Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 138: Dâng hương



"Tiểu sư muội, Lam Đồng nên ở lại đây, ta đi mới phải a."

"Ta đi, ngươi ở lại."

Chung Lâm cùng Lam Đồng mắt to trừng mắt nhỏ, vì muốn thám thính Lăng Thiên Tông vào ban đêm mà không ai nhường ai. Từ đấu võ mồm chuẩn bị thành đánh tay đôi, Nghệ Nhàn đem ba vật nhỏ trong nước vớt lên, lần lượt lau người sạch sẽ, "sư huynh trước đó không phải nói là chạy về tìm cứu viện sao? hiện tại chuyện Trường Lưu thôn cùng hai tông này có chút phức tạp, tốt nhất nên quay về thông báo trước với đại sư tỷ a."

Chung Lâm, "nhưng một mình ngươi ở lại đây, ta rất lo lắng."

Lam Đồng bất mãn tới trước mặt Chung Lâm vài bước, chiều cao đúng là khống chế Chung Lâm, dùng cái này để thức tỉnh đối phương về sự tồn tại của mình, Nghệ Nhàn suýt bị hành động ngây thơ này của Lam Đồng chọc cho cười, "sư huynh cứ yên tâm, mặc dù tu vi ta không cao bằng ngươi, nhưng tự bảo vệ mình không thành vấn đề."

Lam Đồng, "ta sẽ bảo vệ Nghệ Nhàn thật tốt."

Chung Lâm nửa tin nửa ngờ, hắn đi vòng qua Lam Đồng, lén kéo Nghệ Nhàn qua một bên nhỏ giọng nói, "tiểu sư muội, ngươi vẫn muốn đem theo thú nhân này sao. Đừng nói người hai tông rất nhanh sẽ phát hiện ra ngươi, nếu để người khác nhìn thấy ngươi đi cùng một thú nhân, sợ là sẽ kéo theo nhiều phiền phức cho ngươi a. Không bằng nhân cơ hội này, đuổi thú nhân kia đi đi? dù gì nàng cũng phải đến thương hội Tề gia bàn chuyện a, chờ chút nữa ta tìm cơ hội để nàng rời đi luôn..."

Vẻ mặt Nghệ Nhàn tĩnh như nước, quay đầu nhìn thoáng qua, vẫn thấy Lam Đồng đứng tại chỗ ngốc ra như khúc gỗ, đôi mắt xanh dường như thoáng lộ sự bất an."

Chung Lâm, "nếu ngươi đồng ý, bây giờ ta đi nói với nàng."

Nghệ Nhàn liền cản Chung Lâm lại, "sư huynh, ta sẽ mang theo Lam Đồng, việc này ngươi không cần lo lắng, khi ngươi rời đi thì giúp ta nới với thương hội Tề gia một câu là được."

Chung Lâm khó hiểu, "tiểu sư muội, vì sao ngươi lại muốn dẫn theo hai thú nhân một lớn một nhỏ này theo, không phải là kéo thêm phiền phức cho mình sao?"

Nghệ Nhàn cười nhìn đại sỏa tử đang nhìn mình chằm chằm, rồi nhìn sang Tiểu Lam đang đuổi theo con bướm chơi, "sư huynh, ta vui vẻ chấp nhận."

*****

Chờ Chung Lâm bị Nghệ Nhàn chọc cho tức bỏ đi, lúc này Lam Đồng mới đến trước mặt Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, khi này ta xem qua khớp xương to kia rồi, nó không giống xương huyễn thú bình thường, mà giống bán thú nhân."

Nghệ Nhàn híp mắt lại, suy nghĩ "Lam Đồng, vừa rồi là ngươi cố ý?"

Lam Đồng chớp mắt vô tội, liền xếp lại bộ xương lần nữa trước mặt Nghệ Nhàn, không tới một nén nhang, Lam Đồng xếp thành một bộ xương hoàn chỉnh không giống trước đó.

Trên rộng dưới hẹp.

Nghệ Nhàn hoài nghi nhìn Lam Đồng, "nhìn không ra cái gì, bên dười nhìn giống chân người, bất quá hai chân nhìn giống chân hài tử, mảnh nhỏ ngắn. Còn nửa người trên...."

Lam Đồng liền biến thú hình, vung lên đôi cánh ít khi khoe trước mặt người khác, tựa như một con khổng tước ở trước mặt Nghệ Nhàn giương hai cánh vỗ vỗ, hơi có chút khoe khoang.

Nghệ Nhàn suýt bị đôi cánh mềm mại kia mê hoặc, vừa định vươn tay sờ, Lam Đồng đã biến thành nhân hình, "Nghệ Nhàn, hiện tại ngươi cảm thấy đống xương này giống cái gì?"

Nghệ Nhàn từ những khớp xương nhỏ suy nghĩ, "tứ chi không hoàn thiện, quái gỡ -- bán thú nhân."

Hai người nhìn nhau, Nghệ Nhàn nghi hoặc, nếu bán thú nhân vào nhân tộc rồi nhất định sẽ có người phát hiện, có một hai con phát hiện ở Trường Lưu thôn có xương bán thú nhân hình như cùng trùng hợp, "Lam Đồng, ngươi cảm thấy bán thú nhân có thể tùy tiện ra vào địa giới nhân tộc chúng ta được sao?"

Lam Đồng lắc đầu, "rất khó, nhưng cũng không thể là không được."

Bộ xương to bí ẩn này, nhất thời Nghệ Nhàn cũng không có căn cứ hay chứng cứ gì, chỉ có thể quên đi, Nghệ Nhàn nhân cơ hội này kiểm tra huyễn thú quyết của Lam Đồng đã luyện đến đâu.

"Tưởng tượng thứ ngươi muốn biến thành, tốt nhất đừng để bị phát hiện..."

"Lam Đồng?"

Đại sỏa tử trước mắt vèo một cái liền biến mất, Nghệ Nhàn cố gắng mở to mắt, dò xét trên không nửa ngày cũng không tìm được tung tích Lam Đồng, cho dù là con muỗi nhỏ hay con ruồi, là côn trùng cũng không chạm đến.

Nghệ Nhàn tìm không thấy người liền chán nản, nàng vốn duy trì huyễn thú quyết cũng không được lâu như vậy, "Lam Đồng, Lam Đồng, ngươi chạy đi đâu rồi? mau ra đây."

Nàng vừa bước một bước, liền cảm giác dưới chân không ổn. Nghệ Nhàn cúi đầu nhìn, một chân nàng đang dẫm trên bắp chân Lam Đồng, Nghệ Nhàn kinh hãi, "thật ra ngươi biến thành cái gì a?"

Lam Đồng mặt cứng ngắc, hình như khó mở miệng, sau khi bị Nghệ Nhàn hỏi nhiều lần, mới không tình nguyện hé răng, "con kiến."

Nghệ Nhàn, "..."

Không một cước đạp chết Lam Đồng, đại khái là may mắn lắm rồi a.

Lam Đồng theo bản năng dụi mắt, "vừa rồi ta tìm không thấy ngươi, chỉ thấy một cái bóng cao to trên đỉnh đầu, Nghệ Nhàn, đầu ta có chút choáng."

Nghệ Nhàn vội dìu nàng ngồi xuống, "ngươi dùng huyễn thú quyết thành kiến, thị giác cũng sẽ thổi thành kiến, sẽ nhìn thế giới bằng đổi mắt của kiến, cho nên hoa cỏ cây cối sẽ phóng đại gấp nhiều lần."

Lam Đồng suy nghĩ một hồi rồi gật đầu, "kỹ năng này thật thần kỳ."

Nghệ Nhàn, "sau này ngươi phải đổi a, tốt nhất là phải có cánh, có thể bay, có thể chạy, con kiến... quá nhỏ, đặc biệt dễ rớt xuống hố. Hơn nữa, Lam Đồng ngươi phải nhớ kỹ, khi ngươi biến thành cái gì, thì khi bị thương cũng sẽ y như vậy a."

Đây là kinh nghiêm sau khi Nghệ Nhàn dùng huyễn thú quyết phát hiện ra.

Đại khái nhìn Lam Đồng biến tới biến lui, chơi đến vui vẻ, Tiểu Lam mang một thân lông xù cũng nhào đến, vươn trảo cào Lam Đồng, Lam Đồng thích ứng một chút, sau đó lại niệm huyễn thú quyết, rất nhanh biến mất lần nữa.

Tiểu Lam nghiêng đầu một chút, đôi mắt chuyển động, tựa như đang tìm gì đó.

Nghệ Nhàn lần này nghe thấy âm thanh ong ong, có vật gì đó bay đến bay lui bên tai mình, nàng không dáng động, sợ chính mình bộp một cái đánh chết Lam Đồng, nhưng vui quá hóa buồn, "Lam Đồng, ngươi cách xa Tiểu Lam một chút, ta sợ nàng tiến đến sẽ nuốt sống ngươi a."

Tiểu Lam theo bản năng liếm mũi, hừ hừ tìm kiếm tung tích Lam Đồng.

Nghệ Nhàn vừa dứt lời, Lam Đồng lại xuất hiện trước mặt nàng, "Nghệ Nhàn, kỹ năng này nguy hiểm song song với sinh tồn, tối nay ta đi cùng ngươi."

Hai người tập luyện một buổi chiều huyễn thú quyết, đến tối Nghệ Nhàn căn dặn Miên Hoa Đường, "ngươi cùng Ngân Bảo đại nhân ở lại trông chừng Tiểu Lam, tìm một cái động mà trốn vào, ta cùng Lam Đồng đi một lát rồi quay lại."

Tiểu Lam vừa nghe thấy đi tìm động, lúc này liền ra sức đào hố. Ngân Bảo đại nhân đào tốc độ cũng không kém, hai vật nhỏ như đang thi dấu, rất nhanh liền đào xong một cái hố có thể cho Miên Hoa Đường vào, ba cái vật nhỏ vội vàng đi vào động, để lại Tiểu Lam còn đang thò cái đầu nhỏ ra ngoài, "ngao ngao."

Lam Đồng dậm chân một cái, bùn đất rơi xuống, rất nhanh chôn ba vật nhỏ lại. Nghệ Nhàn đỡ trán, nhớ đến kỹ năng đào động này không biết lại học từ chỗ nào a.

...

"Ai nha, hình như ta thấy có người bay qua."

"Đừng ở đây nói bậy nữa, ta nghe nói mấy ngày trước tên tặc bị sư tỷ đuổi theo chạy như chó nhà có tang, đến cả khách sạn cũng không về, không lẽ hắn còn có gan quay về sao?"

"Lẽ nào ta bị hoa mắt?"

"Nhất định là vậy."

Nghệ Nhàn nhảy một cái từ trên lưng Lam Đồng hạ xuống đất, sau đó Lam Đồng cũng hạ xuống, theo sát Nghệ Nhàn đi trên mái nhà, đúng lúc một đám đệ tử tuần tra Lăng Thiên Tông đi ngang qua, Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng nhìn nhau, liền hóa thành hai con bướm xanh vỗ cánh bay đi.

"Tuyết sư tỷ dặn dò, tên trộm sẽ không từ bỏ ý định, có thể sẽ quay lại lần nữa trộm bảo vật, mọi người phải thật tỉnh táo."

"Dạ."

"Âm thanh gì vậy?"

Mọi người dừng lại, nghi thần nghi quỷ một hồi.

Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng nhân cơ hội bay đi xa, tìm một chỗ vắng biến hình người. Nghệ Nhàn không ngờ Lăng Tuyết cô nương kia đã sớm có phòng bị, "người không biết nghe xong những lời này, thực sự nghĩ rằng Chung sư huynh đến trộm bảo vật, Lam Đồng, ngươi có nghĩ Lăng Thiên Tông biết thứ bị trộm là thi thể của Lăng Húc không?"

Lam Đồng lắc đầu.

Nghệ Nhàn nghe bọn họ nói hai lần đều là bảo vật, không đề cập đến thi thể, đột nhiên thấy có chút kỳ quái, "mặc kệ đi, chúng ta đi xem phòng Lăng Tuyết cô nương trước đi?"

Lam Đồng không cản được nàng, không thể làm gì khác là đi theo nàng, vừa đi được vài bước, liền nghe thấy tiếng bước chân vội vàng đi về hướng các nàng, nháy mắt Lam Đồng kéo Nghệ Nhàn lại leo lên cây, "có người."

"Nhanh lên, nhanh lên, mở hết đồ ra, qua giờ lành tông chủ sẽ nổi giận a."

"Dạ."

Nghệ Nhàn nhìn một nhóm nữ tử đi đến vội vàng, trong tay cầm vài thứ tốt. Nàng tùy ý bẻ một nhánh cây ném xuống chân một cô nương, cô nương kia đi không vững, chợt nghe âm thanh bộp vang lên, đồ trong mâm cô nương đó bưng rơi ra, nhang cùng nến trắng rơi đầy đất, gảy thành từng khúc.

"Ngươi đang làm cái gì vậy a? mấy thứ này đều là hương dâng tông chủ cần dùng a, bây giờ gãy thành như vậy rồi, sao mà dùng được a? còn không mau đứng dậy đi chuẩn bị thêm một phần nữa."

"Dạ, dạ."

"Thiên Dư thật không cẩn thận a, nhưng mà Lăng sư huynh không phải đã.... dâng hương còn dùng được gì?"

"Câm miệng, việc của tông chủ sao có thể cho ngươi nghị luận, không muốn sống nữa sao?"

...

Chờ các nàng vội vàng đi, Nghệ Nhàn kéo Lam Đồng từ trên cây nhảy xuống, nàng chần chờ một hồi nhanh chóng đi theo, Lam Đồng khó hiểu, "Nghệ Nhàn, chúng ta có cần phải đi không?"

Nghệ Nhàn đột nhiên đổi ý, "dẫn ngươi đi xem, nhân tộc chúng ta tắm rửa tế tự như thế nào."

Lam Đồng hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của Nghệ Nhàn, "dâng hưng tế tự.... trước kia đại vu cũng từng làm như vậy."

Nghệ Nhàn nhìn bọn họ quẹo qua đường khác, liền kéo Lam Đồng đuổi theo, "ah, không đúng lúc chút nào, chuyện đại vu ngươi nói với ta a, nhưng mà hiện tại chúng ta phải xem tông chủ Lăng Thiên Tông làm gì với người con trai đã chết a."

Nghệ Nhàn và Lam Đồng dùng huyễn thú quyết, liền thành một đôi bướm xanh bay vào phòng, các cô nương kia đem nến hương xếp gọn gàng xong liền đóng cửa lại lui ra ngoài.

Ánh sáng trong phòng rất tối, còn có mùi nhang gay mũi, Nghệ Nhàn đem theo Lam Đồng trốn vào góc kín trong phòng, không ngờ vừa bay vào trong liền thấy một cỗ quan tài sáng bóng để ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.