Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 118: Tử linh



Nghệ Nhàn cố gắng để Lam Đồng cùng mũi, Ngân Bảo đại nhân dùng kỹ năng đi tìm đôi mắt bị mất của Tuyết Bạch, kết quả vẫn không được, không tìm được mắt, ngược lại lượm được một đám người quen.

Những người đó thấy Nghệ Nhàn trong đội ngũ thêm hai cái thú nhân, nhất thời vẻ mặt thay đổi, "vì sao chúng ta phải đi cùng thú nhân?"

Lam Đồng giơ Hộ Thiên Thuẫn trong tay lên, "muốn so đấu sao?"

Những kẻ biết nàng hoặc không biết nàng đều nhao nhao phóng rắm, ai cũng không muốn có một người lạ ở đây. Trong bí cảnh này đã trải qua nhiều cửu tử nhất sinh lớn, đi đến được tầng thứ bảy này rồi, trong lòng ai mà không suy tính. Cộng thêm trên không vừa rồi đột nhiên có năng lượng hắc ám, nên không ai dám vọng động.

Nghệ Nhàn thấy Lam Đồng chấp nhiếp hiện trường một cách hoàn mỹ, vừa đi vừa nói, "bảo tồn thực lực."

Lam Đồng gật đầu, "ta đùa bọn họ."

Lam Đồng nói xong khóe miệng hơi nhếch lên, thoạt nhìn dường như không quan tâm mấy nhân kia nói gì. Từ lúc vào bí cảnh này, Nghệ Nhàn cũng chưa từng thấy qua bộ dạng nổi giận của đối phương, thần thái sáng láng như vậy, tựa như không có gì có thể làm khó người này.

Nghệ Nhàn, "Lam Đồng, ngươi muốn tìm tộc nhân của ngươi trước sao?"

Lam Đồng giật giật chóp mũi, "dĩ nhiên là đi cùng ngươi trước, bất quá, chỗ này có chút mùi thúi, ngươi nói mọi người hãy cẩn thận một chút."

Mùi thúi? không phải là khí tức của ám linh sinh vật đó chứ?

Nghệ Nhàn liền xoay người nhắc nhở, "e là có ám linh vật đột kích, mọi người cảnh giác."

Trong đám người lại tiếp tục xì xào, Tử Hàn nhàn nhạt lườm bọn hắn, "chỉ có quang linh sư mới cảm ứng được ám linh tồn tại, sao vậy các ngươi có gì không phục?"

Một người thì thào nói, "rõ ràng là thú nhân kia nói lung tung."

Một người khác nói, "chúng ta dựa vào cái gì mà nghe thú nhân nói? để bọn họ đi cùng đã là quá rồi, không lẽ sau này chúng ta còn phải nghe đám thú nhân kia chỉ đạo sao?"

Người càng nhiều, chuyện cũng càng nhiều.

Người này một câu người kia một câu, có thể liên lụy đến chuyện thú nhân dẫn đội.

Nghệ Nhàn cảm giác mình là quang linh sư cũng không nhạy cảm bằng cái mũi của Lam Đồng, nàng ngẩng đầu nhìn tiểu mã, tiểu mã đang xoay quanh trên đầu nàng dò xét, bộ dạng cảnh giác trước giờ chưa từng thấy.

Nàng ám chỉ một cái, tiểu mã vỗ cánh bay xuống cúi, canh chừng Chung Lâm đang đỡ Bỉ Mông Tạp kia đi, Chung Lâm đại sư huynh hao tâm lao lực, lúc này nghe bọn hắn ầm ĩ, liền ngồi xuống đất nghỉ ngơi.

Hành động này cũng có người không phục, "ngươi a, vì sao phải che chở Bỉ Mông kia?"

Nghệ Nhàn cười lạnh một tiếng, "chiếu cố các ngươi là vì nể tình mọi người là đồng môn. Nói hay như vậy, các ngươi không thích có thể đi, đến khi đó sống hay chết tự mình quyết định."

Hai mắt Lam Đồng sáng lên nhìn Nghệ Nhàn.

Tử Hàn cũng gật đầu, "mọi người Vân Miểu Phong nghe đây, tiếp tục đi cùng."

Ngại vì lực chấp nhiếp của Tử Hàn đại sư tỷ, tiếng phản bác không ngừng giảm thiểu, còn một ít chỉ dám nói bẩn phía sau. Lam Đồng giơ Hộ Thiên Thuẫn lên cảnh giác, vội chạy đến bên cạnh 

Nghệ Nhàn, "bộ dạng của ngươi vừa rồi nhìn rất đẹp."

Nghệ Nhàn vội quay đầu nhìn mọi người, mọi người đang xì xầm bàn tán, chỉ có vài đội mắt trừng Nghệ Nhàn sau đó liền lảng đi, Tử Hàn đại sư tỷ đang nhẫn nại dạy Miên Hoa Đường nói chuyện, nên không phát hiện chỗ này, "ở trước mặt nhiều người, ngươi nói mò cái gì vậy?"

Lam Đồng, "ta không nói mò, nhìn ngươi rất là đẹp."

Biểu tình trên mặt Nghệ Nhàn suýt đơ đi, nhất là khi nhìn vào đôi mắt thâm thúy nghiêm túc của Lam Đồng, trái tim nhỏ đang đập đều đều đột nhiên nhảy dựng lên đập điên cuồng không ngừng.

"Ah --"

"Mọi người cẩn thận."

Nháy mắt khi tiếng hét thảm vang lên, bầu trời liền chuyển biến. Quang linh xung quanh đang nồng nặc đột nhiên yếu đi, bầu trời bị ám linh thay thế, một nửa sáng một nửa tối càng rõ ràng, nửa hắc ám khiến người ta có cảm giác như bị kẹp dưới một bức tường. Bầu trời màu đen tựa như mực, thỉnh thoảng lại có huyễn thú bên trong nhảy xuống, tướng mạo xấu xí như người ngoài hành tinh, đầu to, thân nhỏ, tay chân thì như dài mỏng như cành cây, thân thể rũ rượi, thoạt nhìn tựa như lão nhân bảy tám chục tuổi gầy gò ốm yếu sắp chết. Nhưng hành động lại cực kỳ linh hoạt, nhảy một cái cũng cao đến ba bốn thước.

Nghệ Nhàn đẩy lùi vài con, "mấy thứ này là gì? không giống ám linh sinh vật chúng ta nhìn thấy trước kia."

Niệm Vân Âm có lồng năng lượng của Nghệ Nhàn che chở, đang rảnh rỗi cũng quan sát mấy con quái vật này, "khác hoàn toàn, trước kia mấy thứ đó được ngưng tụ từ ám linh tựa như không khí, nhưng hiện tại thứ này có bản thể, có lực công kích, độ nhạy bén so với trước đó mạnh hơn gấp mấy lần."

Nghệ Nhàn không ngờ có một ngày quang linh nàng dùng làm phòng ngự lại trở thành sát khí, thậm chí so với lôi linh công kích mạnh còn hữu hiệu hơn, cửu tiết châm vung lên, đám quái vật nằm rạp một mảng.

Có thể gϊếŧ được càng nhiều, thì số lượng từ bầu trời hạ xuống lao đến còn nhiều hơn nhanh hơn, tất cả đều là màu đen, sắc trời tối đen.

Lam Đồng giơ cao Hộ Thiên Thuẫn, "tiểu thiên mã."

Quang linh lưu lại trên Hộ Thiên Thuẫn trước đó cũng đã dùng hết, có vài con quái vật muốn leo lên Hộ Thiên Thuẫn, Lam Đồng vung Khai Thiên Phủ bổ đầu chúng nó, sương đen văng khắp nơi, nhìn qua đám quái này ngoài thân đen đến cả máu cũng màu đen, còn đầy vị tanh hôi.

Tiểu mã bay về phía Lam Đồng, không chỉ phóng quang linh vào Hộ Thiên Thuẫn, mà còn vẫy cánh ưu nhã đánh bay đám quái vật.

Không biết có phải do e ngại của quang linh của Nghệ Nhàn hay không, đám quái vật lao vào như thiêu thân vài lần sau, theo bản năng liền cách xa Nghệ Nhàn, chọn người yếu thế hơn để hạ thủ, không quá lâu có người liền bị quái vật dùng móng sắc nhọn cào bị thương, miệng vết thương là màu đen.

Nhất thời mọi người lâm vào khổ chiến, Nghệ Nhàn nhìn phía xa còn có lốc xoáy, đám quái vật không ngừng từ trong đó đi xuống, nàng nhanh chóng thả Thánh Quang Phổ Chiếu, quang vũ rơi xuống đám quái vật dính nước mưa liền bị thương, động tác công kích cũng chậm lại, tiếng gào thét vang khắp nơi.

Nhưng chỉ dựa vào một mình nàng, thì cũng không có đủ cách đối phó được.

Nghệ Nhàn, "ta thấy lốc xoáy phía xa kia hình như có gì đó kỳ quái, ai đi cùng ta điều tra một chút?"

Lốc xoáy có sương đen bao phủ, còn có nhiều quái vật đi ra, hơn phân nửa không mạnh bằng ở đây. Nghệ Nhàn vừa nói phần lớn ai cũng lộ vẻ khó xử, thần sắc lưỡng lự.

Lam Đồng cùng tiểu mã liên thủ, quang linh gia trì Hộ Thiên Thuẫn, phạm vi bao trùm cũng đạt đến hơn 10 thước, ám linh bị quang bao phủ tựa như bị lửa thiêu, đau đến lăn trên đất, mọi người liền vung một đao chết không toàn thây.

Lam Đồng, "ta đi."

Tử Hàn đóng băng đám quái vật kia, sau đó dùng lôi linh oan sát, thi thể quái vật bị cắt ngang xuyên qua khối băng, nháy mắt đều chết sạch.

Nghệ Nhàn lần đầu nhìn thấy cách gϊếŧ như vậy của Tử Hàn, liền kinh ngạc.

Tử Hàn, "tìm được căn nguyên trước đã, ta đi với ngươi. Chỗ này giao lại cho Tạ Anh và Chung Lâm, các ngươi ở lại chăm sóc các đệ tử bị thương đi."

Tạ Anh, "các ngươi yên tâm đi."

Niệm Vân Âm, "mang ta đi, ta sẽ bảo vệ tốt chính mình."

Nghệ Nhàn chần chờ một chút, liền đem theo Niệm Vân Âm đi, đi thật xa mới hỏi, "ngươi có cách nào giữ được trận pháp nơi này không?"

Niệm Vân Âm, "quang và ám tồn tại cùng nhau, tiêu hao nhau qua mấy vạn năm, chưa từng có ai nhìn thấy nó cắn nuốt đối phương. Nơi có ánh sáng dĩ nhiên sẽ có hắc ám. Chỉ là bình thường chúng nó sẽ không cùng xuất hiện, tựa như mặt trời và mặt trăng vậy. Nhưng trong tầng tháp này, quang và ám đang cùng tồn tại. Hẳn là có thứ ngăn hai chúng nó lại, tìm được nó, chúng ta có thể rời đi."

Nghệ Nhàn cảm giác Niệm Vân Âm nói rất có lý, "có phải nằm ở giới điểm trên hai tầng tháp?"

Niệm Vân Âm lắc đầu, "thông đạo giữa tầng thứ bảy và tầng thứ tám khẳng định không có ở đó, nếu không Tuyết Bạch cũng sẽ không nói, đánh bại được nàng và Mặc Dạ sẽ phải vài tầng thứ chín cửu tử nhất sinh."

Nghệ Nhàn đỡ trán, bí cảnh này quả thực biếи ŧɦái, từng tầng đi lên không được cũng không xong, "cho nên lúc đầu vì sao mọi người lại muốn vào bí cảnh này? ngoại trừ rèn luyện thì còn có cái gì?"

Tử Hàn liếc nàng, "dĩ nhiên là đoạt bảo rồi."

Nói đến đoạt bảo, ngoại trừ cực phẩm đan dược và Hộ Thiên Thuẫn do Ngân Bảo đại nhân phát hiện ra, trong các tầng khác của tháp cũng chưa thấy được gì, "không lẽ ở tầng thứ chín là món bảo lớn nhất theo như lời các ngươi nói?"

Tử Hàn hừ một tiếng.

Nghệ Nhàn suýt chút bật cười, mỗi tầng thấp thú tháp thú đều là nhân cấp trở lên, những người vào đây muốn có được chín tầng tháp chí ít cũng phải lên được tầng thứ chín, nhưng mấy tầng tháp trước đã hành hạ mọi người quá nhiều rồi, "tầng thứ chín này, có đi mà không có về, cửu tử nhất sinh, đại sư tỷ còn muốn đi nữa sao?"

Tử Hàn lưỡng lự, "thiếu một cái chìa khóa, dù là ai cũng không thể rời bí cảnh được."

Nếu không lo chuyện người khác, chỉ chuyên tâm xông đến tầng thứ chín, trong tay lại có hai cái chìa khóa, đến khi đó cũng có thể đảm bảo không có sơ hở, nhưng trên đời này làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ chứ, bỏ qua một cái cũng bỏ luôn mạng của mình.

Tử Hàn, "quên đi, trước tìm đường ra đã."

Lốc xoáy đen nhìn như rất gần, kỳ thực các nàng đã đi một đoạn đường dài mới đến, các nàng vừa xuất hiện đám quái vật liền chen đến như phát hiện thức ăn, mọi người nháy mắt liền bị quái vật bao phủ.

"Lam Đồng, tiểu mã các ngươi mau che chở cho Niệm Vân Âm."

"Đại sư tỷ, chúng ta tiến lên xem?"

"Đi."

Nghệ Nhàn xây bốn cái lồng năng lượng quanh người Lam Đồng, nó có thể cản lại một phần yêu quái đánh lén, Lam Đồng cầm Khai Thiên Phủ đánh đầy mạnh mẽ, đem đám yêu quái bay ra ngoài, khí thế như hồng.

Khai Thiên Phủ Nghệ Nhàn cũng cầm thử vài lần, nó nặng ngàn cân, làm sao cũng không nhấc nổi. Nhưng đến tay Lam Đồng, tựa như cây gậy, vung được gϊếŧ chóc cũng là chuyện lạ.Tử Hàn, "còn nhìn cái gì đó, chuyên chú trước mắt đi."

Nghệ Nhàn liền vung cửu tiết châm, đánh sách đám yêu quái cản đường phía trước, một hai bước rất nhanh đến gần được cơn lốc đen.

Thiên tượng này bị người xé rách một mảng, có thể chứa được bốn năm người, đám yêu quái bắt đầu đi xuống từ những lỗ hổng này.

Nghệ Nhàn thỉnh thoảng phóng quang linh đánh yêu quái vây công, nhìn chằm chằm lỗ hổng màu đen hồi lâu, "càng nhìn càng thấy giống như con mắt, không lẽ như lời Tuyết Bạch nói đôi mắt ở đây?"

Tử Hàn đem hai cổ linh lục đánh vào lỗ hổng lốc xoáy, khi linh lực đi ngang qua ám linh màu đen cũng vung ra tứ phía, "còn quản mắt cái gì, trước tìm cách đóng lỗ hổng này lại đi, nếu không đám yêu quái kia đến không ngừng a."

Đôi mắt Tuyết Bạch cũng quan trọng, nếu tìm được đôi mắt kia, các nàng cũng không cần quản chuyện trong tháp nữa, mở bí cảnh trực tiếp rời đi, không phải tốt hơn sao?

Nghệ Nhàn suy nghĩ một hồi, chỉ nghĩ được một ý, "Mặc Dạ? có thể khép lại lỗ hổng này?"

Nhưng huyễn thú ám linh kia cũng không có xuất hiện. Hai người nhìn nhau, Tử Hàn quả đoán nói, "đánh nó văng ra ngoài, ta không tin đánh sập bầu trời này nó không chịu xuất hiện, ngươi đến, ta hỗ trợ."

Hỗ trợ sao? Nghệ Nhàn thấy phối hợp cùng Tạ Anh tốt hơn a, dù sao trước lạ sau quen. Nhưng đây là lần đầu phối hợp cùng đại sư tỷ a, hơn nữa là nàng hỗ trợ cho nàng a???

Nghệ Nhàn, "đại sư tỷ, không bằng để ta hỗ trợ ngươi đi?"

Tử Hàn liếc nàng, "bớt sàm ngôn đi."

Nghệ Nhàn cũng không biết đối phương dự định làm gì, vội ngưng tụ lôi linh, nhưng nhìn cái lỗ đen như mực kia, nàng cảm giác không ổn, sau đó lại ngưng tụ ra một viên quang lôi cầu ánh sáng ôn hòa, đang lúc nàng lưỡng lự, một cổ lôi linh vọt vào trong cơ thể nàng, cảm giác tê dại khiến nàng suýt chút té ngã. Nghệ Nhàn ngây người một hồi, liền dẫn lôi linh kia đi quanh người vài vòng, sau khi hấp thụ liền quay đầu đi chỗ khác, suýt chút bị khuôn mặt béo ú mang biểu tình nghiêm trang của Miên Hoa Đường chọc cười.

Đôi mắt đậu đen mở to không chớp nhìn nàng chằm chằm, một cái tay nhỏ ngắn không ngững vỗ vai nàng, ngân quang lôi linh lóe lên từ cơ thể Miên Hoa Đường đang từng chút chảy qua người nàng. Sau lưng Miên Hoa Đường chính là Tử Hàn đại sư tỷ, không cần phóng thêm lôi, toàn bộ đều để trên người Miên Hoa Đường, cứ thả một lần Miên Hoa Đường liền dùng tay nhỏ ngắn đụng lên người nàng, toàn bộ quá trình chân mày đều nhíu lại, biểu tình có thể nói là nghiêm túc cực kỳ.

Nghệ Nhàn lần đầu thấy có người làm như vậy, nếu không phải đang gặp chuyện, nàng sợ là cười thành tiếng rồi.

(Ed: giải thích một chút, là do đại sư tỷ truyền điện cho Miên Hoa Đường, rồi Miên Hoa Đường truyền lại cho Nghệ Nhàn, theo kiểu mớm từng chút á, do sợ Nghệ Nhàn bị điện giật chết he he~ có cái biểu tình của bà Đường nghiêm túc quá, mỗi lần truyền mà nhìn lưng người ta chằm chằm rồi còn nhăn lông mày mặt thì béo ú, nên Nghệ Nhàn suýt chút nhịn không được mà bật cười là vậy á ~)

"Mặc Dạ, ra đi!"

"Nếu không ra, ta sẽ gϊếŧ hết sủng vật của ngươi."

Nghệ Nhàn vội hấp thụ lôi linh, sau đó ngưng tụ thành một viên quang lôi cầu lớn đánh vào lỗ hổng đen, đánh xong liền kéo mọi người hỏa tốc chạy, miễn cho bị quang lôi cầu đánh cho tổn thương.

Kết quả oanh tạc ầm ầm xong, Mặc Dạ không đến, ngược lại Tuyết Bạch đột nhiên xuất hiện, phía sau nàng một đoàn quân tròn tròn trùng điệp kéo đến, rậm rạp tựa như đám bánh trôi trong hồ nước nóng.

Đại khái vì quang linh trên người Nghệ Nhàn, khiến đám tròn tròn kia hiểu lầm nàng là đồng loại. Nàng bị một đám lớn vây quanh kéo đến trước mặt Tuyết Bạch, Tuyết Bạch nhíu mày, "cái này không phải sinh linh trong tháp."

Nghệ Nhàn biến sắc, "có ý gì?"

Tuyết Bạch không còn hai mắt, nhưng lại có thể tìm chính xác vị trí lốc xoáy, "Mặc dù nàng hận nơi này trói buộc nàng, nhưng tuyệt đối sẽ không mở ra thông đạo cửa Tử Linh, hơn nữa nàng cũng không làm được."

Nghệ Nhàn, "cửa Tử Linh?"

Vừa nghe, thì cảm giác được không phải chỗ tốt gì rồi.

Tuyết Bạch, "đó là nơi giam cầm sâu nhất trong lòng đất, có vô số hắc ám sinh linh, chúng nó chán ghét quang, chán ghét mọi sự tốt đẹp. Những thứ này tản ra ám linh nồng nặc, mang đến mùi máu quái vật, ngoại trừ vực sâu, ta thực sự không nghĩ ra được còn chỗ nào có được."

Nghệ Nhàn, "Mặc Dạ cũng thuộc về hắc ám, sao ngươi có thể tin chắc là không có người giúp Mặc Dạ mở cửa Tử Linh như ngươi đã nói? nếu hiện tại đã mở thì sẽ ra sao?"

Tuyết Bạch, "chúng ta biết ở đây có một phần vực sâu. Hơn nữa Tử Linh có nhiều cái, nếu mở ra toàn bộ, sinh vật hôi thối dưới vực sâu sẽ cuốn sạch toàn bộ đại lục, ngươi cảm thấy thế nào?"Sinh linh đồ thán.

Nghệ Nhàn thấy vẻ mặt nàng ngưng trọng, tâm tình cũng nặng nề theo, thấy Tuyết Bạch không giống nói đùa, "nếu Mặc Dạ mở thì sẽ thế nào? làm sao đóng được cửa Tử Linh?"

Tuyết Bạch lướt qua hướng nàng, tuy biết đối phương không có mắt nhìn, nhưng Nghệ Nhàn vẫn biết đối phương đang nhìn mình nói, "Lần trước bị ngươi đánh tan là ba phần ám linh nàng ngưng tụ thành, mặc dù bản thể nàng không bị gì, nhưng sẽ phải chịu thống khổ phản hệ, ngươi cảm thấy thiếu đi ba phần linh lực, nàng có thể còn mở được cửa Tử Linh sao?"

Nghệ Nhàn cũng không dễ bị thuyết phục như vậy, "nếu như vậy, vậy không bằng gọi nàng ra đi, hỏi thì biết thôi."

Tuyết Bạch, "được."

Trong lúc đó ở chỗ này, đám tròn tròn được Tuyết Bạch ra lệnh, liền sưu sưu chạm vào đám ám linh yêu quái, chúng nó dùng thân thể mềm mại chống lại móng tay sắc bén của đám yêu quái ám linh.

Nghệ Nhàn đột nhiên lo lắng thay chúng lau mồ hôi lạnh một cái. Không ngờ, chỉ một lát sau, liền hiện ra một cái la hán trận, nhắm về phía một con yêu quái ám linh đứng cách xa, liền phủ quang linh xuống bao trùm thành từng lớp, tựa như tấm lưới vết sạch toàn bộ yêu quái ám linh.

Nghệ Nhàn, "..."

Thực sự là hảo thủ bút, hảo thủ đoạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.