Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 121: Kịch bản



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường lui phía sau của Nghệ Nhàn bị chặn lại, cổ tay bị Văn Ca gắt gao chế trụ, hai mặt giáp công tiến thoái lưỡng nan. Trong lúc phải đối mặt với cái chết, nàng chợt nhớ đến khi tới thế giới này, không biết vì sao trong đầu nàng hiện lên lúc khi ở thú nhân tộc cùng Lam Đồng và tiểu gia hỏa ngắn ngủi vài tháng.

Khi quang lôi cầu rơi xuống, mỗi phút giây tựa như bị kéo dài ra. Văn Ca thỏa mãn cười to, biểu tình dữ tợn, không được, người sống trước mắt không thể mất ngay tức khắc được, có nắm tay kéo đi cũng vô ích, hết thảy đều dừng ở khuôn mặt kinh ngạc kia, vẻ mặt không dám tin.

Rầm -- Rầm - Rầm --

"Ca Nhi!"

Tiếng hét vô cùng bi thống, bi thương như bị mất đi thứ gì quan trọng nhưng lại bị che lấp trong âm thanh của sấm sét, vòng tròn bên dưới bị Nghệ Nhàn đánh thành một cái hố, thi thể yêu quái bay khắp nơi, chất lỏng đen bay khắp nơi.

"Tiểu sư muội!"

"Nghệ Nhàn!"

Vào lúc thời khắc nguy hiểm, Nghệ Nhàn chợt nhớ đến huyễn thú quyết bị nàng ném lên chín tầng mây, dưới tình thế nguy hiểm liền biến thành một con chim sẻ. Nhưng nghĩ lại cũng thấy huyễn thú quyết này thật nguy hiểm, một con chim sẻ sợ là không thể tránh được vụ nổ lớn như vậy. Thoát khỏi cản trở Nghệ Nhàn vội biến thành người, căn bản không kịp phóng lồng năng lượng, liền bị lực xung kích đánh bay.

Dù vậy, Nghệ Nhàn cũng rất sợ mình bị ám linh yêu quái xé xác, đau nhức trên người khiến nàng hiểu rõ, nàng cắn răng xoay người, nhìn bầu trời không còn sương đen, mơ hồ còn thấy Lam Đồng đang ôm một tiểu hài đang chạy về phía nàng, cảm giác như nàng ra ngoài liều mạng kiếm tiền, đại sỏa tử ở nhà trông hài tử.

Với hình thể của Lam Đồng nếu để ở nhà trông hài tử sợ là sẽ ủy khuất như cái tiểu tức phụ. Nháy mắt Nghệ Nhàn bị cái suy nghĩ này làm cho vui vẻ, nụ cười này khiến nàng phun ra vài ngụm máu, nói chung vui quá hóa buồn a.

"Nghệ Nhàn, ngươi sao rồi?"

"Không ổn."

Nghệ Nhàn biết rõ uy lực của quang lôi cầu, nhất là lần này cách quá gần, không kịp thoát đúng lúc, không khiến mình chết đã là may mắn lắm rồi. Nàng còn nghĩ mình sinh ảo giác, nhưng nghĩ đến âm thanh điếc tai này cũng không thấy lạ khi Lam Đồng chạy đến, "Văn Ca chết chưa?"

Lam Đồng ngồi xuống ôm lấy nàng, mặt lạnh cắn răng nói, "hài cốt không còn."

Môi giới của vực sâu đã chết, không còn gì đáng ngại.

Nghệ Nhàn nghe được tin tức tốt, thần kinh liền thả lỏng, nghiêng đầu hoàn toàn mất ý thức trong lòng Lam Đồng.

...

Chờ có ý thức lại lần nữa, Nghệ Nhàn cảm giác toàn thân thoải mái, tựa như tắm biển phơi nắng, khiến nàng muốn ngủ thêm, nhưng lại bị âm thanh ồn ào xung quanh quấy nhiễu không thể ngủ tiếp, tựa như tiếng động cơ chạy, ngoại trừ kêu to tên nàng thì không có gì khác nữa.

"Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn."

"Nghệ Nhàn, hu hu hu."

"Miên Hoa Đường?"

"Nghệ Nhàn."

Nghệ Nhàn bị âm thanh của Miên Hoa Đường quấy nhiễu, còn thêm di chứng bị lôi đánh. Nàng không thể không mở mắt ra, tiểu mã đang vỗ cánh ở trên đỉnh đầu nàng phát quang, Miên Hoa Đường tiểu béo ú ngồi bên cạnh thì cứ thì thào mãi, thì thào mãi thì thôi đi, Miên Hoa Đường còn muốn vươn bàn tay béo ú ngắn ngủn đến đánh nàng một cái, dường như sợ nàng ngủ không tỉnh lại. Ngân Bảo đại nhân ngồi trên vai Miên Hoa Đường, lo lắng nhìn nàng.

Niệm Vân Âm, "ngươi tỉnh rồi a."

Nghệ Nhàn thấy Niệm Vân Âm ở đây, liền ngồi dậy sau đó kinh ngạc nhìn tay của mình, từ khi nào năng lực khôi phục của nàng lại mạnh như vậy? dường như hiểu được nghi ngờ của nàng Niệm Vân Âm nhìn về phía xa nói lớn, "ta thấy ngươi chọc phải người điên a, nàng thấy ngươi hôn mê bất tỉnh, đoạt lấy Tuyết Bạch từ tay ma linh đang sững sờ đến chữa thương cho ngươi, nếu không ngươi nghĩ sao mình có thể khôi phục nhanh như vậy?"

Người điên này, dĩ nhiên là Lam Đồng a.

Nghệ Nhàn tâm tình phức tạp, "y thuật ở thú nhân tộc các nàng lạc hậu, nàng sợ ta sẽ chết."

Đối với chuyện hai người các nàng, Niệm Vân Âm chỉ có một chữ.

Xa xa Lam Đồng, Tử Hàn, Tạ Anh đang đánh túi bụi với lão già hắc y, những người còn lại thanh lý đánh yêu quái kia, còn Tuyết Bạch và Mặc Dạ đang ra sức vá lại lỗ hổng.

Chỉ có nàng trong nhóm bị thương nên phải nghỉ ngơi, Nghệ Nhàn nhìn vết thương bị cào trên tay mình, chỉ còn vết sẹo nhưng dường như chưa thể khỏi hẳn, "Niệm Vân Âm, ta hỏi ngươi một việc."

Niệm Vân Âm, "hả? chuyện gì?"

Nghệ Nhàn nhập môn khá trễ, tu luyện hoàn toàn tự mình đánh bậy đánh bạ, mặc dù nàng chậm tiêu ở phương diện này, nhưng cũng chưa từng thấy qua máu người có thể tinh lọc ám linh. Nàng lưỡng lự nhiều lần, cuối cùng vẫn nói ra miệng, "Niệm Vân Âm, ngươi nói, nếu là máu của lôi linh sư sẽ ẩn chứa lôi linh cường đại chứ?"

Niệm Vân Âm nhìn nàng như kẻ ngốc, "Nghệ Nhàn, ngươi thực sự không sao đó chứ?"

Nghệ Nhàn đỡ trán, biết hỏi vấn đề này thì mình sẽ giống kẻ ngốc, "ngươi coi như vừa rồi ta không nói gì đi, phải rồi, ngươi tìm được đôi mắt của Tuyết Bạch chưa?"

Niệm Vân Âm, "giờ mới chịu nghĩ đến chuyện này? ta còn tưởng ngươi có tình cảm với chín tầng tháp không muốn về."

Nghệ Nhàn, "làm gì có, ta đối với chín tầng tháp không có hứng thú gì."

Trước kia dùng hết sức để vào bí cảnh này, cũng vì ở Thanh Sơn Tông quá nhỏ nhoi. Không muốn bị cạnh tranh qua đầu, hiện tại thì chỉ muốn quay về ngủ ba ngày ba đêm cho đã.

Niệm Vân Âm thấy khuôn mặt nàng uể oải, "tìm được, nhưng, hai đôi mắt không còn nguyên dạng nữa, ngươi nên nghĩ cách nói chuyện với quang linh huyễn thú kia đi?"

Nghệ Nhàn lại bắt đầu thấy đau đầu, "là thứ không thể thiếu trong trận pháp đúng không?"

Niệm Vân Âm sụt sịt không ngừng, "ngươi có nghĩ đến có người dùng mắt của hai huyễn thú này luyện chế thành âm dương châu ngăn cản lẫn nhau chôn vào pháp trận chưa? Cho dù trận bị hủy, thì âm dương châu cũng đã hình thành, cũng không thể trả lại cho Tuyết Bạch hay Mặc Dạ được nữa. Còn chưa nói trận trong trận ta căn bản không có cách hủy, nó gắn liền với sinh mệnh của chín tầng tháp này."

Nghệ Nhàn nghe Niệm Vân Âm nói như vậy, cũng biết đây là vấn đề không hề nhỏ, liền thẳng thắn hỏi tiếp, "vừa rồi các ngươi có nói điều kiện với Tuyết Bạch và Mặc Dạ rồi chứ, hiện tại, kẻ thù ở ngoài đã được chúng ta hợp lực xua đuổi, chúng ta cũng không còn mắt của Tuyết Bạch nữa, cái này coi như do ta ngủ quên đi."

Niệm Vân Âm không ngờ vào lúc quan trọng Nghệ Nhàn lại nói đùa, "khi đó mỗi người ở đây đều đang liều mạng, làm gì có ai còn tâm tình đi nói điều kiện. Huống chi, ngươi là quang linh ngự thú sư duy nhất của chúng ta, đi đàm luận với quang linh huyễn thú càng thuận tiện hơn. Nếu nó thực sự không cho đi, ngươi cứ ký khế ước với nó, nhất định nó sẽ nghe theo ngươi."

Nghệ Nhàn, "..."

Ngươi sao có thể tùy tiện muốn ký là ký được với huyễn thú hóa hình người a?

Nghệ Nhàn tránh không được lại nghĩ đến Tử Hàn đại sư tỷ, nghĩ đến khi đó nàng luôn nhớ về hắc long kia, luôn mong sau khi mình mạnh lên, nếu gặp lại được hắc long kia sẽ ký khế ước, nhưng mà.... gặp lại, thì nàng lại không dám ký khế ước nữa. "ngươi cũng hại ta, ta từ trước đến giờ thâm minh đại nghĩa, chỉ cần bọn nó không gây họa lớn cho ta là được, sau này muốn thành người, muốn gả đi hay muốn đi chỗ khác sống ta đều đồng ý."

Đến cả các chuột tiểu đệ cùng Ngân Bảo đại nhân còn có nhân tính nàng đã có thể tiếp thu, đâu còn gì mà không thể nữa a.

Ngân Bảo đại nhân phi một cái tiến đến khuôn mặt của Nghệ Nhàn cọ cọ khuôn mặt nàng, Miên Hoa Đường học theo dời qua một bên mặt khác, dùng sức cọ lấy cọ để, khiến mặt Nghệ Nhàn phát đau.

Nghệ Nhàn cũng vì da mặt mỏng của mình mà suy nghĩ, vội nhéo mặt của Miên Hoa Đường, "Miên Hoa Đường, muốn đi giúp đại sư tỷ không?"

Niệm Vân Âm ở một bên chọc ghẹo, "Miên Hoa Đường rất thích đại sư tỷ, vừa rồi muốn chạy theo đại sư tỷ, bị ta ép ở lại bảo vệ ngươi đó, tiện đường đánh thức ngươi luôn."

Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, thảo nào bên tai vẫn luôn có người gọi tên nàng, không biết còn sợ là có người đang gọi hồn nàng, "Miên Hoa Đường, nếu không ngươi hợp tác cùng tiểu thiên mã đi, thế nào?"

Lần trước ngoài ý muốn lại nghe thấy Lam Đồng và Miên Hoa Đường gọi là "tiểu thiên mã" Nghệ Nhàn nhịn không được suy nghĩ, từ khi đỡ đẻ cho đến giờ, nàng còn chưa cho tiểu thiên mã này một cái tên, nàng còn tưởng phụ mẫu của độc giác thú sẽ cho nó cái tên, không ngờ hai độc giác thú kia như là ủy thác, đem tiểu thiên mã ném cho nàng vừa tiện lợi lại khỏi lo nhiều.

Sinh ra chết non, cầu sống trong cái chết.

Đại đạo ngũ thập, thiên diễn tứ cửu, nhân độn kỳ nhất.

Nghệ Nhàn, "tiểu mã, ta lấy cho ngươi một chữ Diễn, Quang Diễn, ngươi thích chứ?"

Tiểu mã, không đúng, Quang Diễn vui vẻ bay đến trước mặt Nghệ Nhàn, thu cánh ôm chặt lấy nàng, biết rõ Quang Diễn là hồn thể, không ôm được nàng, nhưng Nghệ Nhàn vẫn không nhịn được sờ sờ vỗ vỗ tiểu gia hỏa này, muốn vươn tay kiểm tra đôi cánh xinh đẹp này, cánh chim nhẹ giật, sờ lên rất mềm mại, nàng sờ một chút liền cảm giác không sai sai, "Quang Diễn, hiện tại ngươi có thể ngưng tụ thực thể kéo dài rồi a?"

Âm thanh Quang Diễn mềm mại, so với âm thanh của Miên Hoa Đường không kém cạnh gì, "ân a, ở chỗ này ta có thể duy trì thời gian dài hơn."

Niệm Vân Âm sợ Nghệ Nhàn làm chưởng quỹ phủi tay, vội nhắc nhở "Nghệ Nhàn, đừng có lười biếng, nên đến nói chuyện với quang linh huyễn thú kia đi, ta đi cùng ngươi."

Người ở đây không kịp chờ đều muốn quay về, Nghệ Nhàn không biết sau khi quay về, nàng và Lam Đồng sẽ như thế nào? nhân tộc và thú nhân tộc có ân oán nhiều năm. Hiện tại cũng không có cách nào, ở trong bí cảnh còn có thể lừa mình dối người, nhưng khi trở về rồi...

"Được, đến khi đó ta không được ngươi lên."

Nghệ Nhàn kỳ thực cũng không tin Tuyết Bạch đồng ý với các nàng, cho dù Tuyết Bạch đồng ý, còn phải được sự đồng ý của Mặc Dạ ám linh huyễn thú kia nữa, nàng thậm chí còn chuẩn bị tâm lý khi hai huyễn thú này không chịu nói chuyện, không ngờ sau khi nàng đem chuyện trận trong trận nói ra, đối phương lại đồng ý.

"Ngươi thực sự đồng ý mở cửa bí cảnh cho chúng ta đi?"

"Phải, nhân tộc, ta không ngờ ngươi lại vì chúng ta tận tâm tận lực, thiếu chút bỏ mạng, lần này nguy cơ có thể giải trừ, đều do nhân tộc các ngươi lực mạnh hỗ trợ, ta cùng Mặc Dạ vô cùng cảm kích."

Nghệ Nhàn cùng Niệm Vân Âm nhìn nhau, vô cùng mừng rỡ, "cảm tạ."

********

"Lại để lão già này chạy thoát." Tử Hàn đại sư tỷ nóng nảy dậm một cước xuống đất, chỗ đó rất nhanh kết băng, băng đâm nửa ngày cũng không có gì. Không biết nhớ đến cái gì, Tử Hàn đại sư tỷ liếc xéo Nghệ Nhàn, "ngươi không phải cũng giống hắn, tới thử một chút đi!"

Cả người đi xuyên qua vách tường sao?

"Ách..." Nghệ Nhàn tối đa cũng chỉ biết dịch chuyển tức thời mà thôi, còn dùng thân thể đi xuyên đá thì nàng chưa từng thử qua, nàng theo bản năng lùi về sau, ánh mắt nhìn chung quanh cũng không tìm được Chung Lâm sư huynh, nhất thời tứ cố vô thân, "đại sư tỷ, ta ta còn chưa đến mức đó."

Tử Hàn trợn mắt nhìn, cảm giác dường như hận thép không rèn thành sắt, Nghệ Nhàn vô ý thức lại lùi về sau mấy bước, "Ngươi --"

Nghệ Nhàn đã thăm dò tính khí vị đại sư tỷ này, biết nghe lời là tốt nhất, nên thành thật nói, "ta thiên tư ngu dốt, có vài việc chưa hiểu thấu đáo, sau khi về ta nhất định sẽ khắc khổ nghiên cứu, tranh thủ lúc còn sống đuổi theo tu vi đại sư tỷ."

Tử Hàn định nói lại bị cướp trước, khó chịu hừ hai tiếng, "sinh thời, ngươi nghĩ hay lắm, cho ngươi tối đa là mười năm, ngươi đừng quên điểm cống hiến của ngươi."

Điểm cống hiến?

Nghệ Nhàn vừa nghĩ đến điểm cống hiến, tựa như nợ mấy trặm triệu vậy a, mắt tối sầm lại nhịn không được ôm đầu.

Lão già hắc y chui xuống đất trốn, đám yêu quái cũng biến mắt không còn, Tuyết Bạch liên thủ cùng Mặc Dạ chặn lại lỗ hổng từ lốc xoáy.

Tử Hàn, Tạ Anh thì đi tìm các sư huynh sư tỷ đang tản mác, Lam Đồng thì đi triệu hoán các thú nhân trong tộc nàng, mọi thứ đều đâu vào đó, duy nhất chỉ còn lại Nghệ Nhàn và Niệm Vân Am, nhất thời không có ai đến quấy rối các nàng, Nghệ Nhàn cùng Miên Hoa Đường tiểu gia hỏa ngồi xem mọi người chuẩn bị.

"Niệm Vân Âm, ngươi nghĩ coi chúng ta đã ở đây bao lâu rồi?"

"Thời gian ở bí cảnh khác với ở ngoài, nếu tính theo thời gian bên ngoài của chúng ta thì, hẳn là qua hai ba tháng rồi."

Nghệ Nhàn nhìn xuống gò má Niệm Vân Âm, "Niệm Vân Âm, ngươi có người nhớ nhung rồi sao?"

Niệm Vân Âm cười một cái, "đương nhiên."

Nghệ Nhàn âm thầm may mắn trên đời này người nàng cần nhớ nhung không quá nhiều, ngoại trừ Tiểu Nhã, sợ là chỉ còn Tiểu Lam, cũng không biết vật nhỏ này sống có tốt không? có được ăn ngon không? săn mồi tốt hơn chưa?, "ngươi đối với những người khác sắc mặt không đổi, vì sao chỉ đối với Tiểu Nhã là đặc biệt, không lẽ còn có chuyện gì khác?"

Niệm Vân Âm liếc nàng một chút, hồi lâu đến khi Nghệ Nhàn còn tưởng Niệm Vân Âm sẽ không mở miệng nói, "linh căn của ta bị đào lúc đó Tiểu Nhã đang ở bên cạnh ta, người kia định lấy mạng của ta, nhưng Tiểu Nhã cực lực ngăn cản, kéo lại.... lúc này mới liên lụy mộc linh căn của nàng bị phế. Ta khi đó.... ý chí sa sút, luôn cảm thấy ai cũng hại ta, ai cũng không tin, duy chỉ có nàng, chỉ có nàng --"

Nghệ Nhàn lại nghe trong miệng Tiểu Nhãn phiên bản không giống như vậy, sau đó nhớ đến chuyện ba vị luyện đan sư từng nói qua, "Ký ức Tiểu Nhã... bị hao tổn."

Niệm Vân Âm thoải mái cười nói, "đúng vậy, bất quá Tiểu Nhã vốn nhát gan, có vài việc quên liền quên."

Nghệ Nhàn biết chuyện này có năng liên quan đến Tạ gia, vừa nghĩ đến Tạ gia sốt ruột, cũng không quên nghĩ đến Tạ Vũ, "Tạ Vũ đâu? ta nhớ trước khi hôn mê hắn còn chưa chết?"

Niệm Vân Âm thấy bộ dạng nàng nghiến răng nghiến lợi muốn ăn thịt người buồn cười nói, "sao ta không biết ngươi có hận ý với Tạ Vũ lớn như vậy? trước đó không phải ngươi còn nể mặt Tạ Anh tha cho hắn một mạng sao?"

Nghệ Nhàn mài răng, "chính hắn tìm đường chết, trách không được người khác, phải rồi, hắn chết thế nào?"

Niệm Vân Âm thấy Lam Đồng đang đi về phía này, "chính chủ đến rồi, không ngại thì hỏi người trong cuộc đang tới kìa."

Lam Đồng thấy Nghệ Nhàn lười biếng ngồi, khom lưng tiến đến chỗ gót chân nàng, vùi đầu vào cổ nàng ngửi, xa xa nhìn lại tựa như một đôi yêu nhau đang diễn cảnh triền miên, "đừng ngửi, thương ta lành rồi."

Lam Đồng vươn tay kéo nàng dậy, "tộc nhân đến rồi, nhân tộc các ngươi bên kia cũng đã đủ. Nghệ Nhàn, chúng ta về thôi."

Nghệ Nhàn không biết đại sỏa tử này nói về đâu, đến khi đó phải làm sao, "Niệm Vân Âm nói ta hỏi ngươi, Tạ Vũ chết thế nào?"

Lam Đồng không vui, nhíu mày dường như không muốn nhắc đến Tạ Vũ, Nghệ Nhàn không thể làm gì khác là kéo tay áo Lam Đồng, "ta rất tò mò, ngươi nói cho ta biết đi."

Vẻ mặt Lam Đồng nhìn nàng hết cách, "bị ta chặt đầu."

Nghệ Nhàn sửng sốt một hồi, không ngờ đến Tạ Vũ phải nhận kết quả như vậy, ánh mắt nàng liếc lung tung, trong đám người cực nhanh thấy được Tạ Anh. Tạ Anh đang bình tĩnh ung dung nhìn các sư đệ Minh Vọng Phong báo cáo gì đó, dường như cảm nhận dược ánh mắt Nghệ Nhàn, cũng hướng các nàng liếc lại, sau đó nhanh chóng bỏ qua một bên.

"Chuyện này, Tạ Anh biết không?"

"Biết, nàng nhìn ta chặt đầu Tạ Vũ xuống."

Nghệ Nhàn hít vào một hơi, "Lam Đồng, sau này cẩn thận Tạ Anh, nhất là người Tạ gia."

Lam Đồng gật đầu, "trước đó ngươi có nhắc nhở qua, ta nhớ rõ."

Nghệ Nhàn biết có lúc người này đem lời này coi như gió thoảng bên tai, nhớ cái gì mà nhớ, phải thực sự làm mới được a.

Mọi người tập hợp lần nữa, tựa như qua mấy đời, trước kia dòng người trùng điệp phân chia tiến vào bí cảnh, không ngờ sau vài tháng, lần nữa tụ tập ở đây nhân số không đến phân nửa.

Nghệ Nhàn đếm qua, phát hiện nhân tộc chiếm số lượng ít đến thấy thương, còn lại năm mươi sáu mươi người, Minh Vọng Phong cùng Sí Diễm Phong hợp lại chỉ còn hai mươi người. Người của Vân Miểu Phong cũng mất đi một nửa, kết quả tỉ lệ bên này vẫn cao hơn một chút.

Cuộc rèn luyện bí cảnh lần này, hao binh tổn tướng. Nhân tộc cùng thú nhân tộc không thắng, thua thảm.

"Có thể còn có người ở lại bí cảnh, chờ một hồi chúng ta dùng chìa khóa mở bí cảnh, nếu có người còn ở lại đây, thì sẽ không còn cơ hội ra ngoài nữa," Tử Hàn lộ vẻ mặt nghiêm túc liếc mắt nhìn mọi người ở đây, "Lam Đồng, thú nhân tộc các ngươi chuẩn bị xong chưa?"

Lam Đồng quay đầu nhìn thoáng qua tộc nhân của mình, sau đó hướng lên trời gầm to một tiếng, âm thanh đinh tai nhức óc. Tiếng gầm truyền đi cực xa, tựa như tiếng vang, "chúng ta đã chuẩn bị đủ, có thể."

Tử Hàn nhìn Tuyết Bạch và Mặc Dạ gật đầu, "phiền các ngươi mở cửa giúp chúng ta, vô cùng cảm kích."

Tuyết Bạch cùng Mặc Dạ lúc lên lúc xuống, mỗi người ngưng tụ linh lực ở trên không xé rách một lỗ tựa như cửa kim loại ở tầng thứ tư, bất quá cửa này nhìn thực sự không giống bình thường, "kế tiếp cần hai chìa khóa trong tay các ngươi."

Tử Hàn cùng Lam Đồng đồng thời đem chìa khóa ném lên, hai chìa khóa phân biệt trái phải, rồi từ quang linh cùng ám linh xuyên qua, vây quanh cánh cửa một vòng, sau đó liền hợp thể, rắc một tiếng liền xuất hiện một vòng xoáy có thể chứa được hai người tiến vào."

Tuyết Bạch cười nói, "rời khỏi bí cảnh, hiện tại được rồi."

Tử Hàn thuận tay vung lên, "thú nhân tộc là bằng hữu Thanh Sơn Tông chúng ta, mời các ngươi đi trước."

Lam Đồng liếc nhìn Nghệ Nhàn, "đã có thể chứa được hai người không bằng nhân tộc bên trái, thú nhân bên phải, như vậy mới là công bằng, thú nhân chúng ta đối đãi bằng hữu luôn là như vậy."

Nghệ Nhàn thấy hai bên nhường nhau, cảm thấy nếu là hữu nghĩ thứ nhất chắc thứ hai thành thi đấu quá. Hiện tại khách khí sợ là ra khỏi bí cảnh thành chém gϊếŧ a. Hai người ngươi một câu ta một câu, những người khác sớm đã chờ dài cổ, có thể thấy nhớ nhà lắm rồi a, "đại sư tỷ, ta thấy ý này của Lam Đồng cũng hay, chúng ta đi bên trái, các nàng đi bên phải, đều được a."

Tử Hàn, "vậy cũng được, ngươi ta đi cuối cùng."

Chung Lâm - Vân Miểu Phong dẫn đội, dựa theo lúc xếp hàng, từng đôi ly khai chỗ này.

Tuyết Bạch ở một bên hạ giọng nói với Nghệ Nhàn, "lần sau nếu các ngươi muốn vào bí cảnh, thì dùng hai chìa khóa kia là có thể vào được, nhưng nhớ kỹ, phải giữ chìa khóa cho cẩn thận."

Nghệ Nhàn đánh giá lần trước mở thủy ấn bí cảnh đại khái cũng như vậy, không khỏi hiếu kỳ, "Tuyết Bạch, ngươi có gặp ai bị nhốt ở đây vài chục năm chưa?"

Tuyết Bạch, "có."

Nghệ Nhàn định hỏi, nhưng mọi người đều đã rời bí cảnh gần hết.

Miên Hoa Đường vèo vèo chui vào ngực Tử Hàn đại sư tỷ, còn thúc giục, "Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn."

Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng sánh vai nhảy vào bí cảnh, đang còn lo lắng khi về Thanh Sơn Tông phải làm sao, không ngờ một chân đột ngột bị kéo lại, nàng cố nhấc nhiều lần cũng không được, cúi đầu nhìn lại thấy lão già hắc y chui xuống đất không biết từ khi nào xông lên, có thể vẫn núp quanh đây, chờ cơ hội tốt nhất a, "muốn đi cũng được, phải mang ta ra ngoài theo!"

Lam Đồng đi trước Nghệ Nhàn một bước, nhìn lại phát hiện Nghệ Nhàn nửa người còn ở trong bí cảnh, mà cửa bí cảnh đang dần nhỏ lại, hiện tại chỉ đủ chứa một người, "Nghệ Nhàn ngươi làm sao vậy?"

Tử Hàn, "giở trò quỷ gì a? bí cảnh nhanh đóng cửa rồi."

Nghệ Nhàn ngưng tụ quang linh đánh lão già hắc ý đang túm chân nàng nhưng vẫn không được, người này thà rằng bị quang linh tinh lọc chịu cảm giác đau đớn nhiều lần, hắn cắn răng trán nổi gân xanh, cũng ráng ôm chặt chân nàng, vẻ mặt hắn hung ác nham hiểm, khuôn mặt dữ tợn, dường như nhìn ra Nghệ Nhàn có ý định chặn lại ở đây, "không mang ta đi, vậy chôn cùng Ca nhi đi!"

Ca Nhi?

Nghệ Nhàn đột nhiên bị hắn kéo lại, cả người rơi xuống, không ngờ cửa trước mắt nàng chỉ thiếu một bước nữa là qua cửa.

Lam Đồng, "Nghệ Nhàn!"

Lam Đồng chợt biến thành đại sư tử lần nữa vọt vào cánh cửa bí cảnh đang khép lại.

"Lam, quay lại!"

Tử Hàn rầu rĩ, "là lão già kia chơi khăm, lúc đầu ta nên bóp vỡ đầu hắn a -- Miên Hoa Đường, vào bắt chết lão già đó phi chết cho ta."

Khi cánh cửa bí cảnh chuẩn bị khép lại, Miên Hoa Đường vèo một cái bị Tử Hàn ném vào trong, bí cảnh nhanh chóng thu nhỏ lại thành một điểm mắt thường có thể nhìn thấy, sau đó thì dần biến mất. Hai chìa khóa trên không rơi xuống, Tử Hàn xoay người tiếp được, nhìn thoáng qua, "trong này có một cái của Lam Đồng đoạt được, ta tin tưởng nàng cùng Nghệ Nhàn có thể sống sót quay về, đến khi đó ta sẽ tự tay giao cho nàng."

Các thú nhân đang trong trạng thái đau lòng, nhất thời không có ai nghĩ đến chuyện tranh cướp sở hữu chìa khóa với Tử Hàn.

******

"Ngân Bảo đại nhân."

Ngân Bảo đại nhân không ngừng phóng tơ, kết quả tơ nhện không có điểm bám vào, rất nhanh rơi rớt trong không trung, tùy gió thổi loạn, thậm chí còn có một chút dính vào người các nàng.

Ngân Bảo đại nhân cố lay miệng túi huyễn thú, "Nghệ Nhàn, không được."

Nghệ Nhàn hoàn toàn rơi xuống, cảm giác rơi xuống vẫn đang theo nàng, nàng không cảm nhận được quang linh xung quanh, cũng không có ánh sáng nhu hòa, nàng hình như tiến vào một chỗ khác.

Tầng thứ chín!!!

Chính là chỗ trong miệng Tuyết Bạch cùng nhiều người nói cửu tử nhất sinh, đến nay vẫn không có ai còn sống rời đi được, tầng tháp thứ chín. Nghệ Nhàn không biết nên cười hay nên khóc, vận khí này của nàng có thể là quá nghịch thiên rồi không? bên ngoài nhiều người nghĩ mọi cách để đi vào tầng cuối cùng của tháp nhưng vẫn không thể đến được, còn nàng chỉ mong ở thế giới này có chỗ đứng, lại vô tình bị kéo vào chỗ này.

Nháy mắt Nghệ Nhàn nổi điên muốn hành hạ chết hắc y nhân kia, thiên đao vạn quả hắn? dùng roi đánh nát thi thể? nhưng người vừa rồi ôm chân nàng đã không thấy bóng dáng. Xung quanh vắng vẻ, đừng nói một tia hồi âm, cả thế giới dường như cũng không có tiếng động.

"Ngân Bảo đại nhân, ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?"

"Nghệ Nhàn, không nghe thấy được âm thanh khác."

"Có tiếng gió không?"

Nghệ Nhàn chỉ có thể dùng cách này để đảm bảo chính mình không phải một mình, nàng còn có tiểu đồng bọn đi cùng, không chỉ một mình. Rất nhanh liền nghe chuột nhỏ run rẩy đáp lại, nhất thời nàng cảm giác mình không thể như vậy, nếu nàng cảm thấy sợ hãi, Ngân Bảo đại nhân cùng Quang Diễn phải làm gì đây? hôm nay nàng mới cho Quang Diễn cái tên, mặc dù chỗ này là cửu tử nhất sịnh, nhưng chí ít còn có một chút tia hy vọng.

Nghệ Nhàn, ngươi không thể buông tha được!

Nghệ Nhàn, "Quang Diễn, cho ta chút ánh sáng."

Quang Diễn liền bay ra từ trong đầu nàng, hai cánh vung lên nháy mắt đem xung quanh chiếu sáng, thân thể nàng đang rơi xuống, đại khái thấy không gian xung quanh đang lơ lửng từng mảng nhỏ, những mảng nhỏ đủ mọi kiểu dáng.

Nghệ Nhàn, "những thứ này là gì?"

Đơn giản nàng chỉ hiếu kỳ, lại không dám đưa tay chạm vào.

Ngân Bảo đại nhân chợt thò đầu ra, "Nghệ Nhàn, hình như ta nghe thấy tiếng Miên Hoa Đường kêu."

Nghệ Nhàn cẩn thận nghe một hồi, "chắc là nghe nhầm, Miên Hoa Đường đã ra khỏi bí cảnh rồi," sau này nếu nàng không ra được, khế ước giữa nàng và Miên Hoa Đường nên làm gì đây?"

"Phi chết hắn, phi chết hắn."

"Hu hu hu, Nghệ Nhàn, tiểu thiên mã."

".... hình như đúng là âm thanh Miên Hoa Đường."

Nghệ Nhàn có chút kích động, "Ngân Bảo đại nhân, ngươi phát có phát hiện Miên Hoa Đường dường như có thể nói một câu liên tục rồi."

Ngân Bảo đại nhân dùng móng vuốt áp lên mặt mình, "nàng đến giờ vẫn chưa gọi tên bản đại nhân a."

Nghệ Nhàn, "Ngân Bảo đại nhân, Miên Hoa Đường lúc đầu còn phục chế lời của ngươi, nàng không phải là không biết gọi tên ngươi, mà là nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì."

Tựa như ngôn ngữ xuyên quốc gia, vô cùng đặc biệt.

Miên Hoa Đường một đường thì thào, âm thanh ngày càng gần, rất nhanh tìm được các nàng, còn uỵch uỵch vọt đến, "phi chết hắn, phi chết hắn, phi chết, Nghệ Nhàn."

Nghệ Nhàn đang rầu rĩ nhìn thấy Miên Hoa Đường béo ú, liền vui vẻ lại, "Miên Hoa Đường, ta ở đây."

Chân mày Miên Hoa Đường uốn thành ba đạo, đôi mắt đậu đen nghiêm túc nhìn xung quanh, tựa như đang tìm kiếm gì đó, "đại sư tỷ, phi chết hắn, phi chết hắn, phi chết."

Nghệ Nhàn dường như biết tiểu gia hỏa này đang nói gì, chỉ cần Tử Hàn đại sư tỷ nói gì thì sẽ lặp lại như vậy, thấy hai cánh tay béo ụ của Miên Hoa Đường vỗ vỗ khắp nơi, đem những mảnh nhỏ đang trôi lơ lưng trên không đánh tan, mảnh nhỏ tiêu thất, hóa thành bụi bặm, cứ vậy tản mát theo nàng rơi xuống.

Nghệ Nhàn, "khi nào chúng ta hạ xuống?"

Đáp án không ai cho nàng biết, Nghệ Nhàn cũng không biết nơi này ngoại trừ nàng thì còn có ai, hay chỉ có mỗi lão già hắc y kia? còn còn khí linh của chín tầng tháp đã khai linh trí hắn từng nói?

Bị khí linh trêu chọc gây sự sở tác sở vi có thể thấy được, nó cũng không phải dạng hiền lành gì.

Nghệ Nhàn chịu không nổi nơi trống rỗng này, nàng cố gắng nghĩ cách dụ khí linh ra ngoài, sợ là lúc này tên kia đang trốn đâu đó quan sát vẻ mặt của nàng.

Như vậy, Nghệ Nhàn liền kiềm chế lại chút tâm tình không yên của chính mình, liền ngồi xếp bằng, tùy ý để chính mình rơi xuống, ngược lại cũng không biết mình rơi ở chỗ nào, rơi vào lúc nào, đã đến đây thì an tâm đi thôi, "thay vì suy đoán lung tung, không bằng ngồi ty luyện."

Miên Hoa Đường, "Nghệ Nhàn, ta yêu ngươi, ngươi yêu ta không?"

Nghệ Nhàn, "???"

Ngân Bảo đại nhân vèo một cái liền rời túi huyễn thú, Quang Diễn bay lượn xoay quanh trước mặt nàng. Đối mặt với ánh mắt dò xét của Ngân Bảo đại nhân và Quang Diễn, tâm tình Nghệ Nhàn cũng rối bời, không hiểu nhìn thoáng qua vật nhỏ trong ngực, Miên Hoa Đường cũng đang ngẩng đầu lên nghiêm túc chớp mắt nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn, tựa như đang chờ đợi câu trả lời của nàng, "Miên Hoa Đường, không lẽ ngươi bị vật gì đánh tráo rồi sao?"

Miên Hoa Đường nghĩa chính nghiêm từ chỉ trích nàng, "trước kia ngươi nói ngươi yêu ta, bây giờ lại thành thân với người khác, trong lòng ngươi thật ra còn có ta hay không? Nghệ Nhàn, ngươi nói đi, ta muốn nghe ngươi giải thích a."

Ngôn ngữ tình chân ý thiết, biểu tình có chút thiếu sót, chính là khuôn mặt nhỏ ngây thơ, nếu không phải từ miệng một tiểu béo đôn nói ra, đổi thành người khác nói, Nghệ Nhàn cũng tin mình mà kẻ phụ tình rồi. Nhưng nghe từ miệng một tiểu oa nhi nói như vậy, khó tránh được không biết nên khóc hay nên cười.

Nghệ Nhàn véo véo mặt Miên Hoa Đường, "Miên Hoa Đường, ngươi còn nhớ đại sư tỷ chứ?"

Miên Hoa Đường để cho Nghệ Nhàn véo véo, "đại sư tỷ."

Nghệ Nhàn thấy Miên Hoa Đường khôi phục lại bình thường, lật qua lật lại tiểu béo đôn này kiểm tra một lần, "không lẽ Miên Hoa Đường nàng bị thứ gì bám vào người?"

Ngân Bảo đại nhân vây quanh Miên Hoa Đường chuyển động hai vòng, Miên Hoa Đường liền ngứa tay muốn bắt nàng, một tay không được thì hai tay. Từ hành vi này cũng thấy được Miên Hoa Đường vẫn là tiểu béo đôn thích xách đuôi Ngân Bảo đại nhân.

Nghệ Nhàn quan sát một hồi, thấy Miên Hoa Đường chơi cùng Ngân Bảo đại nhân đến vui vẻ, liền an tâm, "ngươi chơi cùng nàng một hồi, nếu có chuyện thì lập tức gọi ta."

Nghệ Nhàn rất nhanh nhập thần, đem mọi chuyện mấy ngày qua nghĩ lại một lần. Không rảnh rỗi, còn phải suy xét lại khi vào bí cảnh đem mọi chuyện không liên quan loại bỏ, tầng thứ nhất gặp Nhan Chi thủ tháp thú mộc linh, tầng thứ hai, tầng thứ ba, tầng thứ tư cho đến tầng thứ bảy và tầng thứ tám, mọi người dường như đều đã trải từng thuộc tính, duy chỉ thiếu một loại, đó chính là không gian thuộc tính thần bí.

Nghệ Nhàn vốn tưởng nàng dịch chuyển tức thời cùng cách không cầm vật cùng là một loại kỹ năng, cho đến khi nhìn thấy lão già hắc y đi xuyên qua núi tự nhiên như ruồi, cái này cũng là một loại kỹ năng không gian a, chỉ là hiện tại nàng chưa hiểu thấu đáo mà thôi.

Nếu lời lão hắc y nói trước đó là thật, vậy thì hắn thực sự có bản lĩnh xông lên tầng thứ chín rồi tầng tám và các tầng khác, còn sống không phải vấn đề, nhưng hắn nói khi đó cũng tốn bao nhiêu thời gian a?

Bị nhốt vài chục năm a!!!

Nghệ Nhàn chợt mở mắt, nhìn những mảnh nhỏ trôi bồng bềnh giữa không trung, khi nàng hạ xuống không đánh nát cái nào, cũng thật thần kỳ. Nghệ Nhàn nhìn sự khác thường trước đó của Miên Hoa Đường, chần chờ vươn tay, đang chuẩn bị vươn tay chạm một cái, chợt nghe phía trên có tiếng gầm rú, âm thanh quen thuộc khiến nàng ngẩn ra, "Lam Đồng không phải nàng đã đi ra rồi sao? không lẽ ta xuất hiện ảo giác?"

Miên Hoa Đường mãi mãi luôn là một cái phục chế hoàn hảo, học theo, liền gầm theo tiếng của Lam Đồng giống hệt mười phần.

Ngân Bảo đại nhân, "Nghệ Nhàn, ta cũng nghe thấy rồi."

Quang Diễn cũng giúp vui, nhu nhu nói rằng, "đúng là một cái thú nhân."

Nhất thời, tim Nghệ Nhàn liền nhảy lên đập kịch liệt, tựa như tiểu lộc chạy loạn muốn nhảy ra khỏi ngực, "xong rồi, cái này thực sự xong rồi."

Có một người như vậy, nhiều lần cứu ngươi, không chỉ như vậy, thà buông bỏ hy vọng sống sót quay đầu lại tìm ngươi... Nghệ Nhàn từ đời trước đến giờ chưa từng gặp ai ngu ngốc như vậy.

Lam Đồng đi loạn lung tung một đường ngược chiều xuống theo xuống, thấy Nghệ Nhàn liền liều mạng quay trở lại, hỏa tốc tiếp được người, sau đó chìm tiếp tục chìm xuống. Nếu lúc này bên dưới là núi đao biển lửa, Nghệ Nhàn cũng không chút e ngại, vì cuối cùng luôn có một người đi cùng nàng, cùng nhau sống cùng nhau chết, như vậy còn cầu mong gì nữa.

Nghệ Nhàn vuốt ve bộ lông sau lưng Lam Đồng, "ngươi lỗ mãng chạy vào như vậy, có nghĩ đến sau này Tiểu Lam phải làm sao không?"

Nếu hai người phải ở đây chục năm thậm chí là ba mươi năm mươi năm mới tìm được cách rời khỏi tầng tháp thứ chín này, Tiểu Lam sẽ trở thành tiểu thú nhân cô khổ nhất a. Khi có Lam Đồng còn hưởng được chút đãi ngộ tốt, nhưng Lam Đồng không ở đó, tiểu gia hỏa mang hai dòng máu vừa nhân tộc vừa thú nhân tộc kia sẽ bị khi dễ mọi điều trên đời a.

Nghệ Nhàn chợt rầu rĩ, Lam Đồng liền biến hình người bế nàng, "nàng sẽ giống như ta, không cần lo lắng."

Nghệ Nhàn nhìn vẻ mặt Lam Đồng thành thật, hai tay vòng lên ôm cổ Lam Đồng, cả người xích đến gần, "chính ngươi đã chọn nhảy xuống, thì không được đổi ý."

Lam Đồng gật đầu, "ngươi ở đâu, ta sẽ ở đó."

Đại khái thấy các nàng ở tầng thứ chín bình tĩnh như vậy, cũng có thể ghét bỏ hai người là nữ nhân mà ôm ấp quá đáng, hai người cùng nhau nói chuyện một hồi, rất nhanh liền có chỗ đáp xuống, chân Nghệ Nhàn đạp vào đất bằng, rốt cuộc nàng cũng có cảm giác được mình đã rơi xuống đất, mà cảm giác là thực sự.

Ngoại trừ đống mảnh nhỏ ngổn ngang che tầm mắt các nàng, thì chỗ khác còn có ba cái trụ chọc trời, trên trụ tản ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, nhìn vô cùng đẹp, kỳ quái chính là ánh huỳnh quang có phân chia màu sắc, ánh huỳnh quang cây trụ đầu tiên chỉ thoáng qua, tựa như dòng nước, dường như muốn đi ngược lên trời. Cây trụ thứ hai tựa như tia nước nhỏ, vẫn luôn dừng ở giữa đoạn, đến cây thứ ba thì vẫn cứ như vậy chảy xuống.

Nghệ Nhàn định kiểm tra, tay vừa đưa tới, còn chưa đụng liền nghe Lam Đồng nói, "Nghệ Nhàn, trong đầu ta hình như có gì đó kỳ quái, đầu ta sắp nứt ra rồi."

"... hả?"

Lam Đồng liều mạng đánh vào đầu mình, lực đạo rất lớn, bộp bộp bộp bộp. Nghệ Nhàn bên cạnh nhìn thấy liền hoảng sợ, vội túm tay đối phương, "rất nhiều, rất loạn, ta, ta có chút không khống chế được chính mình, Nghệ Nhàn, ngươi cách xa ta một chút."

Nghệ Nhàn thấy con ngươi Lam Đồng thực sự phiếm hồng, vội vàng nghiêng đầu mình chuyển về phía Lam Đồng, hôn lên một cái, "Lam Đồng, ngươi biết ta đang làm gì không?"

Lam Đồng ngây ngốc nhìn nàng, tựa như trộm được đồ tốt, còn liếm một cái, "biết, đầu của ta rất khó chịu, ngươi hôn lại hai cái nữa đi."

Nghệ Nhàn chịu khó nhịn, từng chút từng chút, nhìn đáy mắt nàng còn màu đỏ chưa tiêu tán, liền nhiệt tình thêm một chút nữa, "hiện tại cảm giác thế nào rồi?"

Lam Đồng, "trong đầu vẫn có rất nhiều âm thanh, nhưng đã thoải mái hơn so với hồi nãy rồi."

Nghệ Nhàn biết hôn cũng không giải quyết được vấn đề, "khi ngươi vừa xuống đã làm gì rồi?"

Lam Đồng ngẩng đầu một tay giơ lên đỉnh đầu gãi gãi, "mấy thứ đồ này cản đường ta, ta liền bóp nát từng cái, sau đó thấy rất nhiều hình ảnh cùng ngươi, họ mặc không giống chúng ta, rất kỳ quái, nói chuyện ta nghe cũng không hiểu nhiều."

Nghệ Nhàn liếc nhìn Ngân bảo đại nhân đang chơi mèo bắt chuột với Miên Hoa Đường, "những mảnh vỡ này là thứ khiến ta muốn biết a."

Nghệ Nhàn cho Ngân Bảo đại nhân quay lại, tùy ý để Miên Hoa Đường nhàm chán một chỗ, Miên Hoa Đường rảnh rỗi liền bắt đầu làm yêu, nàng bạch bạch chạy đến trước mặt Nghệ Nhàn, nghiêng đầu một chút, "Nghệ Nhàn, ta thực sự yêu ngươi, sao ngươi có thể hoài nghi mảnh chân tình này của ta, ta yêu ngươi có thiên địa chứng giám, nếu không ta sẽ móc tim cho ngươi xem."

Đầu Lam Đồng đau như muốn nứt, còn phải nhìn chằm chằm Miên Hoa Đường, "nàng nói bậy bạ gì đó!"

Nghệ Nhàn giúp Lam Đồng xoa nhẹ vài cái, "ngươi tiếp tục nghe thì biết rõ thôi mà."

Miên Hoa Đường lại đổi kiểu, lần này không chỉ nói, Miên Hoa Đường còn chống cái hông béo ụ như thùng nước nhỏ của mình, "ngươi nói ngươi yêu ta, tình yêu của ngươi thật là rẻ mạt, sao ngươi dám cùng tiểu tiện nhân tên Lam Đồng sát vách thông đồng cấu kết làm bậy a, ngươi đừng tưởng ta không phát hiện ra, cũng là ngươi lừa ta mày đi mắt lại với nàng, đừng có mà nói thỉnh thoảng gặp nhau bàn chuyện cho vui, ngươi muốn ta móc tim cho ngươi xem, ah, ta đã đem trái tim này xé nát rồi a."

"Tiểu tiện nhân?"

Lam Đồng tức đến trán nổi gân xanh, nếu không có Nghệ Nhàn cản lại, sợ là muốn bóp chết Miên Hoa Đường rồi a.

Nghệ Nhàn đỡ trán, nhìn Miên Hoa Đường còn đắm chìm trong tiết mục cặn bã nam và tiện nữ không thể tự kiềm chế, vật nhỏ này còn đang đọc lời kịch còn chưa tính, hết lần này đến lần khác còn đem tên của nàng thay vào, khiến cho nàng ấy tin rằng Nghệ Nhàn là một cái đại tra tra a.

Miên Hoa Đường im lặng một hồi, lại tiến đến trước mặt Nghệ Nhàn, vẻ mặt nghiêm túc, "Nghệ Nhàn, ta là nương ngươi! sao ngươi có thể làm nữ nhi bất hiếu trước mặt trưởng bối như vậy được a? chúng ta đưa ngươi đi xem mắt với người ta, cũng không phải ép ngươi kết hôn với nàng ngay lập tức, kết quả khen ngược, trực tiếp hạ đao ngay trên bàn..."

Xem ra, lại đổi kịch bản mới rồi!!!

Lần trước đúng là hoa dại cách vách, lần này sợ là hắc bang lão đại cùng nữ cảnh sát không thể nói chuyện hai ba lần?

Nghệ Nhàn biết rõ là giả, nhưng bị tư thế Miên Hoa Đường làm "nương" chọc cho tức muốn ngất, Nghệ Nhàn cắn răng, "câm miệng, Miên Hoa Đường, ngươi lần nữa dám đem tên ta thay vào kịch bản, ta nhất định sẽ đánh cho ngươi đến kêu cha gọi mẹ."

Miên Hoa Đường nghe xong, "nữ nhi bất hiếu!"

Ed: thánh hài xuất quan, các thím thấy thế nào? cho ed chút bình luận bên dưới nga ~

Ngự Thú Sư Mạnh Nhất - Chương 121

Ed: đang dạo xem hình thì thấy tấm này, nghe tác giả mô tả Lam Đồng tóc vàng mắt xanh cao to như người Tây, vậy chắc cũng hao hao giống tỷ tỷ trong hình vẽ này, nếu vậy Nghệ Nhàn hay gọi gia súc là vì ganh tỵ sắc đẹp hay là vì không muốn cho ai dòm bảo bảo nhà tỷ ấy đây a? vậy thì Tiểu Lam hẳn là một cái Tây con đáng yêu rồi ^^~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.