Trong luồng bạch quang sáng chói xuất hiện một điểm đen, tựa như tờ giấy trắng dính một nét mực đen, sau đó từ từ ngưng tụ thành một đạo thân ảnh thon dài trên không. Tựa như tượng đất nặn ra từ bàn tay tạo hóa, dung nhan tinh xảo độc nhất vô nhị giống hệt như Tuyết Bạch, đến đôi mắt không có con ngươi của đối phương cũng như vậy.
Nghệ Nhàn cảm giác rõ ràng quang linh xung quanh tựa như chim trời mau chóng tản đi, giằng co với làn sương đen kia, đối chọi nhau ngoài xa.
Một quang linh, một ám linh, tựa như một cặp song sinh.
"Tuyết Bạch, mấy năm qua ngươi càng thêm trụy lạc, dựa vào một nhân tộc, vọng tưởng thắng được ta?"
"Chê cười!" Tuyết Bạch lười biếng ngồi dậy, ở trên cành cây đung đưa hai chân, tựa như một tinh linh không còn mắt, "ngươi chưa bao giờ thắng nổi ta, sao lại nói là ta có thể thắng ngươi?"
"Chưa chắc." Mặc Dạ chợt cười tà, thuận tay phóng ám linh đánh về bản thể của Nghệ Nhàn, cũng may Nghệ Nhàn đề phòng đối phương, "bị ngươi chọn trúng, có thể thấy được nhân tộc này cũng có vài phần năng lực, ta tạm thay ngươi trấn trước vậy."
Nghệ Nhàn thuận tay làm cho mình cái lồng năng lượng, khó khăn mới cản được một kích đột ngột của Mặc Dạ, kiên trì được vài hơi công phu, lồng năng lượng liền xuất hiện vết nứt, sương đen tựa như sâu mọt ăn mòn vào trong, sau đó lồng năng lượng liền vỡ tan.
Mặc Dạ, "hửm? chỉ có chút bản lĩnh này, xem ra ngươi chọn nhân tộc này cũng không có gì đặc biệt, ta thay ngươi gϊếŧ nàng vậy."
Tuyết Bạch đều chỉ ngồi xem kịch vui, cũng không xuất thủ tương trợ.
Nghệ Nhàn thầm mắng một câu, thần tiên đánh nhau, người phàm chịu nạn. Nàng nhanh chóng triệu hoán tiểu mã trong đầu ra, rút quang linh trong tiểu kim châu ra, ngưng tụ thành cầu, "Thánh Quang Phổ Chiếu."
Mặc Dạ vén mái tóc dài lên, "tên nghe không tệ, bất quá cũng chẳng có gì -- hửm?"
Dưới khu vực quang vũ rơi, quang vũ tích tích rơi vào người Mặc Dạ. Ban đầu Mặc Dạ không cảm nhận được, rất nhanh trên dưới bị ướt, sương đen sau lưng nàng cũng bị nước mưa dập tắt.
Nghệ Nhàn thấy vậy liền mượn quang linh nồng đậm xung quanh làm nền, lần nữa thi triển Thánh Quang Phổ Chiếu, quang vũ bao trùm nháy mắt lớn thêm hai lần.
Đến cả nhóm người Tử Hàn cũng được dính mưa, Lam Đồng bị mưa quang rơi xuống cảm thấy vô cùng thoải mái, suýt chút rên hừ hừ hai tiếng, nàng ngẩng đầu cảm thụ một hồi, chợt đứng dậy, "là Nghệ Nhàn."
Tử Hàn vội kéo vải che xuống, chỉ thấy quang linh nồng nặc bên trên hình như còn có linh lực màu đen xoay quanh, quang vũ bao quanh một khu, "năng lượng hắc ám, sao lại xuất hiện trong tầng tháp thứ bảy vậy?"
Khi nàng vừa dứt lời, quang vũ vừa ngưng sương đen liền cường thế nuốt sạch, dùng thế nhanh như chớp tràn ngập khắp nơi trên bầu trời. Sương đen phủ xuống, quang linh nồng đậm bị sương đen xua đi hơn phân nửa, chung quanh các nàng có quang linh cũng trở nên trống trải, trên trời tựa như bị xẻ làm hai, một nửa ám linh, một nửa quang linh.
Niệm Vân Âm, "thì ra ở tầng này quang linh cùng ám linh tồn tại chung, chúng ta bị gạt rồi."
Nhớ đến lão bất tử lôi linh huyễn thú ở tầng thứ sáu kia, Tử Hàn liền nghiến răng, "đừng để ta gặp lại hắn, nếu không ta sẽ bẻ gãy đầu hắn làm ghế ngồi."
Lam Đồng cầm Hộ Thiên Thuẫn trong tay, từ từ nhắm hai mắt đi vào khu vực có quang linh. Tử Hàn cùng bế theo Miên Hoa Đường, "đi, mang ta đi tìm Nghệ Nhàn."
Bất quá Miên Hoa Đường bạch bạch đi được vài bước, hàng mi nhỏ liền nhíu lại, sau đó lại nhìn thấy đám sương đen trên đầu đột nhiên xuất hiện lôi linh, bất chấp tất cả từng đạo đánh ra có đến khi đánh tan sương đen mới thôi. Cứ như vậy hơn nửa ngày, các nàng mới đi được năm bước, Tử Hàn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là kéo Miên Hoa Đường ôm vào lòng, "Ngươi không đi tìm Nghệ Nhàn, nhưng lại đối mặt với đồ chơi này. Đừng để cho thứ này nhiễm vào, nếu không... ngươi phải tìm cho được Nghệ Nhàn, mau lên."
Miên Hoa Đường trừng mắt nhìn, "Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn."
Hiện tại Nghệ Nhàn cũng nhức đầu vô cùng, nàng như cái bánh bị kẹt giữa Tuyết Bạch và Mặc Dạ, tuy có Thánh Quang Phố Chiếu lưu lại chút ấn tượng, nhưng cũng không thể ngồi nghe hai người như tiểu nhi đồng ngây thơ ngồi cãi nhau hoài được...
Mặc Dạ, "chỉ chút tài mọn, không lẽ ngươi cho rằng ngươi có thể áp chế ta?"
Tuyết Bạch, "ngươi lén ta tìm ngoại viện, Mặc Dạ, thật không ngờ ngươi lại thích làm chuyện kỳ lạ này, đám kia đúng là rác rưởi, không giống như nhân tộc này --"
Mặc Dạ vô cùng khiếp sợ, "làm gì vậy! ngươi cư nhiên chơi đánh lén."
Một vệt sáng hiện lên, mười mấy cái quang linh cầu nhanh chóng bao vây Mặc Dạ, tiểu mã đổi tư thế chậm rãi trước đó, khí thế hung mãnh, tựa như gà mổ thóc nhìn chằm chằm Mặc Dạ phun quang linh liên tục. Mặc Dạ không đề phòng liền bị quang linh tinh lọc, suýt chút rơi khỏi không trung, không chỉ vậy nàng vừa phóng ám linh, đã bị tiểu mã tinh lọc, tốc độ cũng không nhanh bằng tiểu mã, nhất thời bị tiểu mã nghiền ép không làm được gì.
Tuyết Bạch sửng sốt một hồi, tựa như cảm ứng được, cười đến vui vẻ.
Nghệ Nhàn không ngờ tiểu mã lại nhanh như vậy, đang chuẩn bị thả Thánh Quang Phổ Chiếu lần nữa, lại nghe thấy Lam Đồng hô một tiếng, "Nghệ Nhàn, đến giúp đỡ?"
Lam Đồng vung Hộ Thiên Thuẫn lên, Nghệ Nhàn liền rót quang linh vào mặt khiên, nhìn quang linh lưu chuyển trên văn lộ mặt khiên, nàng thầm kinh hãi, tấm khiên này dường như là thần khí thượng phẩm nhân cấp a, có thể cùng cửu tiết châm của nàng liều một trận, không đúng, có thể trò còn giỏi hơn thầy.
"Được rồi."
"Hả?"
Tuyết Bạch cảm giác được mặt khiên này phóng quang mang, quang mang vạn trượng, có thể đánh tan Mặc Dạ đang tranh chấp cùng tiểu mã. Quang lần nữa phát ra, sương đen vừa rồi tựa như phù dung sớm nở tối tàn.
Nghệ Nhàn ngây ra, "Mặc Dạ không ổn chạy rồi?"
Tuyết Bạch ngồi dậy, "đó bất quá chỉ là cái bóng của Mặc Dạ, các ngươi nghĩ vừa rồi có thể đánh bại nàng? nàng rất nhanh sẽ quay lại, đến khi đó sẽ không đơn giản như vậy."
Nghệ Nhàn hồ nghi nhìn Tuyết Bạch, hỏi một vấn đề mà nàng vẫn luôn muốn hỏi, "các ngươi vì sao lại giống nhau như vậy? vừa rồi nghe các ngươi nói chuyện, tình cảm dường như không tệ."
Khuôn mặt Tuyết Bạch nhìn về phía nàng, đôi mắt không có cứ vậy nhắm vào Nghệ Nhàn, nàng không vui không buồn nói, "tình cảm không tệ? ngươi có biết vì sao ta không có đôi mắt này không?"
Nghệ Nhàn, "Mặc Dạ cũng không có mắt."
Tuyết Bạch, "nơi này ngoại trừ ta thì chỉ có nàng ấy, qua mấy vạn năm tháng chỉ biết đối nghịch nhau, phiền chán nhất chính là khuôn mặt y như nhau, cùng với không vui thì không bằng đừng nhìn."
Đây đại khái là chuyện móc mắt kỳ quái nhất mà Nghệ Nhàn nghe được, nàng vội cắt lời Tuyết Bạch, "mắt là do chính các ngươi móc, đi đâu tìm cũng chỉ có các ngươi biết, vậy ngươi còn muốn ta tìm làm gì?"
Lam Đồng, "đánh bại nàng là được."
Nghệ Nhàn ngược lại cũng không muốn đem quang linh huyễn thú đang tốt này đè xuống đất đánh một trận được, nếu vậy đến tầng tháp thứ chín cũng không thể mở được bí cảnh ra, các nàng không phải sẽ bị bao vây đến chết trong chín tầng tháp này sao, nghe lời Tuyết Bạch từ ban đầu nói như vậy, hẳn không phải là nói chơi.
Lúc này Tử Hàn vỗ cái mông nhỏ của Miên Hoa Đường một cái, "kêu ngươi dẫn đường, chứ không phải cho ngươi phân cao thấp với năng lượng hắc ám kia." sau đó nhìn về phía Nghệ Nhàn cùng Tuyết Bạch, "vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Nói đến Mặc Dạ, một lời cũng khó nói hết.
Nghệ Nhàn đơn giản nói ra trọng điểm, "muốn rời khỏi bí cảnh, phải giúp Tuyết Bạch tìm được mắt, nàng sẽ mở cửa bí cảnh ra, để chúng ta rời khỏi nơi này."
Tử Hàn nhìn Tuyết Bạch từ trên xuống dưới một hồi, "nếu không?"
Nụ cười Tuyết Bạch ấm áp, âm thanh vô cùng mềm mại, "lên tầng thứ chín phải quyết đoán trong lúc ly khai, chết hoặc sống."
Tử Hàn hừ một tiếng, "vậy đánh bại ngươi xong thì mọi chuyện dễ nói rồi."
Nói xong, đại sư tỷ liền đem Miên Hoa Đường vứt cho Nghệ Nhàn, từng chiêu bén nhọn đánh về phía Tuyết Bạch, không lâu sau Tuyết Bạch liền biết mất tại chỗ, rất nhanh thân ảnh Tuyết Bạch nằm đó cứ thế xuất hiện, đứng, ngồi, hoặc hướng các nàng vẫy tay, thân ảnh càng nhiều hơn xuất hiện trước mặt các nàng, từng cái đều không giống nhau, "vậy đánh bại ta rồi nói."
Âm thanh tựa như có tuần hoàn vô hạn, quanh quẩn trong đầu mọi người.
Nghệ Nhàn theo quang ảnh nhìn, hoàn toàn không nhận ra được đâu là Tuyết Bạch, sau đó lại từ quang linh cảm ứng, phát hiện ra một điều quỷ dị, từng cái Tuyết Bạch đều là thật, "gặp quỷ, ta hoàn toàn không tìm ra được."
Lam Đồng, "đây là kỹ năng gì?"
So với huyễn ảnh càng trâu hơn, có thể là nhờ vào quang linh mới tồn tại được, che đậy một số chỗ nàng nhìn không thấy được, hoặc là những chỗ bị bỏ qua.
Nghệ Nhàn suy nghĩ hồi lâu, cũng không tìm được bất kỳ sơ hở nào.
Tử Hàn từ từ nhắm hai mắt lại cẩn thận cảm thụ, một lát sau lớp băng dưới chân mọi người liền bao trùm, "đều là huyễn ảnh trong chỗ có quang mà thôi, thử xem linh vực của ta."
Băng phóng ra đánh nát từng cái huyễn ảnh, để lại duy nhất Tuyết Bạch nằm trên cây ngủ say, tư thế so với đại sư tỷ không khác gì nhiều, thần sắc nàng đạm nhiên, tìm không ra được chút bối rối nào, "lĩnh vực của ngươi rất lợi hại, bất quá ngươi có gϊếŧ ta, ngươi cũng không có được câu trả lời mong muốn."
Nghệ Nhàn thấy đại sư tỷ sắp nổi giận, vội cản lại "đại sư tỷ, chúng ta cần tìm lối ra, dẫn mọi người rời đi. Nghĩ đến sư phụ, nghĩ đến Thanh Sơn Tông."
Tử Hàn bị nàng khuyên một câu liền hạ hỏa, khó chịu trừng nàng, "ngươi có cách sao?"
Muốn nói tìm cái gì, dĩ nhiên là phải tìm Ngân Bảo đại nhân chỉ a.
Nghệ Nhàn, "đôi mắt kia của ngươi mất khi nào?"
Tuyết Bạch, "không nhớ rõ."
Nghệ Nhàn, "mất ở đâu?"
Tuyết Bạch, "nếu ta biết, còn cần ngươi đi tìm giúp sao? thấy ngươi tận tâm như vậy, thì nói cho ngươi biết, mắt của ta và Mặc Dạ chôn cùng một chỗ, cụ thể ở đâu thì không biết. Bất quá, gần đây ta cảm giác nó dị động, cho nên mới nhờ ngươi tìm thay ta."
...
Niệm Vân Âm, "sợ là nàng cố ý hành chúng ta, tìm mắt cái gì chứ quang và ám sẽ ăn mòn lẫn nhau, hai mắt của huyễn thú này còn dùng được sai? quang linh huyễn thú này nói chuyện nghe thật mâu thuẫn."
Nghệ Nhàn cũng hiểu lời Tuyết Bạch nói là mâu thuẫn, cũng cảm thấy được dị động thì chính mình có thể tự tìm được, nhưng đối phương lại ngây ngốc nói không biết ở đâu. "Cho dù thế nào thì hai chìa khóa ghép lại với nhau cũng không mở bí cảnh ra được, không còn cách nào tốt hơn, chúng ta chỉ có thể tìm mắt Tuyết Bạch nói, tiện đường tìm cách rời khỏi chỗ này."
Lam Đồng gật đầu, "ta phải tìm được tộc nhân, dẫn bọn họ cùng rời đi."
Tử Hàn thì không quan tâm, đánh cũng đã đánh, không thu được gì, "tìm thế nào?"
Nghệ Nhàn chỉ có thể gửi hy vọng vào tiểu mã, Ngân Bảo đại nhân cùng Lam Đồng, "Tuyết Bạch cùng Mặc Dạ coi nhau như kẻ thù, vì sao lại nguyện ý đem mắt chôn chung một chỗ?"
Niệm Vân Âm chợt hỏi, "bản thể của hai huyễn thú này là cái gì?"
Mọi người nhìn nhau, cũng chưa có ai thấy qua bản thể của Tuyết Bạch và Mặc Dạ, Nghệ Nhàn, "có gì không ổn sao?"
Niệm Vân Âm, "trước kia từng nghiên cứu trận pháp, ta thấy trong một quyển trục cổ có ghi có người từng dùng bộ vị của thân thể làm tâm trận, cho nên mới nghĩ rằng có phải chín tầng tháp này cũng tồn tại tựa như trận pháp đó không, còn hai huyễn thú kia đánh mất đôi mắt cùng nằm trong mắt trận này?"
Nghệ Nhàn, "Nếu là mắt trận như lời nói, vậy thì có thể giải thích cho lời nói mâu thuẫn của Tuyết Bạch rồi, Niệm Vân Âm ngươi có thể theo cái này tìm được mắt trận không?"
Niệm Vân Âm lưỡng lự, "khó, nhưng ta sẽ cố thử một lần."
Tử Hàn, "mắt là của nàng, nàng tự nhiên có cảm ứng. Có trận pháp ngăn lại, cho nên nàng không biết ở đâu cũng hợp lý. Nói như vậy, quang linh huyễn thú này ngược lại cũng đáng thương."
Không lẽ cũng là huyễn thú, hơi yếu một chút liền có cảm giác động cảm với nhau sao?
Nghệ Nhàn vô cùng cẩn thận nhìn thần sắc của Tử Hàn đại sư tỷ, thấy mặt mũi nàng âm trầm, tựa như không vui. Nhưng trong lòng lại nhịn không được lo lắng, đại sư tỷ còn nghĩ là mình đã giấu bản thể rất tốt rồi, nhưng lại không biết Miên Hoa Đường đã đem qυầи ɭóŧ của nàng cởi ra lổn chổng lên trời.
Ah, huyết nhận của nàng.
Nếu nàng trực tiếp cầm hạt châu đến trước mặt đại sư tỷ, yêu cầu đổi lại thanh huyết nhận kia....