
Nghệ Nhàn nghi hoặc vết thương của Bỉ Mông này, tâm tư lại bị quang linh vây quanh kéo đi, lần này nàng nhìn thấy Niệm Vân Âm, đúng lúc Niệm Vân Âm chỉ có một mình, nàng tựa như người mù đang đi theo trùng bảo dẫn đường, ở giữa còn có sợi dây thừng, là trói linh thừng.
Trùng bảo này đại khái đang đi tìm Ngân Bảo đại nhân, quả nhiên cho dù ở đâu Niệm Vân Âm vẫn luôn có cách thoát khỏi hiểm cảnh.
Nghệ Nhàn định nói gì đó với Niệm Vân Âm, nhưng chưa kịp làm đã bị một trận gió thổi đi.
Niệm Vân Âm dường như cảm nhận được gì đó liền ngẩng đầu lên, sau đó tát cho mình một cái, "chắc ta bị điên rồi, sao lại nghĩ đến Nghệ Nhàn chứ. Không phải, ta vừa rồi đang nghĩ đến quỷ thích khóc mà."
Nghệ Nhàn bị quang linh kéo đi không biết là chỗ nào, trên đường tên khốn Tạ Vũ, Tạ Vũ đang đi cùng một người nhìn qua cũng quen mắt, nàng còn chưa nhận ra là ai thì nghe thấy Tạ Vũ nói, "ta chợt nhớ ra một việc, trước kia ta có nghe Phó huynh nói thú nhân hay đi cạnh Nghệ Nhàn luôn cản đường bọn họ, nàng quen biết Tạ Nhàn như vậy, hẳn là có chuyện gì đó chúng ta không biết, không bằng Phương huynh lợi dụng Tạ Nhàn bắt thú nhân này đem tới, để ta giải quyết nàng, ngươi thấy thế nào?"
Trong lòng Nghệ Nhàn liền nổi giận, muốn đưa tay bóp vỡ đầu người này, quang linh sống động lại vây quanh nàng muốn kéo nàng tiến về phía trước, không biết qua bao lâu, Nghệ Nhàn cảm giác quang linh chằng chịt dường như bị thứ gì đó hấp dẫn, nàng bị quang linh sau lưng đẩy lên trước, rất nhanh đi vào vòng vây.
Nàng nhìn thấy một mỹ nhân trắng như tuyết đang lười biếng nằm trên một cây đại thụ, quang linh đang tự động vây quanh nàng, mỹ nhân như tranh vẽ, ngũ quan tinh xảo động lòng người, tự động tản mát ra một loại khí tức uyển chuyển, phù hợp với loại hình Nghệ Nhàn từng nghĩ.
Tuyết Bạch, Tuyết Bạch, người cũng như tên.
Nghệ Nhàn chăm chú nhìn hồi lâu, trong đầu lâu lâu lại hiện lên khuôn mặt ngoại quốc của Lam Đồng, nếu đem hai người so sánh, Nghệ Nhàn nghĩ vị trước mắt này hấp dẫn ở, nhưng mà đang lúc nàng dời ánh mắt đi thì mỹ nhân chợt mở mắt ra.
Nháy mắt liền bắn Nghệ Nhàn quay trở về.
Nghệ Nhàn mở mắt ra, chợt phun ra một ngụm máu, khiến Miên Hoa Đường đang chơi đùa cùng Tử Hàn bị giật mình, biểu tình trên mặt cũng ngốc trệ, "sao vậy?"
Lam Đồng liền dùng tay lau vết máu trên khóe miệng nàng, theo thói quen tiến đến bên cổ nàng ngửi một cái, vẫn không ngửi thấy được mùi vị khác, "nội thương?"
Nghệ Nhàn nắm tay Lam Đồng, "không sao đâu, ta tìm được quang linh thủ tháp thú rồi."
Tử Hàn ghét bỏ đẩy Lam Đồng qua một bên, ngón tay liền ấn lên mạch đạp của Nghệ Nhàn, "bị chấn thương rồi, xem ra thủ tháp thú ở tầng này ôn hòa hơn so với các chỗ khác rất nhiều. Nếu tìm được, chúng ta cứ đánh bại nó là được."
Nghệ Nhàn chỉ nhớ được là một cây đại thụ, còn có đôi mắt không có con ngươi, nhưng lại tiếc thương cho dung mạo đó.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ngày hôm qua, sáng sớm ta cùng người nhà đi châm cứu, buổi chiều thì cùng người nhà đi ngâm nước, buổi tối tiếp đón bạn bè từ Thượng Hải mới về không lâu, mọi người có tưởng nổi không 10 giờ về lại phải chạy cùng người nhà đi khám gấp! vừa bò lên giường, đáp chăn cho ấm.... trong lòng ta mệt mỏi muốn tìm người chửi bới một trận.....
Ngày mai còn phải đến bệnh viện, hu hu ~
Cầu cho các thiên sứ nhỏ xem truyện thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý.